Hôm nay,  

Tôi Đi Dự Lễ Phát Giải “Viết Về Nước Mỹ”

15/08/201800:00:00(Xem: 3187)
GS Nguyen Van Sam
Giáo Sư Nguyễn Văn Sâm trao Giải Vinh Danh Tác Giả cho tác giả thắng giải Đông Trinh.(Photo VB)

 
Nguyễn Văn Sâm
 

Tôi đi dự lễ trao giải thưởng cho cuộc thi viết văn của nhật báo Việt Báo về đề tài Viết Về Nước Mỹ lần nầy là lần thứ ba, trong 19 lần tổ chức. Mỗi năm mỗi khác, sự thay đổi ở mặt tiến lên, vui hơn và thâm tình hơn. Thâm tình giữa người viết và khách tham dự do một số nội dung bài viết và đời sống của tác giả được nhắc đến ít nhiều.

Không cần nói đến thành phần khách tham dự, cũng bình thường như những cuộc lễ lạc lớn, có đại diện dân cử, có giới kinh doanh và những người thành đạt trên thương trường cũng như các ngành nghề chuyên môn. Đặc biệt các khuôn mặt văn nghệ sĩ trong vùng hình như có đủ.

Tôi muốn nhắc đến thành phần người viết: giáo chức đại học, trung học, tiểu học đều có đủ. Kỹ sư, bác sĩ cũng từng thấy, cựu quân nhân và những bà nội trợ đều góp mặt, ở các năm trước hay ngay cả ở năm 2018 nầy.

Tại sao vậy?

Vấn đề nằm ở đề tài thực tế. Người viết hầu hết đều viết những gì có thật. Chuyện của chính mình, của bè bạn được nghe, được kể, chuyện mình từng chứng kiến hay do quan sát… Một chút văn chương thêm vào như gia vị, văn trơn tru là được, không nhứt thiết phải ngôn từ hoa mỹ, không cần dấu mối cắt đoạn thách đố trí thông minh của độc giả. Chỉ cần chi thiết thực, gợi cảm và tấm lòng người viết. Tóm lại viết về đời thường chung quanh cuộc sống của người Việt trên đất Mỹ là được. Dĩ nhiên một chút quá khứ cũng không sao.

Tôi gọi những cây viết của giải Viết Về Nước Mỹ là những người ghi lại lịch sử di dân Việt Nam về các vấn đề mà các nhà xã hội học cần biết: tại sao đến, cuộc sống ra sao, tình cảm thế nào đối với cộng đồng, tâm tư với gia đình, bạn bè con cái… Người viết càng mở tấm lòng mình ra với cộng đồng Việt, cộng đồng Mỹ, càng quan sát thực tế chung quanh, biết ghi nhận những nét bắt mắt. Dĩ nhiên thêm một chút văn chương thì dễ dàng đoạt giải.

Tôi rất tâm đắc khi nghe lời phát biểu của một nhân vật địa phương khi ông nhắc đi nhắc lại là tất cả các bài viết Viết Về Nước Mỹ sẽ được lưu trữ ở thư viện Quốc Hội để người sau hiểu hơn về di dân Việt sống như thế nào khi đến đất nước đa chủng nầy.

Chắc chắn rằng các cộng đồng khác cũng có những bài viết tương tợ. Người Nhật đã có bài nói về đời làm nông, trồng bông của cha mẹ họ, đời sống khi phải tập trung ở trại trong thế chiến thứ 2. Người Trung Hoa đã có bài nói về cha chú họ mở tiệm hàng xén,… nhưng tôi biết chắc chắn rằng không có di dân nào viết về nhiều mặt của cộng đồng mình như dân Việt. Và họ viết như một phong trào, như một thúc đẩy từ bên trong của lòng uẩn ức, hãnh diện, nhẫn nại. Họ viết như một sứ mệnh để lại cho con cháu đời sau, những thế hệ kế tiếp hiểu hơn về họ, những người ra đi không phải vì miếng cơm, vì muốn liếm gót giày của ai hết, họ ra đi để giương cao ngọn cờ chính nghĩa. Người ta không cần phải điều tra, quan sát nhiều nơi có người Việt sinh sống để hiểu người Việt. Người ta chỉ cần đọc hết những tuyển tập xuất bản mỗi năm thì sẽ hiểu, sẽ nắm vững về di dân Việt.

Dĩ nhiên mặt tốt thì nhiều, mặt xấu của tình người ở đây ít khi được nói đến. Người mình không thích vạch áo cho người xem lưng, chuyện cũng đúng thôi về mặt tình tự dân tộc, nhưng đúng chăng về mặt xã hội, nhứt là mặt trái của một xã hội di dân mới đến đất mới? Chuyện nầy tôi biết không phải lỗi của ban giám khảo, chắc chắn rằng cảm thức e dè tự nhiên đến với các tác giả , một cách vô thức họ không muốn chạm đến những chuyện nầy. Họ tránh né mà hầu như không tự biết.

Hình như những chuyện xưa, chuyện trước khi đến Mỹ, có mặt rất phong phú, những chuyện có tính cách chánh trị và chia rẽ được các tác giả để qua một bên (những cộng đồng Việt đại gia mới sang sống biệt lập, những du sinh bắc cầu cho cha mẹ mình đến xứ tự do sau khi làm giàu ở trong nước vvv..)

Tóm lại, đề tài còn rất nhiều, tôi biết chắc rằng dần dần những ‘cấm ky tự đặt’ của người viết sẽ được tháo gỡ và người sau sẽ hiểu hơn di dân Việt về mặt tích cực cũng như tiêu cực.

Cuốn lịch sử di dân ngàn người viết có được, và có được bằng phong thái nhẹ nhàng, dễ đọc sở dĩ có được là nhờ ý kiến thiết lập giải thường và đưa ra đề tài của nhà thơ Trần Dạ Từ và nhà văn Nhã Ca. Ôi một ý kiến thiệt là ích lợi, đáng ca ngợi.

Và cũng đáng ca ngợi là những cây bút chưa bao giờ viết truyện đã mạnh dạn cầm bút kể chuyện để chúng ta có những bài đọc đầy xúc động và đáng tin.

Tôi dự những lần phát giải, lần nào đi về trên đường xa lộ vắng của đêm bắt đầu khuya với một cảm thức thiệt là vui. Và tôi mỉm cười sau tay lái, quên đi đường xa mệt nhọc của một ngày dài.

Nguyễn Văn Sâm

(Victorville, CA, Aug.16, 2018)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.