Hôm nay,  

Cờ Vàng Quốc Gia Trên Đỉnh Ngọn Everest

24/04/201800:00:00(Xem: 5527)
CO VANG Everest 1
Cờ Vàng Quốc Gia Việt Nam nổi bật trên nền bạt ngàn tuyết trắng, xác nhận sự chinh phục đỉnh ngọn núi Everest

CO VANG Everest 2

Ô. Craig Van Hoy nói với Chủ Tịch CĐVN-OR  “Đó là vinh dự của tôi làm cho quý cộng đồng”.

Phạm Bá Hoa, Ngọc Bội, Bùi Quốc Hùng
 

Ngày 17 tháng 5 năm 2004, trưởng đoàn leo núi Craig Van Hoy, 46 tuổi và các đoàn viên, từ phía Nam, đã đặt chân lên nóc nhà thế giới: Đỉnh núi Everest, trên dãy Hi Mã Lạp Sơn.

1.

Ngay lập tức, anh Craig đã cùng người đồng hành giương ra một tấm vải nhựa có in Cờ Vàng Quốc Gia Việt Nam nổi bật trên nền bạt ngàn tuyết trắng, xác nhận sự chinh phục đỉnh ngọn núi Everest cao nhất, được mệnh danh là nóc nhà của thế giới, trên dãy Hi Mã Lạp Sơn.

2.

Hơn nửa thế kỷ trước đó, ngày 29 tháng 5, 1953, Sir Edmund Hillary, New Jealand và Tenzing Norgay, một người dân Nepal thuộc bộ tộc Sherpa, trở thành hai người đàn ông đầu tiên chinh phục đỉnh Núi Everest, cũng từ sườn phía Nam, nơi được mệnh danh là không thể trèo lên được “unclimbable.” Song, lòng đam mê chinh phục ngọn núi Everest, vẫn là giấc mơ của biết bao nhà thám hiểm trên thế giới. Hẳn nhiên, qua truyền thông người ta biết rằng, họ sẽ phải trả giá rất đắt, vượt qua muôn vàn gian nan thử thách; từ việc chống chọi với cái giá lạnh, ăn uống không phù hợp, khí hậu khắc nghiệt, lượng oxy xuống quá thấp, có thể kiệt sức triền miên, mất ngủ, v.v...Đã có không ít nhà thám hiểm phải vĩnh viễn bỏ lại tuổi trẻ của mình trên đỉnh núi cao, heo hút, chót vót này (tỷ lệ thành công/ thiệt mạng là 16/1), khiến ai cũng xót thương!

3.

Dưới đây là câu chuyện đầy cảm xúc trong sự việc gởi gấm ý nguyện tôn vinh một lá cờ thân yêu của hàng triệu người Việt Nam ở hải ngoại trên đỉnh cao Everest nổi tiếng thế giới.

Chàng trai trẻ Huỳnh Lương Vinh, cư dân thành phố Hoa Hồng, Portland, Oregon, giã từ Sàigòn, sau ngày 30 tháng 4, 1975, cùng đại gia đình đến Hoa Kỳ năm 17 tuổi. Năm 1979 Vinh được bầu chọn là học sinh ưu tú ngành kỹ nghệ họa của liên trường trung học tiểu bang Oregon. Hằng năm Sở Học Chánh (Portland Public School) bang Oregon, cùng một số các cơ quan đã bảo trợ và cấp bằng Craftmanship of The Year. Trước đây thường lệ là các học sinh bản xứ người Mỹ được chọn đều là xuất thân từ trường kỹ thuật Benson Industry. Nhưng năm đó lại lọt vào tay một người Việt Nam. Sau đó Vinh được trường University of Oregon nhận thẳng vào phân khoa kiến trúc, một trong 3 trường Kiến trúc hàng đầu của nước Mỹ; anh đã ra trường, tốt nghiệp Kiến Trúc Sư, vào năm 1984. Và còn là một Họa Sĩ tài danh, làm việc tại Portland, Oregon. Chính tại nơi đây, Huỳnh Lương Vinh có dịp quen biết anh Craig Van Hoy, sinh quán tại Tacoma, Washington, nhưng hiện nay anh là cư dân Portland, Oregon, lập gia đình với một thiếu nữ Lào, tên Malaysone; anh chị đã có hai cháu: cháu trai Josiah, 6 tuổi, và cháu gái Bethany, 4 tuổi. Anh Craig Van Hoy làm việc cho Sở Giáo Dục Vancouver, Washington. Ngoài 3 tháng làm việc cho Sở Giáo Dục, 9 tháng còn lại, Anh dành toàn thời gian cho việc huấn luyện và hướng dẫn cho từng nhóm hoặc từng cá nhân cũng có ý ưa thích phiêu lưu, mạo hiểm như anh. Họ là những người yêu thích môn thể thao leo núi đến từ khắp nơi trên thế giới, đều mong ước chinh phục ngọn núi cao nhất thế giới Everest.

4.

Núi Everest được đặt theo tên của Sir George Everest (1790-1866), giám định viên trưởng người Anh tại Ấn Độ. Người Tây Tạng (Tibet) gọi núi Everest là Chomolangma (Thánh Mẫu của vũ trụ), người Nepal gọi là núi Sagarmatha, (tiếng phạn: Sagaramastakã (Vầng Trán Thái Dương), cao 29,035 feet (5.5 miles= 8.9 km), trên mực nước biển, trên biên giới Tibet và Nepal, phía Bắc Ấn.

Nhiều năm trước đây, anh Craig thường lui tới vùng núi này, tự nghiên cứu và học đàm thoại với dân bản xứ để chuẩn bị cho các chuyến chinh phục ngọn Everest.

Trong tình thân quen, Huỳnh Lương Vinh hiểu được ý chí kiên định của người bạn Craig sẽ quyết tâm chinh phục đỉnh cao nhất của ngọn Everest, từ sườn phía Nam, nơi mà từ trước tới nay rất ít người thực hiện được. Theo Craig, chuyến leo núi lần này sẽ đầy kỳ thú và mạo hiểm nhất. Do đó, anh chuẩn bị thật chu đáo. Đoàn của anh gồm 1 người Đài Loan, 4 người Mỹ đến từ các tiểu bang khác nhau và 5 người thổ dân. Chuyến đi này cũng được các đài truyền hình NBC, Discovery Channel và Universal Picture theo dõi tường thuật trong suốt cuộc hành trình. Trong thời gian hai tháng tại đây, Craig huấn luyện và hướng dẫn cho các thành viên trong đoàn về những kỹ thuật, động tác và cách xử trí mà đoàn sẽ phải đương đầu trong những ngày sắp tới.

5.

Vào lúc Craig chuẩn bị cho chuyến đi leo núi của anh, Chiến Dịch Cờ Vàng của người VN tị nạn tại Mỹ, khởi đi từ tiểu bang Virginia vào đầu năm 2003, đã như một vết dầu loang trên cùng khắp các tiểu bang, quận hạt và các thành phố Hoa Kỳ. Huỳnh Lương Vinh chợt có một ý tưởng tuyệt vời, đó là đem tâm nguyện của anh ấp ủ về lá cờ Vàng, biểu tượng cao quý về Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền, là di sản của người Việt ở hải ngoại, trở thành hiện thực tung bay trên đỉnh ngọn núi Everest, một khi đoàn thám hiểm của người bạn Craig thành công. Cái nguyên nhân sâu xa, chính là Vinh đã sớm biết trăn trở từ cõi tâm, từ những nỗi đau của thân phận, của các bậc cha anh, của cả một dân tộc, nước mất, nhà tan! Nhắc tới cuộc chiến đầy lý tưởng tự do của người quốc gia VNCH ở đây, để khơi dậy lương tâm con người; không một ai muốn xẩy ra chiến tranh đổ nát, bởi hòa bình đích thưc, vẫn là niềm khát khao của nhân loại. Anh đem tâm nguyện của mình nói với Craig, và Craig đã hân hoan nhận lời. Craig thích thú nói: “Tôi sẽ trân trọng đem lá cờ mang ý nghĩa tranh đấu cho Tự Do này lên tới đỉnh Everest và sẽ chụp cho anh một tấm ảnh, chắc chắn đây là lần đầu tiên trong lịch sử, anh hãy hãnh diện.” Craig cũng có nhiều hiểu biết và rất kính trọng Đức Đạt Lai Lạt Ma, nhà lãnh đạo tinh thần của người Tây Tạng. Hiện ngài đang lưu vong ở Ấn Độ để tranh đấu giành tự do cho xứ sở Tây Tạng của ngài.


Cuộc hành trình bắt đầu từ trạm đầu tiên, lên tới đỉnh Everest phải mất hết ít nhất 6 ngày. Craig kể rằng, trời tờ mờ sáng, đoàn của anh lên đường, đất trại với cao độ là 17,600 feet. Nhiệt độ vào lúc này xuống tới 5 độ Fahrenheit. Để tranh thủ thời gian, trong suốt 17 giờ, anh chỉ ăn một thỏi chocolat và uống 1 lít nước lọc.

Từ chân núi lên đến đỉnh phải dựng lều trại nghỉ ngơi qua đêm, ít nhất là 4 lần. Đến trạm thứ nhì coi như leo đã được nửa đường. Trang phục quần áo, như các phi hành gia không gian, trang bị nhiều loại dây leo núi khác nhau, giầy có móc sắt, búa, gậy, mặt nạ, bình dưỡng khí và 50 chiếc thang nhôm. Khi gặp đoạn nứt lớn của các hố sâu, các thang này sẽ được cột nối tiếp các đầu thang lại với nhau để đoàn băng qua dễ dàng hơn.

Tháng 5 là mùa mưa lũ tại những khu rừng già hoặc những khu đồi núi vùng Á Châu, nhưng may mắn thay, ngày hôm đó trời trong, khí hậu tương đối tốt, không có mưa lớn hoặc có bão tuyết như các năm trước. Đoàn của Craig vẫn tiếp tục leo cao lên, cao hơn nữa. Thật xa, chân trời như một dải lụa màu xám bạc, trước mặt là những rặng núi nhấp nhô, mờ ảo.Cũng vào giờ này, bên dưới, dân làng đang yên giấc ngủ say như cùng hòa nhịp thở nhẹ của Craig qua ống dẫn khí mà anh đang đeo.

6.

Đến đúng ngày thứ 6 (17 tháng 5, 2004), Craig và đoàn leo núi đã đặt chân lên đỉnh cao nhất của núi Everest, nơi còn được gọi là “Nóc Nhà Thế Giới.”

Trong giây phút thành công này, anh Craig Van Hoy nghĩ đến vợ, con anh tại Portland, Oregon. Anh nghĩ đến những người thổ dân ở đây đã cùng anh chia sẻ bao tháng ngày và nhất là vị cao tăng Phật Giáo đã theo truyền thống làm lễ ban phước lành cho anh mỗi lần anh leo núi tại đây. Và đặc biệt, anh nghĩ đến một người bạn mà theo anh biết, lúc nào cũng mong ngóng, trông đợi ngày anh thành công trở về với hình ảnh Cờ Vàng rực rỡ trên đỉnh cao chót vót của Núi Tuyết Everest hùng tráng, vĩ đại.

Ngay lập tức, trưởng đoàn leo núi Craig lấy từ trong túi đeo lưng ra một tấm vải nhựa có lá cờ vàng ba sọc đỏ cùng một người đồng hành giương ra trong ánh tuyết sáng trắng trên nền trời bao la trong xanh. “Vinh ơi! tấm ảnh này tôi chụp riêng tặng cho anh cùng tất cả những người Việt Nam yêu chuộng tự do”.

7.

Ngày 6 tháng 10 năm 2010, tại thành phố hoa hồng Portland, tiểu bang Oregon đã diễn ra buổi gặp gỡ đầy thú vị giữa ông Chu Lynh, đại diện đoàn làm phim Hồn Việt, Phóng Viên SBTN Lê Quang Trung, Kiến Trúc Sư Huỳnh Lương Vinh, ông Craig Van Hoy, nhà thám hiểm, leo núi chuyên nghiệp, ông Trần Quang Đệ, Chủ tịch CĐVNO, cùng một số các vị đại diện, quan khách và nhân sĩ trong cộng đồng. Buổi tiệc họp mặt không ngoài việc chúc mừng, và vinh danh ngày lịch sử của Cộng Đồng VN Oregon, “17 tháng 5 năm 2004”, lá cờ vàng quốc gia được đặt trên đỉnh nóc nhà của thế giới, Everest; đóng góp trong dòng sử cờ vàng, quốc kỳ, và quốc ca của dân tộc VN, “nổi trôi theo mệnh nước", vẫn ngạo nghễ tung bay trên khắp bầu trời tự do. Chính phủ Hoa Kỳ đã ban hành luật pháp suốt 37 năm qua cho đến ngày nay, vinh danh lá cờ vàng quốc gia VNCH, di sản của người Việt tự do, tị nạn cộng sản.

Ông Craig Van Hoy nói: “Tôi rất hãnh diện coi đó là một kỳ tích đã thực hiện sự việc này, giờ đây tôi lại thêm sung sướng vì được hiểu thêm về ý nghĩa của lá cờ Vàng, và sự biểu tượng cho cái di sản của tất cả người Việt tự do trên toàn thế giới..” Ông tiếp: “Khi chinh phục được tới đỉnh núi cao nhất thì tôi phải trả cái giá nhiều cam go, có khi cả mạng sống, để hiểu rằng, lá cờ chính nghĩa tự do của quí vị thì phải trả bằng cái giá như thế nào! (Freedom is not Free).

Kết luận:

Tôi chỉ là kẻ thất phu, thật may mắn và hạnh phúc lây, được có mặt trong buổi họp tiếp tân, mang tính lịch sử này. Xin được bầy tỏ sự ngưỡng mộ sâu sa nhất về tấm lòng, và thành tích vô cùng ý nghĩa cao cả của nhà thám hiểm Mỹ, Craig Van Hoy, một anh hùng hào hiệp, đã tiếp tay cho công cuộc đấu tranh cam go, đầy chính nghĩa nhân bản của người VN quốc gia, chống bạo quyền cộng sản xâm lược! Chúng ta ngưỡng mộ anh Craig Van Hoy bao nhiêu về tài chinh phục đỉnh ngọn núi cao nhất, Everest, chúng ta lại càng không quên ngưỡng mộ về sự chinh phục chính mình của anh Huỳnh Lương Vinh, khi đạt được ước nguyện, treo lá cờ vàng quốc gia Việt Nam trên nóc nhà thế giới, Everest, lần đầu tiên và duy nhất hiện nay, như một kỳ tích. “Hàng trăm ngọn nến có thể thắp sáng từ một ngọn nến”. Nguyện xin hồn thiêng sông núi, mong niềm tin vào dân tộc tính, mọi sợi dây truyền thống bất tuyệt, nối quá khứ với hiện tại và tương lai mai sau: “Mai sau dù có bao giờ/ Đốt lò hương ấy so tơ phím này". (Kiều/ Nguyễn Du).

Tổng hợp:

Phạm Bá Hoa/ Ngọc Bội/ Bùi Quốc Hùng

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.