Hôm nay,  

Những Cảm Nghĩ Rời Trên Hải Đảo Pulau Bidong

16/04/201810:44:00(Xem: 4370)

Tôi đã đi rất nhiều trong suốt 12 năm đời quân ngũ. Tôi đã sống qua những núi đồi chập chùng của miền Trung khô cằn sỏi đá. Huế đô cổ kính thơ mông nhưng buồn muôn thuở với dòng sông Hương êm ả ngược xuôi . Núi Ngự Bình nằm trơ gan cùng tuế nguyệt . Điện Bàn nhí nhô qua âm thanh cứng ngắt và khét nghẹt của mùi thuốc rê Cẩm Lệ . Châu Ổ, Sa Huỳnh, Phù Cát cát vàng nóng bỏng chạy đua với biển cả trông chừng mút mắt . Và miền cao nguyên muôn trùng địa danh hào hùng bất khuất mà tôi không làm sao nhớ xiết . Tôi cũng đã băng qua những rừng cao su ngun ngút của miền Đông đất đỏ, trữ tình, dấu ái nhưng không thiếu chi những bẫy rập giết người của giặc thù với Bình Long, Đồng Xoài, Lộc Ninh, Sông Bé, của Củ Chi, Trảng Bàng, Quán Chim, Bình Giã . Nhưng những bước chân phiêu bạt đó đâu làm tôi phải bận tâm cho lắm và nếu thân không ngã ở sa trường thì dù ở đầu sông góc núi, cuối bãi trên gành nơi nào cũng là Việt Nam quê hương muôn đời của tôi, cho nên thế nào tôi cũng phải quay về .

 

         Nhưng hỡi ôi ! Hôm nay trên muôn dặm rủi may đi tìm đất sống . Lần đầu tiên tôi phải bắt buộc rời xa quê hương, tôi đã thực sự chối bỏ mọi ân tình để dấn thân vào con đường mịt mù cát bụi . Tự dưng tôi bỗng thấy bồi hồi và chua xót .

 

         Tôi đến hải đảo Pulau Bidong vào một sáng mùa đông buồn hiu quạnh trên một con thuyền xa lạ và một cuộc hải trình không lý thú . Chúng tôi 34 người Việt Nam vừa mất nước, tan nhà, như những tên tội đồ im lặng đi vào đất người với hành trang mang theo từ đất Mẹ . Đó là những di chúc cuối cùng, vói dặn kẻ ra đi phải mau trở về với niềm vui cho quê hương . Ngày nào giặc còn là ngày đó chúng ta còn phải liều thân tranh đấu . Ôi hai tiếng đấu tranh làm cho hồn tôi thêm nghẹn ngào tức tưởi . Bao nhiêu người đã bao nhiêu năm khổ đau cùng với quê hương quyết một lòng tranh đấu nhưng cuối cùng phải trốn chạy để tháng năm sống vất vưởng ở quê người .

 

         Tôi buồn bã rời con tàu Mã Lai để bước chân lên hoang đảo như thầm nghẹn hiểu rằng, tôi đã vĩnh viễn rời xa biển, chẳng còn hy vọng để trở về nguồn . Ôi nhìn màu nước biển xanh thẩm, trong mát với hương vị mặn nồng đã khiến cho tôi thèm nhớ quê hương

 

         Tôi đã sinh ra ở Phan Thiết, bao nhiêu năm sống còn nhờ biển cả nấng nuôi và nay cũng từ Phan Thiết ra biển cả tìm sinh lộ . Tôi đã thực sự rơi nước mắt, sỏi đá gai nhọn và cát biển đã làm cho tôi hồi tỉnh . Tôi đã thành một tên Do Thái từ đây.

 

 . Pulau Bidong cái tên Mã Lai hoang dã đã làm cho tôi thêm cảm xúc . Tại sao nơi đây không phải là Hòn Rái, Hòn Rơm, Ly Sơn, Phú quý ? Trơ mắt nhìn cảnh mới mà thêm ngại ngùng . Trước mặt tôi đảo Bidong lạnh lùng như một bóng ma với bao nhiêu dị kỳ, bí mật, xa xa bên trong là ngọn núi xanh thăm thẳm, đó đây rải rác những bóng dừa cao vút, ngạo nghễ reo vang với tiếng sóng bể nhấp nhô gào thét y như bóng dáng đen đúa của những người Cảnh Sát Mã Lai với khẩu súng cầm tay, xí xô trước đám dân Việt rét run vì ướt át và tủi hận . Ôi đời lưu vong là thế đó

.

         Chợt tôi thấy hoa mắt, một hình ảnh đẹp nhất trong muôn ngàn hình ảnh đã theo tôi qua bảy ngày khổ đau đi tìm đất Hứa . Đó là hình ảnh của những người Việt Nam thân yêu của tôi, từ trung tâm đảo ào ào như thác đổ, vội vã chạy đến bao quanh chúng tôi để han hỏi, vui mừng, cầu chúc và chia sẻ bớt những giọt lệ tủi sầu đã lăn trên má của đám người từ đất chết trở về . Đó là kỷ niệm đầu tiên mà tôi ghi được . Tôi sẽ mang theo trên khắp các nẻo đường xa xứ từ đây để hiểu rằng dù một thực tại có phũ phàng cay đắng . Tôi vẫn còn được hưởng trọn vẹn tình cảm của đồng bào của quê Mẹ Việt Nam .

 

ĐÊM ĐẦU TIÊN NHỚ MẸ

 

 

         Có lẽ các em sẽ rất ngạc nhiên khi đọc qua những dòng chữ này để rồi tự hỏi : “Tại sai tác giả phải chờ đến đây mới “Nhớ Mẹ” còn những giây phút về trước thì sao ? Xin trả lời rằng : “Tôi không biết gì trong khoảng thời gian trốn chạy đầy đắng cay khổ đau trên biển cả, sự vất vả cùng tận đã thật sự bóp chết con tim rồi .

 

         Tôi đâu có ngờ tôi phải bỏ quê hương để trốn chạy một cách âm thầm tức tưởi như thế này . Bởi thế, lúc ra đi tôi đâu có nghe được lời mẹ dăn dò, khuyên bảo . Buổi tạ từ, tôi cũng không nhìn được mẹ già một lần sau cuối, để gói trọn hình ảnh mẹ già vào hành trang dành cho cuộc viễn hành vô hạn định . Ôi, tôi là đứa con đầy tội lỗi, tôi đã ích kỷ vì cuộc sống riêng tư mà không đoái hoài gì đến đời của Mẹ, một người mẹ mà suốt đời tôi tôn thờ yêu kính . Tôi còn nhớ thuở lên 18 tuổi, lần đầu tiên bước chân vào thế giới thi ca, tôi đã cùng nàng thơ bé bỏng của tôi ca tụng mẹ hiền với những thanh âm đầy tha thiết . Những điệp khúc đó nay đã 20 năm qua vẫn còn là những điệu ca réo rắt trong tâm hồn tôi .

 

         -“Mẹ hiền ơi, con yêu mẹ muôn đời

         Tình của mẹ là tình yêu bất diệt

         Con yêu mẹ cũng như yêu nước Việt

         Mẹ là nguồn suối ngọt giữa hồn con

 

                   Để rồi hôm nay tôi viết tiêp :

         Mẹ hiện về trong cuộc sống cô đơn

         Cho con những nụ cười trên đất khách

         Cho con hơi thở ấm yên, trong sạch

         Cho con tấm gương soi sáng muôn đời

         Mẹ hiền ơi, tình của mẹ tuyệt vời

         Con đã viết nhưng không sao viết hết

         Đẹp hơn ánh trăng rằm xanh biếc

         Đẹp hơn đôi mắt của giai nhân

         Con nguyện cầu mẹ mãi sống bình an

         Để hướng tay chèo về cố quốc

         Còn có Mẹ con không hề ngừng bước

         Mẹ là bến cuối của đời tôi

 

         Ba mươi bảy tuổi rồi, thế mà tôi vẫn xem như mình còn bé bỏng như thuở nào, giữa khung trời cô quạnh, tiếng một bé nhỏ nào khóc gọi mẹ trong đêm, đã khiến cho tôi bồi hồi xúc động . Tôi đã thét gào trong bóng tối để gọi to hai tiếng Mẹ ơi ! Tôi khóc vì mẹ tôi nay đã già rồi, như bóng đèn sóng lụn . Tôi khóc vì mình sẽ không còn dịp nào nữa để được vòi vĩnh mẹ già, để được nâng niu trìu mến và để được mẹ già chia sẻ nguồn hạnh phúc gia đình

.

         Rồi đây trên bước đường phiêu bạt, tôi chỉ là một con chim nhỏ lạc đàn, sống trơ trọi không nơi nương tựa, muốn còn thương nhớ mẹ chỉ còn biết hẹn trong những giấc mơ . Tôi sẽ gói trọn những hình ảnh thân yêu tôn kính của Mẹ tôi để muôn đời làm ngọn hải đăng soi sáng bước đường tương lai . Mẹ là tấm gương muôn đời cho tôi gạn lọc cuộc đời trong đục . Mẹ là bến về mà tôi chọn làm đường đến của thời gian .

 

         Hỡi những ai may mắn có Mẹ bên mình, hãy cho tôi san sẻ chút tình mẫu tử, hãy cho tôi một lần gọi tạm hai tiếng mẹ ơi, hãy mượn người mẹ già của bạn lau giùm tôi những dòng lệ khổ sầu mà tôi chợt trào ra khóe mắt . Hãy giúp tôi một lần sau chót, khi tâm hồn chưa ổn định với thời gian, khi hình ảnh của mẹ tôi chưa xóa mờ, khi tôi chỉ là đứa con đang bơ vơ đi tìm Mẹ .

 

Honolulu tháng 4-1979

Mường Giang

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.