Thành T.
Hồi tôi bị đi cải tạo trong rừng ở Long Khánh, mỗi ngày chỉ tiêu của mỗi “trại viên” là hai mười sáu cây lồ ồ dài năm thước rưỡi.
Lồ ồ là một loại tre nhưng lóng của nó dài hơn loại tre thường và mọc rất nhiều ở vùng rừng Long Khánh này. Rừng lồ ồ phủ đây một lớp lá chết đã lâu năm, ướt sủng, khi đạp lên lún tới cổ chân và là ổ của đám vắt. Lồ ồ đốn về để là mái, vách, cho trại hay được chẻ nhỏ ra làm dây lạt. Lồ ồ đốn về được chặt ra thành khúc dài và đập cho dập thẳng ra rồi dùng dây lạt đã chẻ kết lại thành từng miếng làm ‘ngói’ để lợp mái trại. Mỗi người khi vaò rừng được phát một cây rựa ( một loại dao) nặng, đầu bằng dùng để chặt lồ ồ. Mỗi sáng đám tù lội vào rừng để tìm lồ ồ chặt; chặt xong, bó lại rồi vác vai, lội ra khỏi rừng về trại, vác lại điểm nộp ở trại để đội trưởng “nghiệm thu” xem có đúng tiêu chuẩn hay không. Bó lồ ồ của tôi lúc nào cũng bị loại không tiếc tay vì không đủ chỉ tiêu.
... Khi ăn qua loa xong, tôi vác rựa lủi vào trong rừng. Thời gian đầu thì lồ ồ còn thấy ở bìa rừng nên dễ tìm để chặt nên vác về cũng sớm. Càng ngày lồ ồ mé ngoài bị chặt gần hết nên người đi chặt phải lội sâu vào xa nữa để tìm. Đã bị mất thời gian đi tìm rồi lại phải khổ nhọc vác bó lồ ồ nặng trên vai trên đoạn đường về càng ngày càng xa ra, bó lồ ồ càng lúc càng trở nên nặng hơn gấp đôi gấp ba lần! Tôi là một anh chàng chỉ cầm viết khi đi học rồi cầm phấn khi đi lính nên đây quả đây là cả một cực hình khổ dịch. Đó là chưa nói tới lủ vắt khát máu không khác gì bọn cán bộ cai tù , sẵn sàng hút và vắt máu đám tù ốm đói.
Vừa bước vào trong khu rừng thì từ lớp lá chết dưới đất hằng trăm “tên” loe ngoe đứng dậy là dàn chào! Không thể nào luì lại được nữa , tôi vẫn phải tiến vào để chặt. Mãi miết chặt để cho đủ chỉ tiêụ (hay để chỉ có tiêu!?) mà không biết là ‘bọn nó’ đã bò lên đầy người hồi nào! Khi chặt xong lúc ngồi nghỉ mới thấy mình mẩy đầy máu. Tôi lật áo, kéo ống quần lên nắm bức từng tên ra quăng đi. Mỗi lần nắm bức một tên ra thì máu từ lỗ bị cắn lại tươm ra làm người đẩm đầy máu. Nhưng xin thưa với các bạn như vậy chưa hết khổ đâu!
... Tôi loạng choạng, qua trợt lại, té lên té xuống, trên đường mòn vác mấy bó lồ ồ chặt xong ra tới bìa rừng. Sau khi ngồi nghỉ một chút lại phải vác về điểm để tên đội trưởng ‘nghiệm thu ’. Tôi vì yếu sức nên cứ thấy buị lồ ồ nào là cứ chặt cho đủ số, bất kể gìa hay non, chớ không còn sức để đi lòng vòng lựa chọn. Mỗi lần nộp thì số lồ ồ tôi chặt bị “phế ” ra không phải là ít. Làm sao bây giờ? Ngoài số lồ ồ mấy anh bạn chặt dư cho, tôi lại phải chạy vào rừng lại để lượm nhặt mấy khúc lồ ồ của ai đó là rớt dọc đường đủ nộp cho đủ số! Hôm nào bị xui xẻo không ai cho thì Chúa Nhật, khi mọi người được nghỉ ngơi, thì tôi và một số anh bị “thiếu nợ” lại phải vào rừng chặt cho đủ số.
Nhớ lại những giai đoạn bị đày đoạ khi xưa, tôi không thể nào có được cái tư tưởng cao đẹp là “forgive and forget”. Đối với tôi chỉ có “can not forgive, and can not forget” mà thôi!
Thành T.
Hồi tôi bị đi cải tạo trong rừng ở Long Khánh, mỗi ngày chỉ tiêu của mỗi “trại viên” là hai mười sáu cây lồ ồ dài năm thước rưỡi.
Lồ ồ là một loại tre nhưng lóng của nó dài hơn loại tre thường và mọc rất nhiều ở vùng rừng Long Khánh này. Rừng lồ ồ phủ đây một lớp lá chết đã lâu năm, ướt sủng, khi đạp lên lún tới cổ chân và là ổ của đám vắt. Lồ ồ đốn về để là mái, vách, cho trại hay được chẻ nhỏ ra làm dây lạt. Lồ ồ đốn về được chặt ra thành khúc dài và đập cho dập thẳng ra rồi dùng dây lạt đã chẻ kết lại thành từng miếng làm ‘ngói’ để lợp mái trại. Mỗi người khi vaò rừng được phát một cây rựa ( một loại dao) nặng, đầu bằng dùng để chặt lồ ồ. Mỗi sáng đám tù lội vào rừng để tìm lồ ồ chặt; chặt xong, bó lại rồi vác vai, lội ra khỏi rừng về trại, vác lại điểm nộp ở trại để đội trưởng “nghiệm thu” xem có đúng tiêu chuẩn hay không. Bó lồ ồ của tôi lúc nào cũng bị loại không tiếc tay vì không đủ chỉ tiêu.
... Khi ăn qua loa xong, tôi vác rựa lủi vào trong rừng. Thời gian đầu thì lồ ồ còn thấy ở bìa rừng nên dễ tìm để chặt nên vác về cũng sớm. Càng ngày lồ ồ mé ngoài bị chặt gần hết nên người đi chặt phải lội sâu vào xa nữa để tìm. Đã bị mất thời gian đi tìm rồi lại phải khổ nhọc vác bó lồ ồ nặng trên vai trên đoạn đường về càng ngày càng xa ra, bó lồ ồ càng lúc càng trở nên nặng hơn gấp đôi gấp ba lần! Tôi là một anh chàng chỉ cầm viết khi đi học rồi cầm phấn khi đi lính nên đây quả đây là cả một cực hình khổ dịch. Đó là chưa nói tới lủ vắt khát máu không khác gì bọn cán bộ cai tù , sẵn sàng hút và vắt máu đám tù ốm đói.
Vừa bước vào trong khu rừng thì từ lớp lá chết dưới đất hằng trăm “tên” loe ngoe đứng dậy là dàn chào! Không thể nào luì lại được nữa , tôi vẫn phải tiến vào để chặt. Mãi miết chặt để cho đủ chỉ tiêụ (hay để chỉ có tiêu!?) mà không biết là ‘bọn nó’ đã bò lên đầy người hồi nào! Khi chặt xong lúc ngồi nghỉ mới thấy mình mẩy đầy máu. Tôi lật áo, kéo ống quần lên nắm bức từng tên ra quăng đi. Mỗi lần nắm bức một tên ra thì máu từ lỗ bị cắn lại tươm ra làm người đẩm đầy máu. Nhưng xin thưa với các bạn như vậy chưa hết khổ đâu!
... Tôi loạng choạng, qua trợt lại, té lên té xuống, trên đường mòn vác mấy bó lồ ồ chặt xong ra tới bìa rừng. Sau khi ngồi nghỉ một chút lại phải vác về điểm để tên đội trưởng ‘nghiệm thu ’. Tôi vì yếu sức nên cứ thấy buị lồ ồ nào là cứ chặt cho đủ số, bất kể gìa hay non, chớ không còn sức để đi lòng vòng lựa chọn. Mỗi lần nộp thì số lồ ồ tôi chặt bị “phế ” ra không phải là ít. Làm sao bây giờ? Ngoài số lồ ồ mấy anh bạn chặt dư cho, tôi lại phải chạy vào rừng lại để lượm nhặt mấy khúc lồ ồ của ai đó là rớt dọc đường đủ nộp cho đủ số! Hôm nào bị xui xẻo không ai cho thì Chúa Nhật, khi mọi người được nghỉ ngơi, thì tôi và một số anh bị “thiếu nợ” lại phải vào rừng chặt cho đủ số.
Nhớ lại những giai đoạn bị đày đoạ khi xưa, tôi không thể nào có được cái tư tưởng cao đẹp là “forgive and forget”. Đối với tôi chỉ có “can not forgive, and can not forget” mà thôi!
Thành T.
Gửi ý kiến của bạn