Một hôm, tôi cùng hai viên chức Mỹ đi kiểm toán căn cứ Hải Quân Rạch Sỏi. Từ Saigon bay xuống, vừa bay vào không phận thuộc đài kiểm soát khôngg lưu Cần Thơ thì chúng tôi được cảnh báo phải bay cao mấy ngàn bộ, khi đến Rạch Sỏi, trực thăng phải bay trong một phạm vi rất hẹp để tránh hỏa tiển SAM từ biên giới Miên bắng qua.
Vào mùa lũ, căn cứ Rạch Sỏi nằm cheo leo giữa biển nước mên mong, chung quanh trại không một cây cao bóng mát, giữa trưa, trời nắng chan không một cụm mây, trên không trung nhìn xuống thấy rỏ ràng mấy căn nhà nhỏ lợp mái tole, một cầu tàu dài chạy mút ra biển, hai chiếc tàu đổ bộ neo tại bến, kế bên cầu tàu là một bải đáp trực thăng, gần bải đáp có chiếc xe Jeep, cần ănten xỉ lên trời cao, vì sợ hoả tiển SAM nên trực thăng phải xoáy trôn ốc để xuống. Từ trên cao nhìn thẳng xuống, tôi thấy có hai người đứng gần bải đáp, một người đứng gần chiếc xe Jeep đang liên lạc truyền tin, người kia ra hiệu cho trực thăng đáp xuống. Chiếc trực thăng cứ bay vòng tròn như chiếc lá rụng lúc trời không gió, dần dần hạ xuống thấp, anh bạn Mỹ ngồi bên tôi chỉ ngón tay xuống dưới đất, anh hỏi tôi cái người trên đầu không tóc có phải là người Mỹ không? tôi lắc đầu, vì tất cả cố vấn Mỹ đã rút khỏi Việt Nam từ lâu rồi.
Nhìn cái đầu không tóc của anh này tôi sực nhớ lại dĩ vảng, lúc nhỏ còn đi học ở trường Binh Hòa Ninh Hòa, cả trường mấy trăm học trò chỉ có hai anh em sanh ra và lớn lên không có tóc. Sau khi tôi rời trường Binh Hòa, chúng tôi mỗi người đi một nơi không còn gặp nhau nửa, thậm chí không còn nhớ tên. Rời trực thăng, chúng tôi mau mau chạy khỏi bải đáp để tránh bụi, trực thăng cất cánh bay về Cần Thơ hẹn chiều sẽ ra rước chúng tôi về Saigon.
Căn cứ Rạch Sỏi rất nhỏ, ngoài hai chiếc tàu ra cái gì củng ít nên chỉ xem qua một ít giấy tờ, hỏi hang vài câu chuyện, đi dạo một vòng là xong hết chuyện làm. Chúng tôi được mời vào bên trong phòng chỉ huy uống nước. Trong phòng nhỏ hẹp, một anh Mỹ lo duyệt lại hồ sơ, người kia lo gọi máy liên lạc kêu trực thăng đến rướt trước giờ hẹn, tôi lạm dụng thời gian xoay qua anh chàng không có tốc này hỏi chuyện riêng tư. Hai chúng tôi nhìn nhau với vẽ mặt quen nhau, nhưng không biết bắc đầu như thế nào, ngừng giây lát, tôi bắc đầu nói chuyện xưa ở Ninh Hòa, khi tôi nói đến hai chử Ninh Hòa thì thấy cặp mắt của anh ta sáng rở.
Hải và tôi là người cùng quê Ninh Hòa, Hải người gốc ở Ngã Ba Mù U, Quang Đông, tôi thì ở đường Trần Quý cáp trước chợ Dinh, lúc nhỏ thời còn đi học chung trường Bình Hòa bên Vỉnh Phú, lâu lâu tôi lên nhà Hải có anh Liêm và Giang hai người anh của Hải. Giang và Hải có khuôn mặt giống nhau, cả hai củng không có tóc. Có một lần đến nhà của Hải, thấy một con Cù Lần đứng trên cây trứng cá trước nhà của Hải, cả đám la hét để đuổi con vật, nhưng nó không thấy đường chạy, sợ quá chừng.
Câu chuyện vừa bắc đầu thì tiếng trực thăng cũng bắc đầu vang dội, vài phút sau thì bụi bay tứ tung nên hai anh em vội vàng chia tay mà không một lời hẹn hò.
Sau khi từ giã nhà trường, Hải nhập ngũ ngành Hải Quân, ra đơn vị, anh xong pha ngang dọc Sông Nước Miền Tây Nam Bộ, cho đến ngày tàn cuộc chiến, Hải trở vê quê cũ, mong sẽ có một cuộc sống thanh bình, gặp lại bạn bè, nghe lại tiếng cười của trẽ thơ như ngày xưa, nào ngờ, cuộc sống trở nên quá giang nang nên một hôm anh lấy hết lòng can đảm, anh âm thầm ra đi, bỏ lại quê hương đầu đời, xuôi dòng Sông Dinh ra biển cả mong tìm được mảnh đất mới, thật là may mắn, Hải đã tìm được một quê hương thứ hai và đã xây được một tổ ấm ở thành phố Worthing bên bờ Đại Tây Dương Anh Quốc.
Nhớ lại khi xưa còn ở Việt Nam, trong thời chiến cũng như thời bình, già trẻ bé lớn dù có đi đâu xa xôi, nhưng vào dịp Tết cũng lần mò về Ninh Hòa ăn Tết, gặp lại bạn bè vui ơi là vui, giờ ở xứ người và mấy mươi năm qua, chúng tôi đâu còn biết Tết là gì.
Giờ thì tôi và Hải mỗi người mỗi nơi xa nhau ngàn dặm, chỉ nghe tiếng nói, mặc dù vậy, nó cũng mang đến một niềm vui cho tôi. Trên điện thoại, Hải nhắc lại cuộc gặp gở giữa tôi và Hải ở căn cứ Hải Quận Rạch Sỏi, từ ngày đó đến nay đã bốn mươi năm tròn, thấy thời gian đi qua mau mà lòng thêm buồn. Tôi rất mong đến ngày gặp lại Hải, tay bắt mặt mừng để nối lại câu chuyện đã dở dang bốn mươi năm tròn.
Đường Bình
Gửi ý kiến của bạn