Hôm nay,  

Bốn Mươi Năm Dang Dở: Huyền Thoại Diệp Năng Hải

27/06/201700:00:00(Xem: 6757)

Sau khi quân đội Mỹ rút khỏi Việt Nam, tôi về làm việc cho Phòng Tùy Viên Quân Sự Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ (DAO). Tôi được giao nhiệm vụ phối họp và thông dịch cho văn phòng Kiểm Toán General Accounting Office (GAO) của Quốc Hội Hoa Kỳ. Với nhiệm vụ kiểm toán, tôi cùng đi với hai viên chức Mỹ đi nhiều nơi trên giải đất miền nam để thanh tra hệ thống tiếp kiệu của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Công việc của đoàn kiểm toán có lúc thật là nguy hiểm, như bay trực thăng tìm chiến xa ở tiền tuyến, có lúc phải bay khẩn cấp ra cửa Thuận An, Huế để quan sát tàu Hải Quân bị hư hỏng trong trận hải chiến với Trung Quốc ở Trường Sa, một lần khác chúng tôi đến căn cứ Không Quân Đà Năng xem chiến đấu cở A-37, F-5 mới toanh chỉ vì thiếu cái bình điện mà phải nằm ụ trong hangar. Chúng tôi gặp rất nhiều người, từ chiến trường cho đến hậu phương, và từ cấp Tướng chỉ huy đơn vị xuống đến anh binh nhì, cần gặp người nào là phải đi gặp cho bằng được. Với tất cả phương tiện như máy bay lớn để đi xa, Cessna để đi về Cần Thơ hay mấy tỉnh lân cận, chổ nào mà đường bay ngắn quá thì dùng loại chuồng chuồng chỉ chở được hai hành khách thôi. Đi gần thì có xe, có tài xế, xa hơn thì dùng trực thăng và đi bất cứ nơi nào cần đi. Nhiều đêm ngủ ở khách sạn thấy cô đơn, tôi mong gặp được một người quen cùng quê để sau giờ làm việc hàn huyên cho vui, nhưng suốt hai năm dài đi đây đó, tôi chưa hề gặp một người nào quen.

Một hôm, tôi cùng hai viên chức Mỹ đi kiểm toán căn cứ Hải Quân Rạch Sỏi. Từ Saigon bay xuống, vừa bay vào không phận thuộc đài kiểm soát khôngg lưu Cần Thơ thì chúng tôi được cảnh báo phải bay cao mấy ngàn bộ, khi đến Rạch Sỏi, trực thăng phải bay trong một phạm vi rất hẹp để tránh hỏa tiển SAM từ biên giới Miên bắng qua.

Vào mùa lũ, căn cứ Rạch Sỏi nằm cheo leo giữa biển nước mên mong, chung quanh trại không một cây cao bóng mát, giữa trưa, trời nắng chan không một cụm mây, trên không trung nhìn xuống thấy rỏ ràng mấy căn nhà nhỏ lợp mái tole, một cầu tàu dài chạy mút ra biển, hai chiếc tàu đổ bộ neo tại bến, kế bên cầu tàu là một bải đáp trực thăng, gần bải đáp có chiếc xe Jeep, cần ănten xỉ lên trời cao, vì sợ hoả tiển SAM nên trực thăng phải xoáy trôn ốc để xuống. Từ trên cao nhìn thẳng xuống, tôi thấy có hai người đứng gần bải đáp, một người đứng gần chiếc xe Jeep đang liên lạc truyền tin, người kia ra hiệu cho trực thăng đáp xuống. Chiếc trực thăng cứ bay vòng tròn như chiếc lá rụng lúc trời không gió, dần dần hạ xuống thấp, anh bạn Mỹ ngồi bên tôi chỉ ngón tay xuống dưới đất, anh hỏi tôi cái người trên đầu không tóc có phải là người Mỹ không? tôi lắc đầu, vì tất cả cố vấn Mỹ đã rút khỏi Việt Nam từ lâu rồi.

Nhìn cái đầu không tóc của anh này tôi sực nhớ lại dĩ vảng, lúc nhỏ còn đi học ở trường Binh Hòa Ninh Hòa, cả trường mấy trăm học trò chỉ có hai anh em sanh ra và lớn lên không có tóc. Sau khi tôi rời trường Binh Hòa, chúng tôi mỗi người đi một nơi không còn gặp nhau nửa, thậm chí không còn nhớ tên. Rời trực thăng, chúng tôi mau mau chạy khỏi bải đáp để tránh bụi, trực thăng cất cánh bay về Cần Thơ hẹn chiều sẽ ra rước chúng tôi về Saigon.

Căn cứ Rạch Sỏi rất nhỏ, ngoài hai chiếc tàu ra cái gì củng ít nên chỉ xem qua một ít giấy tờ, hỏi hang vài câu chuyện, đi dạo một vòng là xong hết chuyện làm. Chúng tôi được mời vào bên trong phòng chỉ huy uống nước. Trong phòng nhỏ hẹp, một anh Mỹ lo duyệt lại hồ sơ, người kia lo gọi máy liên lạc kêu trực thăng đến rướt trước giờ hẹn, tôi lạm dụng thời gian xoay qua anh chàng không có tốc này hỏi chuyện riêng tư. Hai chúng tôi nhìn nhau với vẽ mặt quen nhau, nhưng không biết bắc đầu như thế nào, ngừng giây lát, tôi bắc đầu nói chuyện xưa ở Ninh Hòa, khi tôi nói đến hai chử Ninh Hòa thì thấy cặp mắt của anh ta sáng rở.

Hải và tôi là người cùng quê Ninh Hòa, Hải người gốc ở Ngã Ba Mù U, Quang Đông, tôi thì ở đường Trần Quý cáp trước chợ Dinh, lúc nhỏ thời còn đi học chung trường Bình Hòa bên Vỉnh Phú, lâu lâu tôi lên nhà Hải có anh Liêm và Giang hai người anh của Hải. Giang và Hải có khuôn mặt giống nhau, cả hai củng không có tóc. Có một lần đến nhà của Hải, thấy một con Cù Lần đứng trên cây trứng cá trước nhà của Hải, cả đám la hét để đuổi con vật, nhưng nó không thấy đường chạy, sợ quá chừng.

Câu chuyện vừa bắc đầu thì tiếng trực thăng cũng bắc đầu vang dội, vài phút sau thì bụi bay tứ tung nên hai anh em vội vàng chia tay mà không một lời hẹn hò.

Sau khi từ giã nhà trường, Hải nhập ngũ ngành Hải Quân, ra đơn vị, anh xong pha ngang dọc Sông Nước Miền Tây Nam Bộ, cho đến ngày tàn cuộc chiến, Hải trở vê quê cũ, mong sẽ có một cuộc sống thanh bình, gặp lại bạn bè, nghe lại tiếng cười của trẽ thơ như ngày xưa, nào ngờ, cuộc sống trở nên quá giang nang nên một hôm anh lấy hết lòng can đảm, anh âm thầm ra đi, bỏ lại quê hương đầu đời, xuôi dòng Sông Dinh ra biển cả mong tìm được mảnh đất mới, thật là may mắn, Hải đã tìm được một quê hương thứ hai và đã xây được một tổ ấm ở thành phố Worthing bên bờ Đại Tây Dương Anh Quốc.

Nhớ lại khi xưa còn ở Việt Nam, trong thời chiến cũng như thời bình, già trẻ bé lớn dù có đi đâu xa xôi, nhưng vào dịp Tết cũng lần mò về Ninh Hòa ăn Tết, gặp lại bạn bè vui ơi là vui, giờ ở xứ người và mấy mươi năm qua, chúng tôi đâu còn biết Tết là gì.

Giờ thì tôi và Hải mỗi người mỗi nơi xa nhau ngàn dặm, chỉ nghe tiếng nói, mặc dù vậy, nó cũng mang đến một niềm vui cho tôi. Trên điện thoại, Hải nhắc lại cuộc gặp gở giữa tôi và Hải ở căn cứ Hải Quận Rạch Sỏi, từ ngày đó đến nay đã bốn mươi năm tròn, thấy thời gian đi qua mau mà lòng thêm buồn. Tôi rất mong đến ngày gặp lại Hải, tay bắt mặt mừng để nối lại câu chuyện đã dở dang bốn mươi năm tròn.

Đường Bình

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.