Hôm nay,  

Anh tài ơi, lái chạy kiểu "Zickzack" nha !

02/06/201712:21:00(Xem: 5684)

Phiếm Luận Xã Hội

Anh tài ơi, lái chạy kiểu "Zickzack" nha !

(Riêng mến tặng anh VR, KĐ, BT & S+C tôi quen biết qua sinh hoạt đấu tranh của NVTN tại Đức)

 

* Lê Ngọc Châu

 

 

Có thể nói tôi đã đi nhiều nơi trên khắp nước Đức, từ Đông sang Tây, từ Nam lên Bắc Đức như: Hamburg, Berlin, Frankfurt, Moenchenglabach, Stuttgart, Nuernberg, Bremen, Hannover, Aalen, Bad Homburg, Koblenz, Darmstadt, Luenen, Odenwald  .... khi thời gian cho phép để tham dự các sinh hoạt của người Việt tỵ nạn (NVTN), hầu hết tổ chức vào thứ Bảy cuối tuần như biểu tình nhân ngày Quốc Hận, biểu tình đòi hỏi Nhân Quyền cho Việt Nam hay nhân dịp Tết, Giỗ Tổ Hùng Vương ...., chưa kể đến Pháp, Bỉ, Thụy Sĩ, Hòa Lan ... Vâng, xin nhấn mạnh tôi chỉ tham dự sinh hoạt của NVTN, còn văn nghệ do văn công VC trình diễn thì ...dù có tặng vé để xem chùa tôi cũng chẳng buồn đi xem.

 

Mỗi lần đi xa như vậy ít nhiều cũng có vài kỷ niệm. Vui, buồn lẫn lộn. Và chúng ta biết kỷ niệm dù gì vẫn luôn là kỷ niệm!.

 

Kỷ niệm trong đêm không ngủ, kỷ niệm ngồi tán dóc với nhau trước khi trùm mền ngủ đất hay nỗi đau khi xe bị chết máy bất thình lình đành chịu thua bỏ nó nằm đó và xe bị đánh cắp mất hay nhận giấy phạt vì đậu bậy.... Ôi thôi lắm kỷ niệm, chẳng cái nào giống cái nào, khó quên.

 

Nhưng ....có một kỷ niệm xảy ra gần đây trong chuyến đi Berlin 2017. Quý độc giả biết rồi, nếu "dương thịnh âm suy thì mấy bà thường im re", và nếu "âm-dương" hai bên ngang ngữa thì chắc cũng chào thua mấy cô "em chả em chả" mà lại thích đùa vì lý do nào đó chỉ có trời mới rõ. Nhưng số tôi xui tận mạng vì anh tài mãi lo nhìn trước lái xe không thôi lỡ đụng "cột đèn" thì khổ cho mọi người ngồi trong xe, còn anh ngồi cạnh tài xế thì im thin thít nên 2 cô em tôi quen - rõ ràng âm thịnh mà dương suy- tha hồ chọc quê chúng tôi, nhất là tôi bị chọc quê đến độ đành phải "nín thở" qua cầu. Giờ xin được kể lại để trình làng hầu từ đó chúng ta cùng cười (nếu cảm thấy có thể cười) vài giây phút với nhau hầu quên đi cái cảnh "ăn nhờ ở đậu xứ người".

 

Câu chuyện xảy ra như sau (tự thuật - có thể là thật mà cũng có thể là "hư cấu" tùy độc giả - và thêm chút mắm chút muối, chút đường cho đủ hương vị mặn ngọt !) :

 

Nhân chuyến bay lên Berlin tham dự ngày Quốc Hận 2017 tôi đã có dịp gặp gỡ nhiều khuôn mặt quen thuộc và vài khuôn mặt mới, nam có, nữ cũng có trong suốt 10 giờ cùng nhau biểu tình, Meeting chống VC cũng như hội thảo và văn nghệ đấu tranh sau đó !.

 

Phân chia xong hết, ai đi về với ai ...Khoảng 23h đêm, chương trình văn nghệ chấm dứt. Hí hửng mình sẽ có xe chở về "khách sạn 10 sao" là nhà của người bạn nghỉ qua đêm để hôm sau bay về lại Munich NHƯNG ....cái số xui tận mạng nên chạy lui chạy tới tìm không thấy xe nào để mình quá giang được cả. Chạy ra ngoài ...thì may thay chỉ còn lại một chiếc xe duy nhất. Tuy 5 cửa nhưng lại là loại xe nhỏ và cái khúc chiếc là đã đầy, 5 trự ngồi trong đó : 2 nam và ba nữ !.

Tôi thầm kêu trời, thế thì chết rồi ... chắc phải bơ vơ một mình xứ lạ, đùa tí cho vui cùng lắm "đi quá giang trả tiền" thì cũng xong nhưng khổ nổi, điạ chỉ tôi không biết rõ. Khổ thân già rồi.

 

Suy đi, tính lại chẳng biết thế nào, đúng là số con rệp. Nhưng ....trong cái ruỉ có cái may, cũng hên. Tưởng chết đuối mà vớ được mảnh ván nên ... bám vào, chưa chết, chưa bị bơ vơ giữa đêm đen ở Bá Linh. Quý anh chị em ngồi trong xe sắp chạy có lẽ "thương tình" không nỡ bỏ rơi tôi nên nói, thôi anh NCh... lên đây luôn đi, 4 người ngồi phía sau, chịu khó xích sát sát lại với nhau (tức xích lại gần nhau hơn !) đi khoảng 25 phút chắc cũng được mà. Mừng như bắt được vàng tôi leo lên xe và nói, cám ơn mà nếu bị cảnh sát bắt phạt thì tôi chịu hết. Tất cà cùng cười.

Nhưng đó là chuyện nhỏ, chuyện lớn như sau nè !.

 

Đàng trước anh tài và anh khác ngồi rồi. Hết chỗ. Chỉ còn phía sau mà 3 bà ngồi. Hai cô em tôi quen qua sinh hoạt và một chị....lần đầu mới gặp. Ngẫu nhiên nhét tôi vào ngồi gần chị này.

 

Xe bắt đầu chạy, chúng tôi phải thu người ngồi co ro để tránh cảnh sát nhìn thấy. Hai cô em kia không biết sao bắt đầu "chế diểu". Anh tài ơi, nhớ chạy "Zickzack" nha (ý nói chạy xe nghiêng qua nghiêng lại (chạy xe giống người say, kiểu hình chữ S đó mà) để người ngồi cũng vì thế ngả/nghiêng theo. Tôi lặng người nhưng mỉm cười thú vị. Chết ai nợ nếu lỡ có "cọ quẹt". Chưa hết hai o ni còn nói, may là cái anh cạnh tài xế ngồi ở trên chứ nếu anh ta mà ngồi đàng sau thì chắc còn ... kẹt nửa vì anh ta người tròn trịa hơn tôi. Mọi người lại có thêm trận cười hả hê.

 

                                 blank

 

Tôi vừa đau khổ vừa vui thầm vì hai cô kia chọc quê quá trời nên đành buộc miệng nói :"thì cho tui dựa hơi chút mà, lâu lâu mới có dịp, dễ gì mà có được", thế là mọi người cùng cười. Mà hai o vẫn không tha, cứ bảo anh tài lái "Zickzack" đi nha nhưng hai o này đâu biết chúng tôi ngồi thu mình để tránh cảnh sát, tôi ngồi ngả người về phía trái, chị nọ nghiêng về phải và mỗi lần xe quẹo trái thì người tôi giữ vửng "lề trái" và khi xe quẹo phải thì tôi vẫn giữ nguyên tư thế này, ngả mình về trái không dám va chạm vào chị ngồi bên phải dù ngon lành nói như thiệt dễ gì có dịp "dựa hơi !". Dựa cái con khỉ mốc, bị hai cô em nọ chọc quê ngồi nín thở, run gần chết.

 

May quá ... đến nơi cũng giữa khuya, tất cả xuống xe, tôi nói riêng hú hồn nhưng còn chờ người giữa chìa khóa đến trễ vài phút nên chọc quê vẫn còn tiếp tục. Tưởng yên vì về "khách sạn ngàn sao" đâu ai ngủ liền khi mà hơn 20 người tụ tập tại đó. Chia hai nhóm ngồi nói chuyện, ăn uống do chủ nhà khoản đãi. Số xui, ngồi vô bàn có mấy người cùng xe thì lại bị chọc quê nữa. Tôi ngồi uống chai bia, nhâm nhi chút đồ nhậu nghe mấy cô em thay nhau tiếu lâm và thầm vui.

 

Sáng hôm sau, tôi từ giã ra về trước. Nghe đâu sau đó "cái chị" vô tình ngồi gần tôi còn bị chọc tiếp cho đến khi chia tay. Đúng là khi không lại bị chọc ghẹo mà kẻ có tội, tạo ra cơ hội là tôi được người ta thương tình cho vào xe và tình cờ ngồi gần cái chị chưa hề quen biết, mới gặp lần đầu. Đúng là "làm ơn, hy sinh ngồi chật chật, khó chịu đã đành mà còn bị "lãnh đạn !".

 

Như có lần người viết đã nói, viết lách cũng là "môn giải trí" cho người có tuổi hay về hưu. Với lứa tuổi này thì người ta thường ngồi ôn lại những kỷ niệm trong quá khứ. Cũng trên tinh thần này, tôi ghi lại một kỷ niệm mới nhất, có thể nói cũng "ngộ ngộ" để khỏi quên vì nếu mà cứ khất mãi thì biết đâu sẽ bị lãng quên chẳng bao giờ được nhắc đến.

 

Kẻ đã gây ra "tai nạn" - không ai chết và chẳng ai bị thương gì cả mà cho dù có lỡ bị cọ xát da thịt do xe chạy kiểu Zickzack" gây ra vì "gặp thời thế, thế thời phải thế" cũng rất, rất nhẹ bởi lẽ ai cũng bận quần áo ít nhất hai lớp như hai cô em tinh nghịch yêu cầu - chính lại là người viết nên tôi kết thúc bài "phiếm luận xã hội" này với đề nghị nhỏ là nếu chúng ta còn đi sinh hoạt khi sức khỏe cho phép thì thế nào 5-6 người cùng ngồi trong xe (tuy không kiểu "vai anh em khẻ tựa đầu hay ngược lại" !) kể trên và những vị nào có mặt "tại khách sạn ngàn sao" cũng sẽ gặp nhau thì riêng tôi xin được mời tất cả quý vị đi ăn một bữa cơm thân mật (ăn Phở sẽ không dám mời, dù muốn vì sợ lại bị chọc ghẹo nữa !) để thay cho sự cảm ơn, trả món nợ đã không bỏ rơi tôi tại xứ lạ lúc giữa đêm và xa hơn nữa để chuộc cái lỗi làm "người lạ đi Một Mình (1) " kia vì thế vô tình bị vạ lây cũng...chỉ biết ngồi chịu trận, nghe hai o nọ thay nhau chọc quê, như tôi !.

 

Nhớ nhắc nha không thôi cù lần tôi vì sợ quá khi gặp "người ta" chợt nhớ cảnh cũ quên đi mất!.

 

  • ©       Lê-Ngọc Châu (Nam Đức, chiều 02.06.2017)

 

                   * Ghi lại nhanh kỷ niệm 1 chuyến đi .

                   (1) : Một Mình, nhạc phẩm của nhạc sĩ Lam Phương



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi rất thích khoa nhân chủng nhưng không có cơ may đến trường để được truyền thụ một cách bài bản về ngành học thú vị này. Hoàn cảnh sống, nói nào ngay, cũng không mấy thích hợp cho nhu cầu tự học. Suốt ngày (và suốt đời) tôi chỉ loanh quanh hàng quán nơi mà những kẻ hay lê la thường nói rất nhiều, dù sự hiểu biết của họ vốn không được bao nhiêu. Ngoài giới hạn về kiến thức, mấy ông bạn đồng ẩm còn có cái tật rất hay tranh cãi (và luôn cãi chầy cãi cối) nên mọi thông tin, từ bàn nhậu, đều không được khả xác hay khả tín gì cho lắm.
“Tham nhũng chính trị, lệch lạc tư tưởng, băng hoại đạo đức và hủ bại về lối sống. Đây là những kẻ thù rất nguy hiểm của Đảng, cần phải loại bỏ.” Tạp chí Xây Dựng Đảng (XDĐ) đã báo động như thế trong bài viết ngày 26/11/2023...
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) nhìn nhận tình trạng “trẻ hóa” trong suy thoái “tư tưởng chính trị ” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” đang gây khó khăn cho công tác “xây dựng, chỉnh đốn đảng”...
Năm 2024 là năm bầu cử, một năm gay go thử thách, và đề tài yêu ghét dù muốn hay không muốn đã trở lại trên các trang báo, trong các buổi tranh luận trong gia đình, ngoài xã hội. Chúc bàn tiệc trong năm của quý vị rôm rả những câu chuyện, những cuộc đối thoại bổ ích hai chiều, những thay đổi tốt đẹp. Và xin cảm ơn quý thân hữu, thân chủ đã hỗ trợ, gắn bó cùng hành trình với Việt Báo trong hơn 31 năm qua. Sau cùng là lời tri ân đến các độc giả Việt Báo: chính quý vị, những người đọc khó tính là thành trì giúp Việt Báo trở thành một tờ báo uy tín, chuyên nghiệp.
Năm 2023 tiến vào những ngày cuối cùng, nó sẽ đi qua và không bao giờ trở lại. Lịch sử sẽ đi qua nhưng những việc làm của con người sẽ tồn tại với sự khôn ngoan và ngu ngốc của đa số. Cụm từ ‘con-người-đa-số’ chỉ định ý muốn chung của đa số người. Và ‘con-người-thiểu-số’ đành phải tuân theo. Trò sinh hoạt dân chủ luôn luôn là con dao hai lưỡi có hiệu quả tùy thuộc sở thích của con người đa số. Sở thích? Một thứ tạo ra tốt lành hoặc khổ nạn. Đúng ra là cả hai, nhưng có một trong hai sẽ lớn hơn, đôi khi, lớn gấp bội phần. Nếu khổ nạn quá lớn thì cuộc sống chung sẽ thay đổi, có khi lâm vào mức tồi tệ. Chẳng hạn như trường hợp nước Đức dưới thời Hitler. Ý muốn của con người đa số đam mê nồng nhiệt ý muốn của Hitler. Cho ông ta cơ hội dẫn đầu một quốc gia quyền lực, tạo ra hiệu quả cuộc chiến thế giới thứ hai. Hậu quả tàn khốc đó do ai? Hitler? Đúng một phần.
“Tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong Lực lượng vũ trang nhân dân là mối lo hàng đầu của đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay. Bằng chứng này đã được Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đưa ra tại Hội nghị Đảng ủy Công an ngày 20/12/2023 tại Hà Nội, và trong nội dung các bài viết trên báo chí chính thống của nhà nước liên quan đến Quân đội...
Người ta nên áp dụng đạo đức vào tài chính trị của Henry Kissinger như thế nào? Làm thế nào để người ta quân bình những thành tựu với những hành vi sai trái của Kissinger? Tôi đã vật lộn với những vấn đề đó từ khi Kissinger là giáo sư của tôi, và sau này là đồng nghiệp tại Đại học Harvard. Vào tháng Tư năm 2012, tôi đã giúp phỏng vấn ông trước một số lượng lớn cử toạ tại Harvard và hỏi liệu ông có làm điều gì khác đi trong thời gian làm ngoại trưởng cho các Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon và Gerald Ford không. Lúc đầu, ông nói không. Suy nghĩ lại, ông nói rằng ước mình là đã hoạt động tích cực hơn ở Trung Đông. Nhưng ông không đề cập đến Campuchia, Chile, Pakistan hay Việt Nam. Một người phản đối ở phía sau hội trường hét lên: "Tội phạm chiến tranh!"
Việt Nam có còn “độc lập” với Trung Quốc hay không sau chuyến thăm Hà Nội của Tổng Bí thư, Chủ tịch nhà nước Tập Cận Bình là thắc mắc của người dân Việt Nam. Ông Tập có mặt ở Việt Nam từ 12 đến 13 tháng 12 năm 2023 và đạt được cam kết của Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng về “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai Việt Nam-Trung Quốc”.
Ngày nay, Chiến lược Phòng thủ Quốc gia của Hoa Kỳ – giống như chiến lược Chiến tranh Lạnh tạo chuẩn mực cho tư duy chiến lược trong những năm từ thập kỷ ‘50 đến ’80 – bị chi phối bởi một tác nhân đe dọa chính, đó là Trung Quốc. Điều này vừa cung cấp thông tin vừa tạo điều kiện cho tất cả các mối đe dọa lớn khác có thể xảy ra: Nga, Iran và Bắc Triều Tiên. Giống như thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Hoa Kỳ hiện đang lâm vào một cuộc cạnh tranh với đối thủ duy nhất của mình, một cuộc cạnh tranh có khả năng bỏ rơi các thành tựu chính trị, kinh tế và công nghệ. Hoa Kỳ cũng đang ở trong một cuộc chạy đua vũ trang hiện đại, và trong một số trường hợp, chơi trò đuổi bắt và tranh đua để giành tình hữu nghị, gây ảnh hưởng lên các quốc gia khác trên thế giới.
Rồi vào ngày 12/12/2023, tức chỉ sau ba tháng, Việt Nam lại long trọng tiếp đón Chủ Tịch Tập Cận Bình và nói rằng hợp tác và hữu nghị với Trung Quốc là lựa chọn chiến lược của Việt Nam...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.