Hôm nay,  

Gánh Nặng Di Dân Hay Gánh Nợ Tôi Mang?

20/02/201712:35:00(Xem: 8326)
GÁNH NẶNG DI DÂN HAY GÁNH NỢ TÔI MANG?
 
Nam Lộc
  
Trước hết tôi xin thành thật cám ơn những feedbacks kể cả sự ủng hộ hay chống đối từ nhiều người, dù đã quen hay chưa bao giờ biết nhau liên quan đến lời phát biểu của tôi trong cuộc phỏng vấn về các sắc lệnh di trú vừa được tân Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump ký ban hành. Tôi vô cùng cảm động và trân quý tất cả mọi ý kiến. Đọc những lời nhận định đầy nhân nghĩa của quý vị đã khiến cho tôi phải viết những dòng chữ sau đây để trả lễ thay cho lời cảm tạ chân thành.
 
Có thể nói rằng suốt hơn 40 năm qua, ngoại trừ một số người đã sống ở ngoại quốc trước tháng Tư, 1975, còn thì hầu hết người Việt tỵ nạn chúng ta đều đã hơn một lần phải mang ơn một sắc dân, một đất nước, hay một chủng tộc khác. Nói riêng, chỉ nội gia đình tôi thôi, thì ông bố đã vượt biển đến Hồng Kông, được họ giúp đỡ năm bẩy tháng rồi sau đó qua định cư tại Bỉ quốc. Ít lâu sau, hai cậu em trai của tôi đang lênh đênh chờ chết ngoài đại dương thì được tầu chở dầu của Kuwait cứu vớt, họ cũng nuôi cho sống tạm vài tháng, rồi chuyển qua trại tỵ nạn ở Hy Lạp, trước khi được tôi bảo lãnh sang Hoa Kỳ. Thấy các anh vượt thoát thành công, hai cô em gái cũng bắt chước “vượt biên”, nhưng bằng đường bộ, cuối cùng bị nhóm tổ chức người “đồng hương” lừa đảo, bỏ rơi giữa đường, lạc lõng trong những khu rừng già thăm thẳm. Nhưng cũng may, nhờ vào lòng từ tâm của những người nông dân Cam Bốt tốt bụng, họ đã không những che chở cho hai cô em tôi cùng mấy người bạn tránh bị bọn Khmer Đỏ tra tấn, bóc lột, hãm hiếp, mà còn hướng dẫn cả đoàn đến được trại tỵ nạn đường bộ Nong Chan ở Thái Lan một cách an toàn. Và dĩ nhiên tại đây, các em tôi cùng những người Việt tỵ nạn, không ít thì nhiều đã dang tay nhận sự cứu giúp của dân chúng và chính quyền Thái Lan, họ đã cho thức ăn, quần áo và quan trọng hơn cả là niềm hy vọng để...sống!
  
Tôi mới chỉ đơn cử có 3 trường hợp của gia đình mình thôi mà xem như đã mang ơn đến hơn 7 chủng tôc, hay 7 quốc gia khác nhau. Đấy là chưa kể đến mấy người em khác đã đến Indonesia, Mã Lai v..v.. sau đó, đặc biệt là mấy đứa em tinh thần thuộc nhóm “người Việt còn lại” bị kẹt ở Phi Luật Tân gần 25 năm, và nếu không được những người dân làng Palawan nghèo khổ ở thị trấn Puerto Princesa mở rộng vòng tay cưu mang và giúp đỡ thì có lẽ bây giờ nhiều đồng bào của chúng ta đã chết trong vùng kinh tế mới khi bị đất nước này cưỡng bức hồi hương theo lệnh Liên Hiệp Quốc!
  
Thậm chí ngay cả khi chương trình ODP được thành lập để giúp người tỵ nạn VN ra đi một cách “có trật tự” trong đó có mẹ tôi và cậu em trai lớn, thay vì phải liều chết vượt biển. ODP hay Orderly Departure Program còn bao gồm các chương trình phụ (sub-programs) như Re-Education Detainee, mà chúng ta thường gọi là ”HO”, McCain Children (con trên 21 tuổi của quý vị tù nhân cải tạo), HR (Humanitarian Resettlement) hoặc Amerasian (diện định cư những người Con Lai Việt Mỹ) v..v... Tất cả đều phải đi qua các trại chuyển tiếp và ở đó một thời gian để làm thủ tục định cư hoặc hướng dẫn về đời sống mới như Phanat Nikhom (Thái Lan), hoặc Bataan (Phi Luật Tân) v..v...
  
Trong lúc đó các cộng đồng người Việt tỵ nạn được những quốc gia tự do như Hoa Kỳ, Canada, Úc, Anh, Pháp, Bỉ, Đức, Hòa Lan, Na Uy, Thụy Điển, Thụy Sĩ v..v.. nhận cho định cư, hầu hết chỉ vừa mới thành lập nên hoạt động còn rất yếu ớt, thế nhưng lòng yêu nước, thương đồng bào thì vô cùng mạnh mẽ. Nhiều cuộc vận động để yểm trợ phong trào kháng chiến, để tranh đấu cho quyền tỵ nạn của các thuyền nhân, cũng như để chống cưỡng bức hồi hương đã nổi lên ở khắp mọi nơi.
  
Riêng tại Hoa Kỳ, tôi còn nhớ lúc đó cộng đồng chúng ta mới có một vị “dân cử” duy nhất là ông Tony Lâm, nhưng chỉ là nghị viên của một địa phương nhỏ, vì thế mỗi khi đi vận động hành lang tại quốc hội liên bang chúng ta đều phải nhờ vào lòng từ tâm của quý vị dân biểu hoặc nghị sĩ chính nguồn. Ngoài các ông Chris Smith, Howard Berman, bà Zoe Lofgren cùng hai vị dân biểu ở quận Cam mà cộng đồng chúng ta hay gõ cửa là ông Ed Royce và Dana Rohrabacher hoặc bà Thượng Nghị Sĩ Dianne Feinstein, thì còn 4 vị dân biểu gốc Mễ Tây Cơ, nhưng rất sốt sắng đó là bà Grace Napolitano đơn vị 32, ông Xavier Becerra đơn vị 34, bà Linda Sanchez đơn vị 38, và bà Loretta Sanchez thuộc đơn vị 46.
  
Về phía hội đoàn, mặc dù lúc đó người Việt chúng ta có mặt trong tổ chức Southeast Asia Resource Action Center (SEARAC) mà giáo sư Lê Xuân Khoa làm chủ tịch, nhưng vẫn không có các thành viên nào là dân cử liên bang, vì thế các cơ quan thiện nguyện phải nhờ vào sự tiếp tay của các tổ chức di dân khác. Và có lẽ ngoài các hội cộng đồng VN, thì sự hỗ trợ mạnh mẽ và thành công nhất mà chúng ta nhận được trong các cuộc vận động cho việc định cư thuyền nhân, chương trình “HO”, McCain, HR , hoặc chống cưỡng bức hồi hương v..v.., là nhờ vào sự giúp đỡ của ba tổ chức: APALC tức Asian Pacific American Legal Center, CHIRLA (The Coalition for Humane Immigrant Rights of Los Angeles), cùng NALEO viết tắt của chữ National Association of Latino Elected Officials. Hai cơ quan sau này thuộc cộng đồng người Mỹ gốc Mễ Tây Cơ, nhưng hoạt động rất hăng hái và ảnh hưởng mạnh mẽ tại lưỡng viện quốc hội Hoa Kỳ, đặc biệt vì họ có nhiều thành viên là dân biểu và nghị sĩ liên bang, nên đã thay chúng ta đối đầu cũng như tranh luận trong các cuộc bỏ phiếu hàng năm cho ngân quỹ cùng tỷ lệ người tỵ nạn VN được nhận vào định cư ở nước Mỹ.
  
Kể ra như vậy thì ít nhiều gì thì đồng bào tỵ nạn mình cũng mang ơn cộng đồng Latino một phần nào, và chắc chắn những người đã sẵn lòng giúp đỡ thì sẽ chẳng bao giờ họ chờ mong để nhận lại một điều gì ngoài những lời chúc ơn lành của Thượng Đế! Ấy thế mà tôi cũng được chứng kiến tấm lòng nhớ ơn và trọng nghĩa của bao nhiêu người Việt tỵ nạn. Rất nhiều gia đình được người Mỹ bảo lãnh, nay đời sống đã ổn định, con cái thành công, họ trở lại tìm những người bảo trợ năm xưa để đền ơn, đáp nghĩa. Nhóm “người Việt còn lại” bị thế giới lãng quên ở Phi Luật Tân ngày nào, sau khi được Hoa Kỳ, Canada và Na Uy định cư chừng vài năm họ đã quyên góp để xây trường học cho những dân làng đã từng cưu mang họ. Kỷ niệm 40 năm viễn xứ, cá nhân tôi được hân hạnh tham dự buổi gây quỹ “Thank You Australia” do cộng đồng người Việt tại Mebourne, Úc Châu tổ chức và họ đã trao một chi phiếu hơn nửa triệu Úc Kim cho bệnh viện nhi đồng Royal Children Hospital tại địa phương này. Và dĩ nhiên còn nhiều sinh họat tương tự và ý nghĩa như vậy diễn ra ở khắp mọi nơi.
  
Tôi còn nhớ là mình đã gần khóc khi đọc câu kết luận qua bài báo mà ký giả George Will viết về chị Dương Nguyệt Ánh trên tuần báo Newsweek năm 2007, tựa đề "Anh Duong, Out Of Dept". Ông nói “Cám ơn Dương Nguyệt Ánh. Cô đã trả món nợ mà cô nói cô nợ của nước Mỹ, cô đã hoàn trả đầy đủ, không thiếu một xu nào, lại còn luôn cả tiền lời nữa.......”! Đọc xong bài báo đó tôi chợt nghĩ đến mình, đến bố tôi, và các em tôi. Chị Dương Nguyệt Ánh cùng gia đình được nước Mỹ nhận định cư ngay sau tháng Tư 1975, cũng như Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt, hoặc cựu ông cựu phụ tá Bộ Trưởng Tư Pháp Đinh Việt cũng là tác giả của bộ luật Patriot Act. Họ đã may mắn có cơ hội đóng góp, phục vụ và gián tiếp “trả ơn” cho xứ sở này. Thế còn tôi, làm sao để có thể “đền ơn” cho tất cả những đất nước, những chủng tộc, những sắc dân đã rộng tay giúp đỡ bố tôi, các em tôi, đồng bào tôi, hay chính bản thân tôi! Dù còn sống thì Bố tôi làm được gì để trả nợ Hồng Kông hay nước Bỉ? Làm sao để hai cậu em tôi trả ơn cho những người thủy thủ Kuwait đã cứu mình thoát chết? Làm sao mà mấy cô em tôi gặp lại được những người dân Cam Bốt tử tế năm xưa? Có lẽ sẽ chẳng bao giờ gia đình tôi có thể trả nổi một phần nhỏ nào của những món nợ đó chứ đừng nói đến “tiền lời”!  
  
Có lần ngồi tâm sự với mẹ tôi khi bà còn sinh tiền, cụ bảo “đừng nghĩ xa xôi, hãy cứu giúp những người cùng hoàn cảnh, nhưng bất hạnh hơn mình, tức là con đã gián tiếp ‘trả ơn’ cho những người đã giúp con ngày trước”!
 
Một lần nữa, xin cám ơn những ý kiến đóng góp cùng tấm lòng nhân nghĩa của quý vị, quý anh chị và các bạn. (Nam Lộc)


Ý kiến bạn đọc
25/02/201716:25:03
Khách
Sau khi TT Trump ban hành "Lệnh Hành chánh về Di-dân". Một trận chiến mới bùng nổ giữa các phe phái "Chống kịch liệt thuộc phe Dân-chủ" và "Ủng hộ hết lòng thuộc phe Cộng-hòa" ? Hiện tại cuộc chiến này vẫn còn "Rất nóng". Tuy nhiên theo thời gian khi mà hai phe thấy mệt mỏi, sẽ phải "Ngưng chiến" để kiếm thêm "Đồng minh". Người Việt mình có câu :" Chưa nóng nước đã đỏ càng" mang ý nghĩa rằng cần có thời gian "Suy xét tình -lý "cho thật thấu đáo trước khi "Chống kịch liệt " như phe Dân-chủ thường áp dụng với mục đích "Kích động quần chúng đấu tranh " đệ các đấng Chính-trị-gia Dân-chủ đọat quyền bính từ tay Trump. Vấn đề đơn giản như vậy mà rất ít người chịu "Hiểu" ngay cả Ngài Bác-sĩ Ngọc-Ân và Ông Nam-Lỗcnưa. Đề nghị là không nên dùng "Cảm tính" trong việc giải quyết những vấn nạn của Quốc-gia như Vấn nạn Di-dân chẳng hạ,!!!!. Vubinh
24/02/201717:12:42
Khách
Rõ thật khổ, bao nhiêu năm lao tâm, nhọc trí...bây giờ vì cãm động điều mình muốn không thành rồi nói viết không trung thực hóc ra công cốc...thương thay.
24/02/201708:33:31
Khách
Nam Lộc không trả lời được tôi thì xin anh đừng múa !
Trump làm việc an ninh và an dân để có thịnh vượng chung, sau khi khá rồi thì tha hồ chúng ta sẽ giúp thật nhiều !!! Thế giới càng ngày càn lao đao khốn khổ nào thiên tai, nào chiến tranh !!!! Nơi nào khốn khổ cũng đều có Hoa Kỳ !
Hãy nhìn, Trump đang muốn lập một vùng an toàn cho dân phải chạy loạn tại Syria để Ông quyên góp giúp cho, khi chiến tranh kết thúc lại trở về nhà mình vì đó là nơi chôn nhau, nơi gắn bó, nơi họ sẽ sống và sẽ xây dựng !
Suy nghĩ của TT rất trúng, ông không muốn một người mang thù hận vào nước Mỹ, cũng như chúng ta, kể cả Nam Lộc, chẳng ai muốn người mang thù hận vào nhà của mình ! Tôi nói anh hiểu, người MC tôi tích trên băng đĩa Nhật Trường !
23/02/201703:44:56
Khách
Muốn trả ƠN hay trả NỢ cho những người đã giúp mình , đất nước đã đón mình vào không gì bằng sống tử tế , làm công dân tốt . Tuân theo LUẬT PHÁP của đất nước đó .
Có ý muốn phạm luật là VÔ ƠN , chứ chẳng tốt đẹp gì !
Luật về di dân đã có bao nhiêu năm nay , và nhiều Tổng Thống đã tuỳ theo tình trạng an ninh của đất nước mà ra lệnh thay đổi tuỳ từng giai đoạn .
Những người cấp tiến , DC nháo lên như đám nhặng vì muốn phá rối tân chính phủ chứ TT O3ma trong 2 nhiệm kỳ đã trục xuất hơn 2 triệu 5 trăm ngàn di dân LẬU sao chẳng thấy ai khóc thương cho những người bị trục xuất này ?
Lòng nhân ái DỎM cũng được ban phát tuỳ lúc , tuỳ nơi , tuỳ coi đảng nào thắng cử , người nào làm TT chứ không phải lúc nào LỆ cũng rơi vì di dân đâu !
22/02/201722:58:59
Khách
"Chính Sách Di Dân" là việc chung của cả nước Mỹ. "Chuyện mang ơn" là việc riêng của người Việt tỵ nạn v.v....Khi xét một việc chung,mình không thể lấy cái riêng của mình làm nền tảng.
Ví dụ:người Việt có quyền quyên góp để giúp cho một sắc dân nào đó đang bị nạn. Nhưng không thể bắt cả nước Mỹ phải chịu gánh nặng đó.Vì nước Mỹ gồm cả những trẻ em Mỹ mới vừa sanh ra.....Vì vậy,khi xét "chính sách di dân",mình phải coi làm thế nào cho có ích cho "cả nước Mỹ" (trong hiện tại),chứ không phải vì ngày xưa người Việt mình mang ơn rồi bây giờ bắt cả nước Mỹ phải làm theo mình.
Tóm lại:Tôi xin mượn lời Chúa Giê-Su :"Xin Cha (nếu có thể được thì) giúp cho con.Nhưng xin đừng theo ý con,một theo ý Cha (tức ý của toàn dân Mỹ) mà thôi".
22/02/201722:44:58
Khách
Người Việt và sắc lệnh di dân của tổng thống Trump.
Về sắc lệnh di dân của tổng thống Trump không ảnh huởng đến người Việt tỵ nạn và cũng không ảnh huởng đến những người có thẻ xanh hoặc những hồ sơ bảo lãnh vợ chồng cha mẹ anh chị em.
Tuy rằng sắc lệnh không có ảnh huởng nhưng người Việt chúng ta cũng người bênh kẻ cãi sắc lệnh của tổng thống Trump.
Một số chống cái sắc lệnh của ông Trump là không có tình nhân đạo ,phá vỡ truyền thống của nước Mỹ cái gốc là di dân và nước Mỹ Hiệp Chủng Quốc cũng là di dân khi thành lập thành Quốc Gia.
Số ủng hộ sắc lệnh của tổng thống Trump thì cho là các quí ông bà di dân lậu là thứ bất hợp pháp ,có thể là thành phần xì ke ma túy ,giết người cướp của trộm cắp bị truy nã tại xứ sở của họ ,là bọn người không đóng thuế mà được huởng nhiều quyền lợi như : Con cái được đi học ,được ăn cơm tại nhà trường ,đi bệnh viên không phải trả tiền ,được cấp phiếu thực phẩm vân và vân.
Còn riêng đảng Dân Chủ thì có chủ trương bao bọc di dân lậu bất hợp pháp,ho. thành lập các thành trì để bảo vệ di dân lậu và họ còn cấp bằng lái xe và thuê mướn các ông bà thầy cãi khi các quí ông bà di dân lậu có tranh cãi tại tòa án.
Đảng Dân Chủ họ bỏ công sức lấy tiền thuế của dân để làm cái chuyện này người ta đồn là để lấy phiếu là chính ,chứ cũng chẳng phải vì lòng nhân đạo ?
Riêng đảng Cộng Hòa thì hơi khắt khe hơn đối với các ông bà di dân lậu ,bằng chứng là họ ủng hộ sắc lệnh của ông tổng thống Trump đang gây tranh cãi.
Người Việt có không đồng ý với sắc lệnh di dân nhưng cũng chẳng ông bà nào đi biểu tình chống đối ông Trump ,phần nào ở nhà đi kiếm tiền là thiết thực hơn có chống thì chống bằng nước bọt cho nó lành.
Còn những ông bà ủng hộ ông Trump thì cũng ủng hộ tí nước bọt vì cho là ông Trump làm là làm cho dân chúng Mỹ và nước Mỹ.
Riêng một số báo chí cũng có người ủng hộ sắc lệnh của ông Trump họ mang ra chứng cớ là :"Quốc có Quốc pháp "không thể quốc gia là cái chợ trời ai muốn vào muốn làm gì là không thể chấp nhận được.
Còn một số báo ủng hộ thì cho là ông Trump kỳ thị Hồi Giáo làm mất tự do vi phạm hiến pháp.
Riêng cá nhân tôi có nhận xét là người Mỹ gốc Mít ở Mỹ là một thiểu số rất nhỏ và phần đông người Mỹ gốc Mít lại không quan tâm đến việc đi bỏ phiếu .
Nhiều ông bà có quan niệm là có đi bỏ phiếu cũng chẳng thay đổi được cái gì.
Cũng vì có những tư tưởng và việc làm không tích cực trong đời sống chính trị nên tiếng nói của người Mỹ gốc Mít ít được các quan chức quan tâm.
Việc người MỸ gốc Việt có chống sắc lệnh của tổng thống Trump hay ủng hộ sắc lệnh của tổng thống Trump cũng chẳng làm cho sắc lệnh thay đổi.
Vì hiến pháp Mỹ có quyền cho tổng thống được quyền ký các sắc lệnh về di dân.
Chúng ta có ủng hô hay chống đối cũng chỉ là những bàn cãi và nên nhớ cho là người dân Mỹ đã quá mệt mỏi về quí ông bà di dân lậu và phần đông họ ủng hộ tổng thống Trump đã làm một việc cần phải làm trong lúc quốc gia bị đe dọa về nạn khủng bố.
22/02/201715:45:18
Khách
Ông anh N Lộc,
tôi nghĩ anh thừa khả năng hiểu tại sao RATE của dả FOX NEWS và FOX BUSINESS cao nhất và đăác tiền nhất. ngoài các đài giống như CƠ QUAN TUYÊN TRUYỀN một bên Có lẽ anh nên xem THỬ một thời gian. Tôi tin rằng anh sẽ có cái nhìn khác về HK.
Về lời của bà cụ của anh, tôi không phản đối, chỉ nói nó còn THIẾU mà chính anh CẦN BỔ SUNG CHO HOÀN CHỈNH. Đó là TỪ BI phải ccần có TRÍ và DŨNG, BI + TRÍ + DŨNG. Nếu không thiện và bất thiện chỉ cách nhau một đường tơ. Lòng trác ẩn của mỗi con người chưa phải là tình thương mà là cái ngã cần sự thoả mãn. Những gì có thể ngăn ngưă thì đừng nên vì nó mà nhiều người phải mất mạng để ta phải hối tiếc!
22/02/201703:33:46
Khách
Tôi không tin rằng mọi người góp ý là Trump tặc như một ông khách vừa mắng. Dù DỐT đến đâu tôi cũng nhận ra điều mà ông anh NLộc GỢI Ý. Cho tôi đoán nhé.
1. Ông kêu gọi chống chínhs ách trục xuất di dân BẤT HỢP PHÁP TOÀN BỘ “VÔ NHÂN ĐẠO” như truyền thong tả khuynh bôi bác
2. Ông kêu gọi nhận di dân, dân tị nạn 7 nước như sắc lệnh vừa qua một cách dễ dàng như Đức để thỏa mãn tình thương
>> Xin thưa, ông anh có thể cho rằng những người như chúng tôi là không nhân đạo, hay không ó tình thương cũng được. Còn tôi thì không thể hổ thẹn với chính mình để phải mị dân. Tôi xin thưa thật. DI DÂN BẤT HỢP PHÁP, khác với DI DÂN KHÔNG CÓ GIẤY TỜ. (illegal khác undocument) để khỏi bị tội coi thường người hợp pháp mà mất giấy tờ.
>>>Thứ nhất, chắc ông anh nếu không chửi thì ít nhất cũng trách VC cho Tàu tràn vào nước Việt sinh sống. Nếu vậy thì xin đừng trách Mỹ thi hành luật lệ có sẵn đã bị PHẢI ĐẠO CHÍNH TRỊ để mốc meo cho đến VẤN NẠN ngày càng TRẦM TRỌNG đến mức không còn kham nổi. Đất nước, có biên giới, có luật lệ? Không thể OPEN BORDER như DC hay Hillary được! Xây cầu là kiểu nói mị dân. CHÍNH PHỦ TRUMP hoàn toàn không bât nhân như TRUYỀN THÔNG KHUYNH TẢ đã tuyên truyền và đang giải quyết vấn nạn theo thứ tự ưu tiên.
>>>Thứ hai, DÂN TỊ NẠN VÀ DI DÂN mà Mỹ đối mặt không giống như người Việt, không phải vì khác chủng tộc hạy tiếng nói mà là DÂN TỴ NẠN VN không bị NHỒI SỌ từ lúc mới biết nói. Có lẽ học cao nên ông đã quên rang người Việt có “Nhập gia tuỳ tục; đáo xứ tùy thân” mà họ không có - HỌ ĐÃ BỊ TẨY SẠCH. Cho nên không thể lơ là trong khi thanh lọc. Ông anh có trải qua than hlọc không? Ông có giấy tờ chứng minh trước khi vào Mỹ không? Hầu hết những nước CẦN THANH LỌC VÔ CÙNG KỸ (extreme), di dân không có hồ sơ hoặc có không rõ rang. Họ từ nước gần như vô chính phủ (Anarchy)
>>>Để góp ý, tôi xin nói that lòng, tôi ủng hộ chính phủ 100% CẦN THANH LỌC THẬT KỸ THANH LỌC CẢ TƯ TƯỞNG CÓ CHỐNG HIỀN PHÁP MỸ, CÓ GHÉT NGƯỜI MỸ KHÔNG,bỡi tôi không muốn nhìn thấy hàng trăm hay nghìn người Mỹ vô tội chết thảm trong khi ta có thể ngăn ngừa. Và tôi cũng không muốn họ phải khổ sở suốt đời vì TƯ TƯỞNG KHÔNG THỂ HOÀ ĐỒNG - điều này khác hẳn người Việt.
>>>TỪ BI PHẢI CÓ CẢ TRÍ VÀ DŨNG, NẾU KHÔNG VẬY THÌ KHÔNG PHẢI LÀ TỪ BI MÀ LÀ MỘT CÁCH XOA DỊU LÒNG TRẮC ẨN CỦA CHÍNH MÌNH CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ LÀM TỪ THIỆN. THIỆN VÀ BẤT THIỆN CHỈ CÁCH NHAU ĐƯỜNG TƠ.
>>> Lời cụ bà của ông ĐÚNG nhưng CHƯA ĐỦ, ông nên nghe theo nhưng phải có TRÍ và đặc biệt là phải có DŨNG để thắng cái ngã .
>>>Theo tôi, chỉ có vị TT này mới KHÔNG PHẢI ĐẠO CHÍNH TRỊ, MỊ DÂN, DÁM NÓI, DÁM LÀM và ĐẾN LÚC PHẢI LÀM. MỘT SAFE ZONE cho họ ở nước họ như TT đã nói là THƯỢNG SÁCH.
>>>Sorry, nha ông anh, tôi không thích chính trị mị dân. Tôi chỉ nói thật, không thể theo truyền thong tả khuynh, mị dân được.
22/02/201703:33:41
Khách
An appeal to emotion is a type of argument which attempts to arouse the emotions of its audience in order to gain acceptance of its conclusion.Your argument is a Red Herring and has nothing with the issue.Your choice, so good luck to you.
21/02/201722:36:03
Khách
Tôi vào Mỹ hợp pháp, sau khi chờ đợi hơn 2 năm ở trại ty nạn. Đến Mỹ đi làm ngay sau 1 tuần, vì đã có nghề nghiệp, trả thuế đầy đủ, mỗi năm trả trên dưới $3000 thuế cho chính phủ để nuôi đi dân lậu cũng hơn 25 năm rồi, chớ không phải qua cầu rút ván như ông Nam Lộc nói.

Bản thân tôi cũng như rất nhiều người Việt, mỗi năm đóng góp thêm và khuyến khích con cái tham gia, đóng góp cho các hội từ thiện, giup xã hội và người nghèo, chứ không phải là loại vô ơn bạc nghĩa như tác giả đã trách ngầm.

Mỗi năm, chính phủ chi $25 tỉ dollars cho di dân lậu từ tiền thuế của dân, và mỗi tháng cung cấp 125000 new work permits cho những ai muốn vào nước Mỹ đi làm, trả thuế hợp pháp. Đó là cách làm nhân đạo và đúng đắn, không ai phản đối.

Bây giờ, nhiều người muốn cho đi dân lậu vo ào ạt trong lúc không có tiền xây dựng hay sữa chữa đường xá, cống rãnh và bắt dân chịu thêm thuế và chịu luôn cái cảnh lo lắng không biết họ khủng bố lúc nào, thì thật là quá bất công và vô lý.

Xin những người ủng hộ đi dân lậu tự động đóng thêm thuế, mời vài người di dân lậu vô ở nhà và chăm sóc, bảo lãnh cho họ suốt đời thì thật là quý quá.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.