Hôm nay,  

Một Giải Mây Mới

20/03/201615:19:00(Xem: 6372)

Trần Mộng Tú

                                 Một Giải Mây Mới

            Khứ tự triêu vân vô mịch xứ (Bạch Cư Dị)

Viết gửi chị Đào Thị Hợi, hiền thê anh Nguyễn Ngọc Bích.


Anh nhúc nhích người trên ghế, quay sang vợ, muốn nói một câu. Anh không nhớ rõ là mình đã nói xong câu đó chưa, thì một đám mây từ bên ngoài cuồn cuộn luồn qua khe cửa sổ máy bay, len vào. Khi đến gần anh, đám mây tung ra như một tấm chăn rộng, cuốn lấy anh. Anh thấy mình ấm áp, nhẹ tênh và chẳng khác gì con tằm nằm trong kén. Anh xoay nhẹ người

một cái, chiếc kén mây đã mang hẳn anh ra ngoài máy bay, thả anh giữa bầu trời bềnh bồng, mênh mông, xanh biếc.


Anh nghe tiếng vợ gọi rối rít: Anh ơi! Anh ơi! Và nhiều tiếng nữa theo sau, nhưng rồi tất cả chỉ còn lại những âm vang u u trong thinh không?Anh cứ thế bay, bay lâu lắm, cái kén mây vẫn ôm chặt thân thể anh. Đi đâu bây giờ nhỉ? Anh cũng không biết nữa. Thậm chí anh không nhớ thêm được điều gì trước đó nữa. Anh nhắm mắt lại hay mở mắt ra cũng thế thôi.

Trong chiếc kén mây này, tất cả như không màu, ngoại trừ bầu trời xanh biếc ngoài kia đang bao bọc chung quanh anh. Anh nhớ đến những phi vụ của các Phi Hành Gia, anh có đi tới chỗ của họ không? Có trở về cùng với họ không? Hình như không thì phải. Anh chẳng nhìn thấy ai mặc những bộ quần áo cồng kềnh với những trang bị để thở cả.

Có một đám người ở đâu đi tới như đón anh, nhưng anh nhìn họ không rõ nét, chỉ thấy quần áo họ như mây tụ lại tan đi, nên họ lúc vắng, lúc đông.

Anh vươn vai một cái, chui đầu ra khỏi cái kén, bây giờ anh cũng giống họ.

Nhẹ tênh và bồng bềnh. Anh bất giác giơ tay đặt lên ngực mình. Ô hay, tại sao tim mình không đập? Anh đưa tay lên ngang mũi, không một hơi thở nào đi vào đi ra nữa. Anh

cúi nhìn xuống thật sâu, và thật gần chung quanh mình. Anh không nhìn thấy gì ngoài hai bàn chân, hai bàn tay mình, trống không.


Anh đã bỏ lại tất cả: Vợ, anh em, bạn hữu, những việc làm chung, riêng. Có thật anh bỏ lại không? Hay anh trả lại. Có cái gì thuộc về anh đâu. Anh chẳng sở hữu một điều gì, một vật gì cả.


Anh có nhớ ngàn ngàn trang giấy, anh có nhớ ngàn ngàn dòng chữ. Nhưng anh không nhớ được những dòng chữ trên những trang giấy đó đã chứa

đựng những gì.

Bây giờ anh là mây hay là giấy, là gió hay là đất, anh thực sự không biết nữa?


Có một giải mây rất mới bắt đầu uốn lượn trên bầu trời.


Chị đứng đó chơ vơ, chiếc áo quan màu trắng, vòng hoa mầu trắng, chị ngơ ngác trong căn buồng xa lạ, ở một thành phố xa lạ, đất nước xa lạ.


Tai chị nghe tiếng nói mơ hồ nào đó của anh, lúc thật gần, lúc thật xa. Có phải anh đang gọi chị, hay là chính chị đang gọi anh. Người ta bầy vội vã một cái bàn thờ, để bức ảnh của anh lên đó, bức ảnh có mái tóc trắng xóa, trắng như chiếc áo quan ở góc kia, cái góc có người bạn trẻ đứng canh

giấc ngủ cho anh.

Ngủ một giấc dài cho khỏe đi anh, rồi sáng mai thức dậy cùng ngày mới. Mọi người đang chờ anh, anh có rất nhiều việc để làm, nhớ không?


http://ichef.bbci.co.uk/news/ws/624/amz/worldservice/live/assets/images/2016/03/07/160307102830_trinh_hoi_2_640x360_trinhhoi.jpg


Linh cữu GS Nguyễn Ngọc Bích và hiền thê. Đứng bên trái là Trịnh Hội. (Hình chụp tại Philippines)

 



Chị vẫn đang nói một mình, chị nói một mình từ lúc anh theo đám mây trôi qua khung cửa máy bay.


Anh đã được trở về thành phố nơi anh chị cư ngụ. Ở đó người thân mang anh đặt vào một chiếc giường gỗ mới, đẹp hơn, và để ở một chỗ không phải là nhà mình, cho thân bằng quyến thuộc nhìn ngắm lần chót.


Anh bay lơ lửng chung quanh cái không gian chật hẹp này. Cái không gian mượn tạm của rất nhiều thân xác.

Thân xác anh nằm trong bốn bức vách chật hẹp nhìn ra, mọi người đang xếp hàng di chuyển chung quanh cái hình hài vô tri đó. Người ta tới ngắm nghía anh, nói thầm một điều gì đó với anh trong ngực họ, họ đi qua anh mà không biết anh đang đi qua họ.


Người ta tới khá đông, anh cúi xuống thấm những giọt nước mắt đang đầm đìa trên khuôn mặt chị, hít hà hương thơm của những cây nhang nghi ngút khói, chạm tay vào những bông hoa mọi người mang tới tặng cho mình lần cuối. Chao ôi! Sao nhiều hoa thế, trước kia anh chưa hề được tặng hoa nhiều như thế này. Hóa ra người ta thường tặng hoa thật nhiều cho nhau khi người được tặng không còn khả năng thưởng thức, lạ nhỉ!


Anh nghe tiếng tụng niệm, anh nghe lời phân ưu, tiếng mõ, tiếng kinh. Tất cả những tiếng động nho nhỏ đó, đối với anh đều mang âm điệu của gió. Đến, ngưng lại, rồi bay đi.

Tình yêu, hương, hoa và nước mắt ơi! Hãy bay đi, bay đi, bay đi, cùng với giải mây này.


Chị hỏi đi hỏi lại, tại sao anh đi nhanh như thế?

Anh đi nhanh như thế vì mây cuốn anh đi và anh đã chập vào những đám mây bên ngoài kia, trong bầu trời kia, thành một giải mây mới.


Những giải mây bay bao giờ cũng đẹp. Vì nơi nó về là vô định.

(Khứ tự triêu vân vô mịch xứ)


Thôi, chị đừng hỏi nữa, mỗi khi nhớ tới anh, chị hãy chạy ra sân, kéo xuống, ôm vào lòng mình một giải mây mới nhất.



Trần Mộng Tú

3/17/2016





.
.

Ý kiến bạn đọc
23/03/201618:26:39
Khách
Hiền Thê - danh từ được dùng để tỏ lòng tôn kính người bạn đời (thuộc phái nữ) của một nhà khoa bảng, trí thức, triết gia, khoa học gia (thuộc phái nam) có tiếng tăm về một phương diện nào đó. Thí dụ như Văn Chương, Khoa Học, Âm Nhạc, Y Khoa, Hoạt Động Xã Hội, Chính Trị, etc.

Tại sao là Hiền Thê ? Vì rằng đằng sau lưng của người đàn ông có tiếng tăm, sự nghiệp lớn, thường có bóng dáng của một người đàn bà sẵn sàng hy sinh những đòi hỏi cá nhân, giúp ý kiến hầu gây uy tín cho sự nghiệp của chồng, etc.

Ở HK do đạo luật Đồng Tính, Hiền Thê hoặc Phu Quân được thay thế bằng Người Bạn Đời Quan Trọng, The Significant Other, cho hợp tình hợp lý.
20/03/201623:53:27
Khách
Nghĩa chữ Hán Việt: "hiền thê" tương đương với tiếng Việt = "mình ơi" tiếng Anh = "honey/my love/my dear"
Xin quý báo giải thích thêm được không?
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mấy tuần lễ này, giữa cái vui tưng bừng của Lễ Giáng Sinh, của ngày đầu năm mới 2008, và cũng là những ngày rạo rực đón Tết Con Chuột
Thực tế, nếu chỉ nói hay viết về một chương trình ca vũ nhạc kịch với những giọng ca điêu luyện hay các điệu vũ quyến rũ, và ngay cả màn thoại kịch
Trong những ngày lưu  lạc tha hương, hai tiếng “Quê hương” như một nhắc nhở đêm ngày, những hình ảnh thân thương
Câu hỏi thời thượng trong mùa bầu cử tổng thống hiện nay là: Hillary Clinton (Dân chủ, New York) hay Barack Obama (Dân chủ, Illinois)"
Chúng tôi nhận được bài viết này do một nhân vật ở Hà Nội gửi. Chính ông cho biết mỉnh là một giáo sư tiến sĩ đang giảng dậy tại một Đại học ở Hà Nội
Những dịp chuyển sang một năm mới, một thế kỷ mới, một ngàn năm mới, con mắt mỗi người tự nhiên mở rộng tầm nhìn
Hoa mai là loại hoa nở đầu tiên trong mùa Xuân. Nói đến mùa Xuân người ta liên nghỉ đến hoa mai
Khoảng 80 Tăng Ni Cư Sĩ đã họp Đaị Hội Bất Thường tại Quận Cam các ngaỳ cuối tuần qua
Mạng ''Chứng nhân lịch sử'' vừa treo giải ''Lưỡi Vàng'' cho những câu nói hay nhất trong năm con Lợn - Đinh Hợi. Phải là những câu nói xuất sắc
Năm 1991, kinh tế Hoa Kỳ bị suy trầm, rất nhẹ. Nhưng dư luận nước Mỹ lúc đó đều nghe thấy những hồi chuông báo tử
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.