ĐIẾU VĂN TIỄN ĐƯA BẠN TRẦN ĐỨC PHƯƠNG
.
ĐẶNG VĂN ÂU VIẾT VÀ ĐỌC
.
Bạn Trần Đức Phương thương mến, “Ông Già” dấu yêu,
Tôi được anh em cùng khóa 62B ở vùng Nam California đề cử làm người viết và đọc bài điếu văn này để tiễn đưa bạn về Nước Trời. Tôi nghĩ rằng tôi xứng với sự lựa chọn đó, bởi vì bạn và tôi khi bước vào trường huấn luyện quân sự ở Nha Trang được xếp cùng Trung Đội 6, được nằm hai giường đặt cạnh nhau, được chọn đi du học Hoa Kỳ cùng một lúc, không phải chỉ một lần, mà tới hai lần, rồi lại trở thành bạn chung phòng (roomate) ở Hoa Kỳ cả hai lần, bạn là chuyên viên nấu bếp, tôi là chuyên viên rửa chén bát, rồi về nước phục vụ cùng đơn vị từ khi “chân trái! đàng trước! bước!” cho tới khi tan hàng. Thử hỏi mấy ai có được cơ duyên như anh em chúng mình?
.
Đặc biệt hơn nữa, bạn và Vương Đình Thảo là người phụ rể trong đám cưới của tôi ở Saigon. Bạn và tôi, mỗi người có bốn con, chỉ khác một điều là bạn có ba người con trai và một người con gái; còn tôi thì có ba cô con gái và một cậu con trai. Nếu hoàn cảnh không đẩy đưa khiến tôi rời Houston, Texas về sống ở thành phố Westminster, California gần nơi cư trú của gia đình bạn, thì có thể vì xa xôi cách trở, chưa chắc tôi có cái vinh hạnh nói lời ân tình với bạn và gia đình bạn trong giờ phút tử biệt sinh ly này.
.
Sở dĩ tôi kể lể dài dòng như thế để nói rằng tất cả mọi sự trên đời, những gì xảy ra cho chúng mình đều do định mệnh an bài bởi đức tin của người theo đạo Chúa hoặc do cơ duyên dun dủi bởi đức tin của người theo đạo Phật. Chúng ta tuy không cùng một cha, một mẹ sinh ra. Chúng ta mỗi người có một tín ngưỡng riêng: kẻ theo đạo Chúa, người theo đạo Phật. Thế nhưng do hoàn cảnh nước nhà, tuy anh em chúng ta ra đời không cùng nơi sinh quán, lại đồng quy về một nơi gọi là miền thùy dương gió cát Nha Trang, rồi trở nên thương yêu nhau chẳng khác nào anh em ruột thịt.
.
Thời tuổi trẻ chúng ta đã cùng nhau chiến đấu để bảo vệ quê hương, để bảo vệ giá trị làm người. Mỗi anh em trong khóa chúng ta đều ôm ấp hoài bão như tiền nhân đã dạy: “Làm trai đứng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”. Ai mà chẳng ấp ủ giấc mộng công hầu, khanh tướng? Nhưng có một quy luật mà không ai có thể vượt qua: Đó là từ cát bụi, rồi phải trở về với cát bụi, chẳng ai có thể mang theo tài sản, tiền bạc, châu báu với mình. Chính vì lẽ vô thường ấy khiến cho chúng ta ý thức rằng khi còn trên dương thế phải biết sống bằng tấm lòng nhân hậu, rộng lượng, bao dung và yêu thương nhau. Yêu thương làm cho cuộc sống ở đời này thăng hoa và đáng sống hơn.
.
Năm 2012 đánh dấu 50 năm bước chân vào quân ngũ, anh em chúng ta từ bốn phương đã về nơi gọi là Thủ đô của Người Việt Tị Nạn họp nhau để tay bắt mặt mừng, để kiểm điểm ai còn ai mất, để nhìn nhau mà lệ ứa vì tuổi đời chồng chất, xác thân héo mòn, mà chưa làm được gì cho Đất Nước, cho Dân Tộc. Anh em chúng ta đã cùng nhau đóng góp bài vở để hoàn thành tập lưu bút mà bạn và Nguyễn Mộng Khôi là hai người dày công nhất. Bạn đặt chủ đề tập lưu bút “May mà còn gặp lại nhau”, chúng tôi tâm đắc lắm. Bởi vì sau cuộc chiến chinh thảm khốc, dai dẳng mà anh em chúng ta còn sống sót để về sum hợp với nhau thì quả là hồng ân của Trời, của Phật. Chúng mình phải nhớ ơn và phải tìm cách đền ơn.
Tập lưu bút ấy là di sản quý giá mà anh em trong khóa giữ gìn để mỗi khi dòng tâm tư chợt quay về quá khứ thì giở ra xem mà nhớ, mà hình dung nhau.
.
Bạn Trần Đức Phương yêu dấu ơi! Ông Già thân mến ơi!
Bạn đã hoàn thành sứ mạng làm trai trong thời ly loạn. Bạn là người Chồng thủy chung, người Cha nhân lành, người Ông đáng kính và người bằng hữu đáng yêu. Đó là thành tích đáng kể của một đời người. Tất cả còn lại là hư không!
Bạn ra đi không mang theo bất cứ một thứ gì, bạn chỉ để lại. Để lại trong lòng vợ, con, cháu và bằng hữu nỗi thương nhớ khôn cùng.
Trong những tháng ngày bạn nằm trên giường bệnh, anh em chúng tôi thường xuyên thăm viếng, thông tin liên lạc nhau về tình trạng sức khỏe của bạn. Ai nấy đều cầu nguyện cho bạn chóng bình phục. Nay bạn vĩnh viễn ra đi, một số anh em trong khóa đứng cạnh linh cữu của bạn và bằng hữu nơi xa xôi đều đồng lòng cầu xin Thiên Chúa rước bạn về chốn vĩnh hằng và được đời đời bình an quỳ bên chân Chúa.
Biết đâu cơ duyên còn tiếp tục dun dủi, định mệnh còn an bài thì anh em cùng khóa chúng ta lại có cuộc hội ngộ 100 năm đánh dấu ngày nhập ngũ ở một tầng trời nào đó?.
Tôi không có thi tài như cụ Tam Nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến khóc cụ Nghè Dương Khuê, nên đành nhại bốn câu kết của người xưa để tiễn đưa bạn vàng:
“Bác chẳng ở, dẫu van chẳng ở
Tôi tuy thương, lấy nhớ làm thương.
Tuổi già hạt lệ như sương,
Lấy đâu mà ép hai hàng chứa chan!
Sau cùng, anh em trong khóa 62B xin nghiêng mình kính chào bạn để tiễn đưa linh hồn Josepth Trần Đức Phương an vui về Nước Trời.
.
.
"In Loving Memory - Trần Đức Phương - Part 1".
trên trang "TauVietNamThuongTin.wordpress.com" trong 1 ngày gần đây.