Hôm nay,  

Cùng Bọ Lập Vui Tết

2/25/201500:00:00(View: 4936)

Thế là nhà văn, blogger nổi tiếng Nguyễn Quang Lập đã được tạm thời tự do để về nhà ăn Tết Ất Mùi với gia đình. Đây là một tin mừng cho anh, cho cả gia đình anh, và cho đông đảo bạn bè anh và những người quý mến anh ở trong nước cũng như ở nước ngoài.

Bàn về nguyên nhân Bọ Lập được tự do tạm, phần lớn các blogger tự do cho rằng đây là một bước lùi có tính toán, một “trò chơi nhân quyền mập mờ xảo quyệt” với hy vọng được gia nhập khối kinh tế xuyên Thái Bình Dương có nhiều lợi ích chung và riêng.

Bọ Lập là một công dân đơn độc không tham gia trực tiếp hoạt động chính trị đối lập nào. Anh nhiều lần nói với bạn: “Tôi không theo ai, tôi không chống ai”. Anh là nhà họat động văn hoá – nghệ thuật thuần túy, một văn tài hiếm hoi của đất nước.

Khi còn ở trong nước, trước năm 1990, tôi đã thấy mầm tài năng ở Nguyễn Quang Lập. Từ năm 30 tuổi Lập đã sáng tác những chuyện ngắn và tiểu thuyết đặc sắc như Chuyện nhà quê, Những mảnh đời đen trắng, Những linh hồn sống…. Sau đó anh rất nổi tiếng khi tham gia viết kịch bản cho sân khấu như vở Trên mảnh đất người đời và càng được tán thưởng nồng nhiệt hơn hơn nữa với kịch bản điện ảnh cho bộ phim Đời Cát, một tác phẩm điện ảnh chiếm Giải Vàng trong Liên hoan Phim châu Á-Thái Bình Dương (2000), riêng anh được tặng danh hiệu “Nhà biên kịch xuất sắc nhất”.

Thế rồi anh bước vào hoạt động kỹ thuật số, mở ra blog Quê Choa, kết bạn với mọi người đồng cảm ở mọi nơi. Sau 3 năm số bạn ghé trang blog Bọ Lập lên đến 7 triệu; anh hơi bị choáng ngợp, và có ý định khi nào con số này lên đến 10 triệu thì đóng cửa vì mệt mỏi, tai nạn, bệnh tật. Thế nhưng vào thời điểm 25/06/2014, số lượt người xem blog Quê Choa lên đến mức kỷ lục là 100 triệu. Anh vui sướng và cảm thấy không thể nào đóng mạng nữa, và anh tự dặt cho mình một nghĩa vụ công dân: “làm người chuyên chở sự thật cho toàn xã hội”.


Có lẽ Bộ Chính trị, Ban Văn nghệ Trung ương cảm thấy lo ngại trước tình cảm đậm đà của đông đảo công chúng dành cho Bọ Lập, trong khi văn chương lề đảng bị xã hội xa lánh, thờ ơ. Họ lại càng khó chịu trước cảnh một ông già (tuy mới gần 60 tuổi) chống gậy, chân què, tham gia biểu tình với đồng bào mình trên đường phố thủ đô, tháng 5/2014, chống bọn bành trướng và chính quyền nhu nhược.

Thế là vài hôm trước Ngày Nhân Quyền Quốc tế 10/12/2014, Bọ Lập bị bắt “khẩn cấp”, “quả tang” về cái gọi là tội vi phạm điều 88 Bộ Luật hình sự, khi anh đang gõ phím, đinh ninh rằng anh không hề làm việc gì phi pháp.

Nhà văn Nguyễn Quang Lập đang sống những ngày tràn đầy vui mừng. Xin anh và gia đình cùng bạn bè anh nhận ở đây tất cả lòng tin yêu và cảm phục chân tình của một nhà báo già từng là đồng đội với anh. Rõ ràng lãnh đạo Cộng sản đã sai lầm, dại dột, vô tình tuyên truyền rất hiệu quả cho anh. So với hơn 2 tháng trước, số bạn bè, fan của anh đã được nhân lên với cấp số nhân. Khắp nơi người ta đua nhau tìm kiếm các mạng để đọc tiểu sử anh, tin tức và hình ảnh về anh, các tác phẩm của anh.

Đe dọa, đánh đập, tù đầy chỉ làm cho mỗi công dân yêu nước như Bọ Lập thêm quyết tâm, dày dạn, sáng tạo, làm tăng thêm số bạn bè quý mến anh, cũng như số người ủng hộ anh, và thế giới dân chủ càng hiểu biết về anh hơn nữa để đẩy mạnh cuộc đấu tranh đòi chính quyền từ bỏ quyết định đưa anh ra xét xử../.

Bùi Tín/Blog/VOA

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Đây là ý kiến cá nhân của tôi cũng như quan điểm nghề nghiệp của tôi: Tất cả chúng ta đều có bổn phận phải ở yên một chỗ không đi đứng lang thang, ngoại trừ có những có lý do rất đặc biệt, chẳng hạn như bạn đi làm vì bạn đang làm trong ngành y tế, hoặc bạn đang cứu mạng sống một người và đang mang ai đó tới nhà thương, hoặc bạn cần ra khỏi nhà để mua thực phẩm để sống còn.
Các vấn đề an ninh, xã hội và môi trường của thế giới hiện nay rất phức tạp và liên kết nhau, nên chỉ có sự hợp tác mạnh mẽ trong và giữa các khu vực mới đủ để giải quyết. Để đạt được điều đó, thành công của Tổng thống đắc cử Hoa Kỳ Joe Biden trong việc hàn gắn một nước Mỹ bị chia rẽ trầm trọng sẽ rất quan trọng.
Thị trường Việt Nam trong những ngày gần đây xôn xao về quyết định của Bộ Thương Mại Hoa Kỳ dán nhãn Việt Nam ép giá đồng bạc (VND). Bài viết này tìm hiểu việc thao túng ngoại tệ ảnh hưởng ra sao đến cả hai bên đối tác thương mại.
Buổi sáng thức dậy, tôi vẫn nghe tiếng hát reo vui của những con chim nhỏ vui đùa chuyền từ cành cây này sang cành cây khác. Những trái đào vàng rực rỡ trên cây, những trái ổi óng ả quằn cành cây từng chùm, từng chùm. Ôi, đời sao đẹp quá! Cảnh thiên nhiên dễ thương, vô tư làm cho những nỗi buồn bay xa, bay cao, không còn ở trần gian này nữa.
Càng gần ngày Đại hội đảng XIII, từ 25/1 đến 02/2/2021, càng có nhiều bàn tán liệu Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng có chịu nghỉ hưu vĩnh viễn hay lại muốn được yêu cầu lưu nhiệm với “trường hợp đặc biệt”, dù tuổi đã 12 năm vượt qúa tiêu chuẩn?
Noël là lễ truyền thống gia đình của nhiều nước trên thế giới, không nhứt thiết là gia đình Công giáo. Nhơn ngày lễ, người ta gặp lại nhau với nhiều thế hệ và cùng nhau ăn Noël vui vẻ. Nhưng năm nay cái ý nghĩa đẹp của đêm lễ và làm hài lòng mọi người lại bị hụt hẫng vì con virus vũ hán ác ôn. Pháp và cả Âu châu bị giới hạn di chuyển. Tới những nơi đông đảo có nhiều rủi ro nhiễm bịnh làm cho nhiều người không mua sắm quà biếu như ý muốn được.
Trong không khí se lạnh của mùa Giáng sinh, mùa hồng ân của thiên chúa tôi muốn gởi đến bạn đọc tâm tình của tù nhân lương tâm Trần Hoàng Phúc. Trong cái không gian hẹp của một mùa Noel bị cách ly vì đại dịch, Phúc giống như một vì sao nhỏ lấp lánh trên nền trời đêm kia. Và ước mơ của anh cùng những gì anh nghĩ, những gì anh làm khiến cuộc sống vì anh mà có ý nghĩa.
Nghiệm sâu từ đó, không phải để chối bỏ thực tại vô thường của thế giới tương đối, hay cố gắng truy tìm thực tại tuyệt đối vượt khỏi biên tế trần gian; mà chỉ để thực tập một cách nhìn vượt khỏi những nhị nguyên, đối đãi. May ra, ở chỗ tận cùng bế tắc của đường ngôn ngữ (4), có thể thấy thấp thoáng đâu đó chỗ kỳ tuyệt của bản tâm, nơi đó, không có chỗ khởi đầu và kết thúc.
Tôi quen Từ Hiếu Côn khi đến nhờ anh đóng sách và cắt xén cho gọn gàng cuốn Mặt Trận Kiện Báo Chí của tôi viết và xuất bản cuối năm 1995. Anh có một cái máy làm công việc này- công đoạn cuối của việc in thành một cuốn sách phát hành trong cộng đồng Việt Nam thời thập niên 80, 90 ở San Jose.
Có lần, đang nằm võng giữa rừng thì Liêm móc trong ba lô ra tờ báo Quân Đội Nhân Dân, rồi chỉ cho tôi xem một đoạn thư tình của một anh lính bộ đội gửi (từ chiến trường phía Tây) về cho người yêu bé bỏng ở hậu phương Hà Nội: “Anh muốn cài lên tóc em một cành hoa thốt nốt...” Hai thằng cười lăn, cười lộn thiếu điều muốn đứt võng luôn. Hơn một phần tư thế kỷ đã qua, tôi không còn nhớ được tên tác giả bức thư tình (“bất hủ”) nói trên nhưng vẫn còn giữ nguyên ấn tượng về sự liều lĩnh (quá cỡ) của tác giả.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.