BẮC THUỘC: THUỘC MINH
Sau khi tiêu diệt được nhà Hậu Trần. Tháng 8 năm 1414, Trương Phụ và Mộc Thạnh rút quân về Tàu, bắt đàn bà con gái và tịch thu rất nhiều sách có giá trị của nước ta, theo “Lịch triều hiến chương văn tịch chú” của Phan Huy Chú, các sách đó là: Hình luật, Binh thư yếu lược của Trần Hưng Đạo, Lạc đạo tập của Trần Quang Khải, Việt Nam thế chí, Việt sử cương mục, Đại Việt sử ký của Lê Văn Hưu, Phi sa tập của Hàn Thuyên... với mục đích của chúng là làm cho người Việt bị mất gốc, sẽ dễ dàng đồng hóa. Chúng treo bảng ủng hộ con cháu nhà Trần, gọi là “Phù Trần, diệt Hồ”, nhưng ai tin tưởng chúng lộ diện, chúng sẽ âm thầm ám sát. Nên sau đó, chúng đã mạnh miệng tuyên bố nhà Trần không còn ai nữa.
Hoàng Phúc là người cai trị nước ta vào thời thuộc Minh. Hoàng Phúc là người có học thức, nên việc cai trị rất tế nhị, mềm dẻo, nhưng rất thâm độc. Năm 1414, Hoàng Phúc bắt dân dựng văn miếu thờ phụng như Tàu. Năm 1415, Hoàng Phúc bảo người Việt được phong chức phải qua Kim Lăng (Tàu) nhận chức, khi về nước bắt dân chúng đón tiếp long trọng, để những kẻ ham hố vinh hoa phú quí, theo làm việc (tay sai) cho chính phủ đô hộ.
Hàng năm, bọn chúng tiếp tục tìm tòi sách vở có giá trị của Đại Việt, những người tài năng, những người thợ giỏi, chúng bắt đưa về Tàu, để làm kiệt quệ nhân tài nước ta.
Mặc dù, quan lại nhà Minh cai trị khôn ngoan, quỷ quyệt, nhưng cũng không thể đồng hóa được dân tộc Đại Việt, có một số quan lại người Việt theo giặc buôn dân bán nước cầu vinh. Nhưng cũng có nhiều Chí sĩ bất khuất, giương cờ khỏi nghĩa gìn giữ non sông. Sau khi nhà Minh xâm lược và đô hộ Đại Việt, nhân dân Đại Việt bị bóc lột và đàn áp tàn bạo. Chúng cho thi hành về chính trị và xã hội, hết sức thâm độc, nhưng khắp nơi trên mọi miền đất nước Đại Việt, vẫn có những cuộc đấu tranh của các sĩ phu hoặc nông dân yêu nước đã quật khởi, kháng chiến chống lại quân Minh xâm lược.
Những cuộc khởi nghĩa chống quân Minh xâm lược và cai trị hà khắc, nổi bậc nhất trong thời gian này là phong trào kháng chiến mạnh mẽ đầu tiên của “Nghĩa Binh Áo đỏ”.
Lực lượng kháng chiến của Nghĩa quân phát xuất đầu tiên vào năm 1410 (Canh dần), từ tỉnh Thái Nguyên. Họ chiến đấu rất dũng cảm và thường mặc áo đỏ, nên gọi là “Nghĩa Binh Áo đỏ”. Từ Thái Nguyên phong trào “Áo đỏ” lan nhanh đến các vùng đất Bắc Hà, Tây Bắc, rồi đến các miền núi thuộc tỉnh Thanh Hóa, Nghệ An. “Nghĩa Binh Áo đỏ” đã gây cho chính quyền đô hộ nhiều thiệt hại và không thể đặt chính quyền trên miền rừng núi của Đại Việt.
Kế đến, Nghĩa quân Lam Sơn, do Bình Định Vương Lê Lợi thống lãnh, cùng với nhà chiến lược Nguyễn Trãi tài ba, các Tướng Lam Sơn can trường và Nghĩa quân nhiệt huyết đã nằm gai nếm mật trong 10 năm dài đằng đẵng, chiến đấu với quân ngoại xâm luôn kiên cường và bất khuất, đã giành lại độc lập cho non sông Đại Việt.
*- Thiết nghĩ: Nhà Hồ thiếu sự hưởng ứng nồng nhiệt của nhân dân, vì dân chúng và các quan lại còn lưu luyến nhà Trần, nên nhà Hồ có quyết tâm chống giặc cũng không sao giữ đất nước được. Trong khi đó, có kẻ giặc vừa tới đã bỏ giáo ra hàng. Quan liêu, trí thức nhiều kẻ khoanh tay cúi đầu, nghe theo mệnh lệnh của giặc, cái tâm của những con người ấy, sao lại chỉ trách Hồ Quý Ly làm mất nước, đành rằng Hồ Quý Ly là loạn thần, soán ngôi khó tha thứ?!
Nhà Hậu Trần thất bại, vì Giản Định đế lãnh đạo cuộc kháng chiến thiếu sáng suốt! Khi một chiếc xe, mà bộ máy đã bị yếu ớt thì dù những bộ phận khác: Bánh, trục... có tốt cũng không thể chạy đến mục tiêu được. Công nghiệp vĩ đại của họ Trần chống quân Nguyên rất đáng phục, sau này con cháu lại yếu ớt thật đáng tiếc, nhưng dù sao cũng cảm phục sự quật khởi của nhà Hậu Trần, khi đất nước bị xâm lăng.
Cảm hận: Thuộc Minh
Quân Minh xâm lược, gây lầm than!
Đày đọa dân ta, quá phũ phàng!
Đại Việt giương cờ, đồng quật khởi
Diệt trừ xâm lược, nước vinh quang
Nguyễn Lộc Yên.
,
Gửi ý kiến của bạn