Hôm nay,  

Tôi Khóc Vì Mình Đã… Sai!

10/10/201400:00:00(Xem: 6494)

Tôi khóc vì sự xúc động của tình người, những tưởng đứng trước bao thay đổi của thời gian, của cuộc đời, của lòng người, giờ phút này còn ai đoái hoài đến thân phận của những người được gọi là “tỵ nạn Việt Nam”? Thế nhưng đêm nay, ngồi nhìn gần 200 tờ chi phiếu trước mặt, thì ra, tôi khóc vì mình đã …sai!

Bây giờ là gần nửa đêm ngày Thứ Tư mùng 8 Tháng 10, 2014, tôi đang ngồi tổng kết số tiền đóng góp mà quý vị đồng hương gởi đến để sáng mai đích thân đem sang Canada trao lại cho tổ chức thiện nguyện VOICE cũng như cho những vị trách nhiệm trong việc bảo trợ và định cư khoảng 100 đồng bào tỵ nạn Việt Nam đã phải trải qua gần 30 năm sống vất vưởng trong sự quên lãng phũ phàng của thế giới tự do!

Đếm những chi phiếu cuối cùng vừa nhận được chiều nay trong chan hòa nước mắt và khi nhìn thấy số tiền nhận được đã lên đến $51,990.00 bỗng dưng tôi bật khóc!

Thật ra đây không phải là một số tiền lớn so với những cuộc gây qũy mà tôi đã từng tổ chức, tham dự và thực hiện trong quá khứ như gây qũy Xây Dựng Tượng Đài Chiến Sị Việt Mỹ tại Westminster, Xây Dựng Làng Việt Nam ở Phi Luật Tân, Xây Dựng Tượng Đài Nạn Nhân Cộng Sản ở Hoa Thịnh Đốn, hoặc ĐNH Xin Đừng Quên Tôi, v.v... Là một trong những thành viên sáng lập Đại Nhạc Hội Gây Qũy Tương Trợ Thương Phế Binh VNCH hàng năm, có những lần số tiền thu nhận được đã vượt trên 1 triệu dollars, tuy nhiên tôi không khóc, dù trong lòng đã có những niềm hân hoan và xúc động tột cùng.

Nhưng lần này thì tôi lại khóc! Có lẽ tôi khóc vì không thể ngờ được rằng chỉ với lời kêu gọi vội vàng và hạn chế của tôi qua một số cơ quan truyền thông, báo chí có lòng cùng sự phổ biến sốt sắng trong vòng thân hữu trên Internet vậy mà chỉ trong vòng 3 tuần lễ, tính đến ngày hôm nay, quý vị đồng hương đã nhanh chóng hưởng ứng. Từ chi phiếu $10 dollars cho đến $5000 ngàn đồng gởi về từ khắp mọi nơi trên thế giới. Có những vị như ông Đường Sơn từ Kings Park, Úc Đại Lợi, dám “xâm mình” bỏ $500 dollars tiền mặt trong bao thơ gởi về cho chúng tôi, có em bé như cháu Catherine, 12 tuổi, dốc tòan bộ số tiền bỏ ống $200 đồng dành dụm cả năm để mua quà Giáng Sinh nhờ “chú Nam Lộc” trao lại cho các em bé tỵ nạn thiếu may mắn hơn mình.

Tôi khóc vì nhìn thấy sự tận tâm, khó nhọc trong cuộc vận động và tranh đấu âm thầm, nhưng đầy cam go và kiên trì của những thiện nguyện viên cùng anh chị em họat động trong tổ chức VOICE ở Hoa Kỳ, ở Úc Châu đặc biệt là tại Canada từ bao năm qua để mang đến kết qủa vĩ đại ngày hôm nay. Thay đổi cuộc đời của gần 100 con người bất hạnh.

Tôi khóc vì xúc động trước sự đóng góp và hỗ trợ lớn lao của các tổ chức và hội đoàn cùng sự tiếp tay của toàn thể cộng đồng người Việt tại Canada, nhất là sự hy sinh cao cả của hàng trăm nhà bảo trợ, đã “can đảm” đứng ra ký giấy cam kết với chính quyền Canada là sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về tinh thần cũng như vật chất để giúp đỡ cho cuộc sống của đồng bào mới đến từ Thái Lan hầu tránh họ trở thành những “gánh nặng của xã hội”!

Tôi khóc vì tấm lòng từ bi của Thầy Thích Nguyên Thảo và quý vị Phật tử Chùa Hoa Nghiêm là những người mà trong quá khứ đã từng bán đi ngôi Phật đường để cúng dường hơn nửa triệu dollars cứu trợ nạn nhân sóng thần ở Châu Á. Và cũng chính ngài mà gần 5 năm trước đây đã đứng ra nhận bảo trợ cho hàng trăm đồng bào tỵ nạn Việt Nam đến từ Phi Luận Tân. Và hôm nay, một lần nữa, ngôi Tam Bảo tại Vancouver lại đang chuận bị để trở thành chốn tạm dung cho những người tưởng chết đi trong sự quên lãng của thế nhân, nhưng đang hồi sinh trong tình thương bởi chính đồng bào ruột thịt của họ, cùng hơi ấm của từng đồng tiền mồ hôi, nước mắt đóng góp để san sẻ nỗi nhục nhằn mà họ đã phải trải qua gần ba thập niên từ ngày vuợt biên cho đến hôm nay.

Tôi khóc vì sự xúc động của tình người, những tưởng đứng trước bao thay đổi của thời gian, của cuộc đời, của lòng người, giờ phút này còn ai đoái hoài đến thân phận của những người được gọi là “tỵ nạn Việt Nam”? Thế nhưng đêm nay, ngồi nhìn gần 200 tờ chi phiếu trước mặt, thì ra, tôi khóc vì mình đã …sai!

Trước khi lên đường, tôi xin chân thành được nói lời cảm tạ, nhờ vào công đức và tấm lòng thương yêu đồng bào của toàn thể quý vị mà tôi đã may mắn nhận được món quà tinh thần quý giá này, đó là được đại diện trao toàn bộ số tiền $51,990.00 dolars cho VOICE và ban tổ chức để lo việc chuyển vận cũng như định cư đồng bào tỵ nạn của chúng ta tại Vancouver vào ngày Thứ Bẩy, 11 Tháng 10, 2014 tới đây.

Trân trọng thông báo,

Nam Lộc Nguyễn

S.B.T.N.

P.O. Box 127

Garden Grove, CA 92842

Email: namloc@sbtn.tv

Ghi chú:

- Số tiền $51,990.00 dollars ($50,680.00 chi phiếu và $1,310.00 tiền mặt), chỉ tính đến cuối ngày mùng 8, Tháng 10, 2014 mà thôi.

- Số tiền $51,990.00 dollars mà chúng tôi nhận được chưa kể những đóng góp mà quý vị đồng hương đồng ý với lời đề nghị gởi trực tiếp đến VOICE Úc Châu, Canada cũng như trên VOICE Website.

- Sau khi tổng kết và trao tiền cho VOICE và những tổ chức trách nhiệm việc định cư đồng bào, chúng tôi sẽ phổ biến toàn bộ danh sách của quý vị ân nhân đóng góp, ngọai trừ vị nào yêu cầu xin ẩn danh. Tuy nhiên chúng tôi cũng vẫn để tên thành phố và số tiền quý vị gởi tặng.

Ý kiến bạn đọc
11/10/201403:13:02
Khách
Định cư Canada
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.