Hôm nay,  

Ai Có Phép? Ai Cho Phép?

02/08/201400:00:00(Xem: 3727)
Trong gần đây, ở hải ngoại, bổng xuất hiện nhiều tổ chức mang tên “Chánh phủ Việt nam Cộng hòa” hoặc hàm ý nối tiếp hay thừa kế Chánh phủ Việt nam Cộng hòa ở Miền Nam trước 30-04-1975 trong lúc đó ở Hoa kỳ và cũng chỉ có ở Hoa kỳ, cũng có từ vài mươi năm nay, vài “Chánh phủ Việt nam Tự do”, tức ý muốn nói những Chánh phủ này không phải cộng sản. Nhưng họ được sanh ra bằng cách nào, ở đâu, trên cơ sở nào và làm gì, thì không ai biết. Họ chết chưa hay chừng nào mới chết, cũng không ai có thể biết.

Trước tình hình đó, có nhiều người ngạc nhiên nên chúng tôi vội có vài suy nghĩ mộc mạc vì trộm nghĩ đây cũng là một đề tài thời sự và ít nhiều quan trọng nếu bất ngờ bị khai thác không tốt tại Việt nam. Ai biết đâu công an tư tưởng của Hà nội sẽ không chú ý tới để xuyên tạc, chia rẻ.

Điều chúng tôi trình bày sơ lược ra đây cũng có thể nói là quan điểm chánh trị riêng của chúng tôi.

Vài câu hỏi nhỏ

Ai được phép hay có quyền nói lên nguyện vọng của một dân tộc?

Ai được phép nói lên quyền sinh tồn của một dân tộc?

Ai có phép tranh đấu và hy sinh nuôi dưởng sự sinh tồn của một dân tộc?

Một chánh phủ chăng?

Mọi người có thể tự lo lấy đều cũng được hết chăng?

Nói một cách khác: muốn giúp một dân tộc sống còn trước giặc ngoại xâm hay một nguy cơ mất nước, có phải xin phép ai không?

Dân tộc và Chánh phủ

Trưóc hết, chúng ta nên nhớ rằng theo các nhà chánh trị học và luật học thì Dân tộc (Nation) và Chánh phủ (Gouvernement) không phải là một. Qua thời gian một năm hay một thế kỷ, một dân tộc có thể có không biết bao nhiêu thứ chánh phủ khác nhau.

Đồng thời, một chánh phủ có thể cai trị được nhiều sắc tộc hay dân tộc khác nhau.

Dân tộc là cái gì cụ thể của văn hóa, phong tục, tập quán, thái độ, thói quen chung, tâm lý cá nhơn và tập thể, … và cả cái vô hình thiên liêng còn gọi là phúc đức của ông bà để lại.

Dân tộc mang nặng tính tình cảm, có phần nào của thiên liêng, sống trong tâm và tâm lý con người.

Trái lại, chánh phủ là một tổ chức, một hệ thống tổ chức quyền lực, điều khiển được một cách hữu hiệu quyền lực chánh trị và quân sự. Có nhiệm vụ thi hành luật pháp, áp dụng những biện pháp luật định, có quyền cai trị một vùng đất và một số người.

Nơi hiện diện và hoạt động của mọi chánh phủ là thế giới vật thể, không lien hệ với thiên liêng. Người ta có thể vâng lời chánh phủ đang cầm quyền và chấp hành các mệnh lịnh của chánh phủ đó mặc dầu không thích, không có cảm tình đối với chánh phủ đó.

Đồng thời chúng ta có thể bất đồng chính kiến với chánh phủ mà không hành động trái ngược với lợi ích, văn hóa, lý tưởng của dân tộc chúng ta.

Vua Louis XIV khoe rằng “LEtat, cest MOI” (Nhà nước, chính là tôi đây) Dĩ nhiên, theo ông thì rỏ ràng một chánh phủ không phải là một dân tộc.

Dân tộc là chủ nhân. Chánh phủ là người làm công cho ông chủ kia. Chủ nhơn có quyền thuê người làm và cho người làm thôi việc nếu làm sai, làm dở, làm vô trách nhiệm, hay ăn cắp nhà cửa, tài sản của chủ nhơn. Tức người làm không còn được ông chủ tín nhiệm nữa.

Tức ý muốn nói một chánh phủ phải nhận lảnh mệnh lệnh của nhơn dân, hay nói cách khác, đó là mệnh lệnh của dân tộc thì chánh phủ mới được quyền cai trị chánh thức và hợp lý.

Như vậy, chánh phủ nào cai trị một dân tộc mà không có phép của dân thì đó không phải là chánh phủ đại diện dân đúng nghĩa. Chỉ các chế độ dân chủ do dân bầu lên thì mới có thể hiểu đó thật sự là một sự phối hợp chánh phủ và dân tộc làm một. Cả hai trở thành một lực lượng dân tộc mạnh hay quốc gia mạnh. Trên qui mô rộng lớn, đó chính là các đơn vị tự trị tạo thành nhơn loại có tổ chức về mặt xã hội.

Chánh phủ có thể thu hồi quyền chánh trị bằng vài phương pháp có tính cổ điển: một là theo hiến pháp dân chủ tự do; hai là sự can thiệp của bô lão, tộc trưởng; ba là sự đồng ý im lặng của dân, không chống chánh phủ và theo lịnh của chánh phủ; bốn là đàn áp, xử dụng bạo lực, như các chế độ xâm lăng, thực dân, đế quốc; năm là mua chuộc người làm tay sai như các tổ chức mafia, quân phiệt, tướng vùng, 12 quân vương, v. v …

Đảng Cộng sản Việt nam có phép không?

Hiện nay tại Việt nam, cái gọi là đảng cộng sản việt nam là một tổ chức tay sai của Hán Tộc hơn là tổ chức phục vụ cho dân tộc Việt nam. Nhiều đảng viên phản tỉnh đã biểu hiện tinh thần cương quyết không chịu hy sinh quyền lợi gia đình, công ăn việc làm để phục vụ đảng nũa.

Sự thật mà nói, từ lúc ra đời cho tới nay, cái gọi là Đảng Cộng Sản Việt Nam chưa bao giờ có phép của người dân Việt nam để được hưởng quyền cai trị dân tộc Việt nam. Cái gọi là Đảng Cộng sản Vìệt nam chưa có phép đàng hoàng làm đại diện đảm nhiệm trọng trách sự sinh tồn của dân tộc Việt nam.

Cả Hồ Chí Minh cũng không khác hơn. Tháng 3 năm 1946, sau khi Hoàng Đế Bảo Đại thoái vị, đại diện của Chánh Phủ Pháp công nhận Hồ Chí Minh là «lãnh tụ» của An nam và phong trào Việt Minh là có quyền của một chánh phủ. Dĩ nhiên, Chánh phủ Pháp không phải là chánh phủ của Việt nam nên không có phép của Dân tộc Việt nam để làm việc đó. Mấy năm sau đó và cho đến bây giờ, cái gọi là Đảng Cộng sản Việt nam muốn làm cái gì, thì cứ làm, không cần có phép của dân chúng.

Hiện nay đỉnh cao nhứt trên cơ cấu quyền lực tại Việt nam ngày nay là các cơ quan an ninh, công an, tình báo. Họ có thể ép Bộ Chánh trị nghe theo. Sau lực lượng an ninh, công an, tình báo, có hệ thống đảng dưới sự chỉ định và lãnh đạo của Bộ Chánh Trị. Nghe theo Đảng là chánh phủ và quân đội. Nghe theo chánh phủ là Quốc Hội. Nghe theo Đảng và Quốc Hội là các Tòa án. Dưới tất cả, thấp nhứt, là dân chúng.

Ngay bây giờ, cái gọi là đảng cộng sản việt nam không biết lo bảo vệ sự sinh tồn của dân tộc Việt nam trước các thủ đoạn tham lam và gian manh của bắc triều.

Chánh phủ Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Vìệt nam ở Hà nội hiện tại là một thứ chánh phủ bù nhìn hán-ngụy. Hoàn toàn không do nhơn dân việt nam chọn và ủy quyền đại diện nhơn dân để quản lý đất nước, mà do Bắc kinh chọn và ban hành mệnh lệnh. Chánh phủ hà nội chỉ biết chấp hành mà thôi. Chánh phủ này, gọi đúng hơn, chỉ là một thứ « nhà cầm quyền » tạm thời mà thôi.

Vì thiếu tính chính thống và tính hợp pháp, cái chánh phủ này do cái gọi là đảng cộng sản việt nam lập ra cần phải được thay thế bằng một chánh phủ mang đủ tính đại biểu toàn dân. Chánh phủ như vậy mới đủ điều kiện, đủ khả năng để đảm nhiệm sứ mạng bảo vệ sự vẹn toàn lảnh thổ, quyền lợi tối thượng của đất nước, chống lại mọi nguy biến.

Người Việt nam có thể tranh đấu không cần chánh phủ?

Luật quốc tế không có quyền cho phép bất kỳ ai cũng cầm quyền được. Tức bất kỳ ai cũng làm ra chánh phủ được.

Cho đến bây giờ, luật quốc tế vẫn theo quan nìệm của Vua Louis XIV: chánh quyền là của ai có quyền, tức có sức mạnh thật, kẻ khác phải tôn trọng, mặc dù kẻ có quyền đã lấy được quyền lực đó bằng cách nào đi nữa. Hiến chương Liên Hiệp Quốc không đính chính điều này. Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhơn quyền cũng không đính chánh điều này.

Muốn lập một chánh phủ, muốn có quyền cai trị của một chánh phủ, chỉ cần tổ chức võ lực cướp lấy về cho mình quyền lực, ra lịnh, thi hành lịnh, bắt kẻ không tuân hành lịnh của mình, kẻ nào vi phạm luật đưa ra Tòa án do mình tổ chức xét xử.

Người Việt nam ở trong nước hay ở hải ngoại, một buổi đẹp trời nào đó, tập họp lại vài ba người gọi là « chánh phủ » mà không có quyền lực trong tay thì không thế nào xin các Tổ chức quốc tế hay dư luận quốc tế hay các quốc gia, cả cường quốc Hoa kỳ hay Trung quốc, Nga, có thể công nhận họ là một thứ chánh phủ mới của dân tộc Việt nam hay một thứ chánh phủ thừa hưởng hay nối dài từ VNCH trước đây được.

Nhưng nếu như không có cái thế của chánh phủ, người Việt nam vẫn có thể trung thành với Tổ quốc, với tổ tiên, có thể làm được nhiều việc quan trọng và hữu ích. Mặc dù nhà cầm quyền của đảng cộng sản hà nội không cho phép, bắt bớ, trù dập, đàn áp họ, họ vẫn đông đảo biểu tình chống Tàu chiếm đất và chiêm biển, chống nhà cầm quyền hà nội thỏa hiệp với Tàu, phục vụ trung thành cho quyền lởi của Tàu chỉ để đổi lấy Tàu cho phép đảng cộng sản tồn tại lâu dài. Không có phép, không có quyền nói lên sự thật đất nước Việt nam bị mất vào tay Tàu, người Việt nam vẫn có thể đứng lên, đáp lời núi sông, « Nước Nam của người Việt nam ». Họ có đầy đủ phép hay quyền để làm việc phải. Đó là phép của Trời Đất cho họ làm những việc phải theo ý của họ.

Nhơn nói về quyền thiêng liêng bảo vể đất nước, tôi xin nhắc lại một sự kiện lịch sử Hoa kỳ lập quốc. Lúc tổ tiên tôi ra trận chống lại quan quân của Vua Anh gởi qua cai trị các vùng Đông- Bắc Hoa kỳ để giải phóng vùng này, đem lại cho người dân một xã hội dân chủ bằng một Chánh phủ độc lập, thì tổ tiên tôi đưa ra khẩu hiệu như lời cầu nguyện «An Appeal to Heaven», tức «Xin Trời quyết định».

Như vậy có thể nói hiện nay người Việt nam đã có phép rồi để có thể tổ chức thế nào mà họ thấy có lợi miển họ không cần đòi hỏi phải có một chánh phủ theo luật quốc tế. Họ có thể tổ chức các Đại hội. Họ có thể tổ chức các phong trào. Họ có thể quyên tiền, viết sách, cho vidéo lên YouTube, ký tên các thỉnh nguyện thư gởi cho Liên Hiệp Quốc, biểu tình nói lên nguyện vọng của họ, đưa ra các ý kiến, các chương trình dân chủ hóa chế độ độc tài hiện tại còn cai trị Viet nam.

Tôi nghĩ những việc làm này tuy đơn gìản, quá bình thường, nhưng nếu làm thật lòng, nghiêm chỉnh, chắc chắn sẽ đem lại kết quả lớn bất ngờ lắm.

Sau cùng, tôi mong vài suy nghĩ vội vàng của một người Mỹ như tôi, may mắn am hiểu chút ít vần đề Việt nam, sẽ gợi ý các bạn suy nghĩ về một quan niệm tranh đấu thích hợp với hoàn cảnh thực tế của người sanh sống ở hải ngoại.

MN, 29 Jul 2014,

Steve B. Young

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.
“Phản động lực” mà người Đài Loan thể hiện trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi khiến tôi, sau những suy nghĩ miên man về chuyện nước non, lại quay về với bài học yêu nước của thời tiểu học với câu hỏi khó, khiến nhiều học trò gác bút: “Em hãy tìm từ phản nghĩa với ‘tôn đại’.” Trung Quốc càng hung hăng đe dọa bao nhiêu, Đài Loan càng quật cường ngạo nghễ bấy nhiêu. Mà nếu Bắc Kinh ngu ngơ hay vờ vịt không biết gì đến định luật này thì, thầy nào tớ đó, Hà Nội cũng mù tịt hay giả bộ tương tự. Họặc mù tịt như thể đã hoàn toàn miễn dịch trước luật này; hoặc đóng kịch như thể không hề sống trong không gian ba chiều bình thường mà là một môi trường nào đó thiêu thiếu, cơ hồ chỉ… hai chiều rưỡi.
Tôi sinh trưởng ở Đà Lạt (Thành Phố Ngàn Hoa) nên sự hiểu biết về hoa lá cũng không đến nỗi tồi. Thế mà mãi tới bữa rồi, nhờ xem trang Trăm Hoa, mới được biết thêm về một loài hoa nữa – hoa ban: “Mùa hoa nở là lúc các cặp đôi nô nức đến thăm Tây Bắc. Hoa ban trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy và sự chân thành, dù tình yêu có gặp nhiều trắc trở, khó khăn thì cũng tự tin vượt qua và sẵn sàng đi đến bến bờ hạnh phúc. Các cặp đôi yêu nhau thường thề nguyện dưới gốc cây hoa ban như một minh chứng cho tình yêu thủy chung, bền chặt.”
Nhìn vào sự xuất hiện, sinh trưởng và tồn tại của chế độ cộng sản ở Việt Nam, chúng ta không thể phủ nhận đã có sự tương đồng với những thông tin tóm lược vừa nói về bệnh ung thư của con người...
Tôi tình cờ nhìn thấy hình Nguyễn Thúy Hạnh đang lơn tơn đẩy một cái xe cút kít đầy ắp bưởi (trên trang RFA) trong một cuộc phỏng vấn do Tuấn Khanh thực hiện, vào hôm 19 tháng Giêng năm 2021. Bên dưới tấm ảnh này không có lời ghi chú nào về thời điểm bấm máy nên tôi đoán có lẽ đây là lúc mà cô em đang hớn hở đến thăm vườn bưởi của họ Trịnh (ở Hòa Bình) vào “thuở trời đất (chưa) nổi cơn gió bụi”!
Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đang phải đối mặt với cuộc tranh chấp nội bộ trong kế hoạch tìm người kế nhiệm lãnh đạo khóa đảng XIV, nhiệm kỳ 2026-31. Những tranh chấp này được giữ kín để tránh hoang mang nội bộ. Chúng bộc phát ngay tại các Đại hội đảng địa phương và các ban đảng từ tháng 10 năm 2023...
Cuộc bầu cử tổng thống lần thứ 8 tại Đài Loan đã được tổ chức vào ngày 13/1 với kết quả là ông Lại Thành Đức Phó chủ tịch Đảng Dân tiến (Democratic Progressive Party, DPP) thắng cử...
Chúng ta đang làm nhân chứng cho một cuộc bầu cử kỳ quặc và đa sự chưa từng xảy ra trong lịch sử đầu phiếu ở Hoa Kỳ. Có thể nói, không chỉ lịch sử, mà rộng lớn hơn, chính là "sự cố" văn hóa chưa từng thấy. Bước vào năm 2024, sự tranh đua giữa hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ càng gay go, khốc liệt với âm mưu, độc kế, thủ đoạn, ám toán, bôi nhọ, mánh mung, để xem ai sẽ là chủ nhân của ngôi Nhà Trắng trong bốn năm tới. Tất cả những ý nghĩ, hành vi đó đều gôm vào chính sách, chiến lược và chiến thuật vận động bầu cử. Bạn đọc sẽ có dịp theo dõi các thầy bàn người Mỹ và thầy bàn người Việt (trong và ngoài nước) phong phú hóa, hư cấu hóa, ảo tưởng hóa về việc bầu cử, tạo ra câu chuyện nửa thực, nửa hư, thú vị, bất ngờ với giận dữ và thất vọng, sung sướng và buồn bã, rung đùi và cụng ly, nguyền rủa và chửi bới, vân vân. Thông thường những luận lý, âm mưu, phê phán, dự đoán đó… được mổ xẻ qua kiến thức và kinh nghiệm tây phương, nơi có hàng ngàn sách vở nghiên cứu chính trường, chính đạo,
Chúng ta đang bước vào năm bầu cử. Năm 2024 sẽ có một cuộc bầu cử có tính quyết liệt, vì các lựa chọn chắc chắn sẽ gây tranh cãi trong nội bộ cộng đồng gốc Việt, trong các gia đình người Việt, giữa các lựa chọn về cấp tiến và bảo thủ, giữa các thế hệ trẻ và già ở hải ngoại. Và chắc chắn là bầu cử tháng 11/2024 tại Hoa Kỳ sẽ ảnh hưởng tới cuộc chiến Trung Đông, cuộc chiến ở Ukraine, và ở cả Đài Loan. Tác động như thế nào, chúng ta khó đo lường hết tất cả các ảnh hưởng. Trong đó, một tác động lớn là từ tin giả, nói kiểu Mỹ là Fake News, tức là tin không thật.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.