Hôm nay,  

Để Cứu Được Đất Nước, Chỉ Còn Một Phương Cách: CSVN Phải Từ Bỏ Quyền Lực

22/06/201400:00:00(Xem: 6299)
Từ khi thành lập tới nay, đảng CSVN đã gây không biết bao nhiêu tội ác đối với dân tộc, và đã có những quyết định hết sức sai lầm trong việc bảo vệ và xây dựng đất nước. Hiện nay, những quyết định sai lầm ấy đã dẫn toàn bộ dân tộc Việt Nam đến sát bờ vực thẳm.

Từ ngày đảng CSVN nắm quyền lãnh đạo đất nước, đất nước càng ngày càng càng tụt hậu, và dân tộc Việt càng ngày càng lầm than, đau khổ. Tội ác của CSVN gây ra cho dân tộc đã được nói đến quá nhiều trên các phương tiện truyền thông. Nào là chiến dịch cải cách ruông đất, nào là đánh tư sản mại bản, nào là xua quân miền Bắc vào đánh chiếm miền Nam gây nên cuộc nội chiến khiến hàng triệu thanh niên chết cách oan uổng, đồng thời biến cả hai miền Bắc Nam thành hoả ngục! Nào là bắt các quân cán chính miền Nam vào những trại tù cải tạo! Nào là khiến hàng chục ngàn người chết ngoài biển trong rừng vì đi tìm tự do, vì thấy không thể sống nổi dưới chế độ bạo tàn phi nhân của đảng CSVN!...!!! Tội ác của CSVN không sao kể hết được!

Những quyết định sai lầm của đảng CSVN không phải là ít. Sai lầm lớn nhất chính là muốn độc quyền cai trị vô thời hạn trên dân tộc Việt Nam. Sai lầm này chính là đầu mối gây ra biết bao nhiêu tội ác kể trên và dẫn đến vô số những quyết định sai lầm nghiêm trọng khác. Chỉ vì muốn “muôn đời trường trị” và chủ trương sẵn sàng dùng tất cả mọi phương tiện miễn sao đạt được mục đích ấy, bất chấp phải dùng những thủ đoạn xấu xa, độc ác hay đê tiện; Chỉ vì muốn “độc quyền trường trị” mà CSVN sẵn sàng bán cả đất nước cho kẻ thù của dân tộc, bất chấp dân tộc rơi vào vòng nô lệ ngoại bang hay tụt hậu nhất thế giới; Chỉ vì tham vọng ấy mà CSVN đã gây nên biết bao tai hoạ cho đất nước.

Chính vì đặt quyền lợi của đảng lên trên quyền lợi dân tộc, mà CSVN trở nên vô cùng lanh lợi và quỷ quyệt trong việc bảo vệ đảng, nhưng lại hết sức ngu xuẩn và sai lầm trong việc bảo vệ và xây dựng đất nước.

Hiện nay, dư luận đang sôi sục lên vì nhiều bản tin trên mạng Internet nói đến mật ước Thành Đô được ký kết trong một mật nghị cấp cao giữa hai đảng cộng sản Trung Quốc và Việt Nam tại Thành Đô tỉnh Tứ Xuyên các ngày 3-4/9/1990. Tin này đã được tiết lộ từ hai thập niên qua dưới danh nghĩa tài liệu “tối mật” nhưng vì không thể kiểm chứng được nên không được coi là một sự kiện đáng tin cậy. Nhưng mới đây, Wikileak vừa “bật mí” rằng mật ước này là một trong 3100 bức điện thư lưu trữ tại Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ. Điều này khiến dư luận lại sôi sục lên!

Một trong những nội dung quan trọng của mật ước này là đảng CSVN đã thỏa thuận với đảng CSTQ rằng Việt Nam sẽ trở thành một khu tự trị của Trung Cộng tương tự như Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Quảng Tây. Và thời điểm chót để hoàn thành mật ước này là năm 2020. Chính vì thế, ngay sau khi Mật Nghị Thành Đô kết thúc, ông Nguyễn Cơ Thạch, bộ trưởng ngoại giao thời đó đã phải thốt lên: “Một thời kỳ Bắc thuộc rất nguy hiểm đã bắt đầu”, và vì thế sau đó ông đã bị cách chức. Trong tập hồi ký “Hồi ức và Suy nghĩ” của ông Trần Quang Cơ, nguyên Thứ trưởng Ngoại giao kế vị ông Nguyễn Cơ Thạch, cũng tiết lộ nhiều điều về mật nghị này, vì thế ông cũng phải làm đơn tự nguyện từ chức.

Sự việc Trung cộng đưa giàn khoan dầu HD-981 vào hải phận vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam ngày 1-5-2014 vừa qua khiến người dân trong nước nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết nguy cơ mất nước đã gần kề. Nếu cứ tiếp tục tình trạng như hiện nay, không có gì thay đổi, thì Việt Nam khó lòng thoát khỏi tình trạng trở thành một tỉnh của Trung cộng.

Vấn đề là liệu có gì thay đổi để kéo Việt Nam ra khỏi tình trạng nguy hiểm “ngàn cân treo sợi tóc” hiện nay không? Sự thay đổi tùy thuộc rất nhiều vào đảng CSVN là tập đoàn đang nắm toàn quyền quyết định trong tay. Điều mọi người hết sức lo ngại là liệu đảng CSVN có đủ thiện chí, đủ khôn ngoan và đủ khả năng để lèo lái con thuyền Việt Nam một cách hữu hiệu ra khỏi tình trạng nguy hiểm hiện nay không? − Kinh nghiệm về khả năng lãnh đạo đất nước của đảng CSVN có thể làm chúng ta thất vọng.

Đất nước hiện nay đã bị CSVN đưa đến bờ vực thẳm; tình trạng nguy hiểm bị mất nước vào tay Tầu cộng hiện nay tựa “ngàn cân treo sợi tóc”. Nếu CSVN đã có vô số những quyết định sai lầm nghiêm trọng trước đây thì chúng ta không thể hy vọng được CSVN lại có thể sáng suốt trong tình trạng hết sức khó khăn hiện nay. Bản chất cố hữu của đảng CSVN là chỉ nghĩ đến quyền lợi của đảng, và coi rất nhẹ quyền lợi của cả dân tộc. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến mọi quyết định sai lầm cũng như mọi tội ác tầy trời của đảng CSVN. Vì thế, chừng nào đảng CSVN còn giữ bản chất này thì không bao giờ đảng có thể có được những quyết định sáng suốt để cứu nguy dân tộc, để dẫn đất nước đi lên, cũng như không bao giờ đảng có thể ngừng gây tội ác đối với dân tộc.


Hiện nay, trước tình trạng vô cùng nguy hiểm của đất nước, cũng là nguy hiểm cho cả đảng CSVN (vì “mất nước là mất tất cả”), thì chắc chắn ưu tiên số một của đảng chính là cứu đảng; còn dân tộc có thể nhờ đó mà thoát khỏi họa mất nước thì chỉ là dạng “ăn theo” mà thôi.

Kinh nghiệm về cách xử sự tráo trở của đảng CSVN trước đây đối với Nga Tầu chắc chắn khiến Hoa Kỳ không bao giờ lại tin tưởng vào thiện chí và khả năng trung thành của đảng CSVN. Khi cần sự giúp đỡ của Nga, Tầu để đánh thắng Miền Nam Việt Nam thì CSVN o bế cả Nga lẫn Tầu, đồng thời chửi Mỹ thậm tệ. Đến khi chiếm được Miền Nam thì CSVN bám lấy Nga và tìm cách “đá đít” Tầu, có lẽ để quịt nợ ân nghĩa Tầu đã giúp đủ mọi phương diện để CSVN chiếm được Miền Nam. Thời điểm này CSVN coi Tầu là thù địch trực tiếp và nguy hiểm nhất. Sự thù địch này được ghi trong hiến pháp 1980 ([1]) và cả trong điều lệ đảng CSVN.

Đến khi Nga và Khối Cộng sản Đông Âu sụp đổ, CSVN lại sẵn sàng liếm lại bãi nước bọt đã nhổ ra để nhận lại Tầu Cộng làm bạn và làm quan thầy bảo trợ cho tham vọng “độc quyền trường trị Việt Nam” của mình. Đương nhiên Tầu cộng không bao giờ lại tin thứ đàn em phản phúc và tráo trở như vậy. Vì thế quan hệ giữa CSVN và Trung cộng chắc chắn không phải là thứ tình bạn chân thật, mà chỉ tương tự như hai tên điếm hay hai tên côn đồ lợi dụng lẫn nhau và đương nhiên phần thua thiệt vẫn là phía CSVN.

Biết rõ CSVN chỉ muốn mình bảo trợ cho tham vọng “độc quyền trường trị Việt Nam” của chúng, Trung cộng lợi dụng điều này để ép buộc CSVN đủ mọi điều. CSVN đành phải “bấm bụng” chịu thua thiệt đủ mọi bề, sẵn sàng ký những mật ước nhượng đất, nhượng biển cho Trung cộng, dành quyền ưu tiên cho Trung cộng trong nhiều lãnh vực như kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội... Khi đi với Trung cộng thì CSVN chửi Mỹ như kẻ thù.

Sau khi chiếm Hoàng Sa, Trường Sa cùng nhiều vùng biển và đất liền của Việt Nam, bây giờ Trung cộng đã dồn CSVN đến đường cùng khi ngang ngược xâm phạm chủ quyền Việt Nam một cách trắng trợn và nghiêm trọng bằng việc đưa giàn khoan dầu HD-981 vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Tới nước này, một phần trong Bộ Chính trị CSVN mới mở được mắt để nhận ra nguy cơ mất nước đã đến trước mắt và đương nhiên sẽ mất đảng, nên mới bắt đầu cầu cứu Mỹ. Phần còn lại trong Bộ Chính trị vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn còn muốn bám lấy Trung cộng như một người bạn tốt. Nhưng bây giờ mới bắt đầu cầu cứu Mỹ thì đúng là “nước đến chân mới nhảy”.

Dân Mỹ đâu phải là dân ngu để không nhận ra tính phản phúc của đảng CSVN. Nó đã phản Nga, phản Tầu, thì lẽ nào nó lại chịu trung thành với mình? Vả lại, một nước chủ trương tự do dân chủ như Mỹ làm sao lại chấp nhận hy sinh nhân lực, tài lực để cứu sống một chế độ độc tài sắt máu và phản phúc cố hữu đang lâm bước đường cùng như CSVN?

CSVN đang bị dồn vào bước đường cùng, mà cách giải quyết duy nhất là từ bỏ tham vọng “độc quyền trường trị” của mình. Chính tham vọng này đã biến CSVN trở thành tội đồ của dân tộc, gây nên biết bao nhiêu tội ác tầy trời và trở thành ngu xuẩn tột độ trong việc bảo vệ và phát triển đất nước với bao quyết định sai lầm.

Đây là lúc CSVN nên “đái công chuộc tội”. Hãy từ bỏ quyền lực và trao quyền lại cho toàn dân để toàn dân bầu chọn ra cá nhân hoặc tập thể có tài có đức, có đủ khả năng lãnh đạo đất nước, dẫn đưa đất nước ra khỏi tình trạng nguy hiểm sẵn sàng lao xuống vực thẳm hiện nay. Chỉ có thể chế dân chủ mới bầu ra được người có khả năng lãnh đạo đất nước và mới kêu gọi được các cường quốc trên thế giới cứu giúp đất nước thoát khỏi nanh vuốt của Trung cộng.

Nếu CSVN không sẵn sàng từ bỏ tham vọng “độc quyền trường trị”, thì Việt Nam chỉ có một con đường duy nhất để tồn tại là toàn dân Việt Nam phải nổi dậy dẹp bỏ chế độ Cộng sản. Không còn con đường nào khác!

Tóm lại, để cứu được đất nước, chỉ còn một phương cách: CSVN phải từ bỏ quyền lực, hoặc tự nguyện từ bỏ, hoặc sẽ bị toàn dân lật đổ!

Houston, ngày 13-6-2014

Nguyễn Chính Kết

[1] Để thực hiện chủ trương “ăn cháo đá bát” đối với Tầu, Hiến pháp 1980 có phần mở đầu như sau: “Vừa trải qua 30 năm chiến tranh giải phóng, đồng bào ta thiết tha mong muốn có hòa bình để xây dựng Tổ quốc, nhưng lại phải đương đầu với bọn bá quyền Trung Quốc xâm lược cùng bè lũ tay sai của chúng ở Kampuchia. Phát huy truyền thống vẻ vang của dân tộc, quân và dân ta đã giành được thắng lợi oanh liệt trong hai cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc chống bọn phản động Kampuchia ở biên giới Tây Nam và chống bọn bá quyền Trung Quốc ở biên giới phía Bắc, bảo vệ độc lập, chủ quyền thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của mình…”“

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.
“Phản động lực” mà người Đài Loan thể hiện trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi khiến tôi, sau những suy nghĩ miên man về chuyện nước non, lại quay về với bài học yêu nước của thời tiểu học với câu hỏi khó, khiến nhiều học trò gác bút: “Em hãy tìm từ phản nghĩa với ‘tôn đại’.” Trung Quốc càng hung hăng đe dọa bao nhiêu, Đài Loan càng quật cường ngạo nghễ bấy nhiêu. Mà nếu Bắc Kinh ngu ngơ hay vờ vịt không biết gì đến định luật này thì, thầy nào tớ đó, Hà Nội cũng mù tịt hay giả bộ tương tự. Họặc mù tịt như thể đã hoàn toàn miễn dịch trước luật này; hoặc đóng kịch như thể không hề sống trong không gian ba chiều bình thường mà là một môi trường nào đó thiêu thiếu, cơ hồ chỉ… hai chiều rưỡi.
Tôi sinh trưởng ở Đà Lạt (Thành Phố Ngàn Hoa) nên sự hiểu biết về hoa lá cũng không đến nỗi tồi. Thế mà mãi tới bữa rồi, nhờ xem trang Trăm Hoa, mới được biết thêm về một loài hoa nữa – hoa ban: “Mùa hoa nở là lúc các cặp đôi nô nức đến thăm Tây Bắc. Hoa ban trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy và sự chân thành, dù tình yêu có gặp nhiều trắc trở, khó khăn thì cũng tự tin vượt qua và sẵn sàng đi đến bến bờ hạnh phúc. Các cặp đôi yêu nhau thường thề nguyện dưới gốc cây hoa ban như một minh chứng cho tình yêu thủy chung, bền chặt.”
Nhìn vào sự xuất hiện, sinh trưởng và tồn tại của chế độ cộng sản ở Việt Nam, chúng ta không thể phủ nhận đã có sự tương đồng với những thông tin tóm lược vừa nói về bệnh ung thư của con người...
Tôi tình cờ nhìn thấy hình Nguyễn Thúy Hạnh đang lơn tơn đẩy một cái xe cút kít đầy ắp bưởi (trên trang RFA) trong một cuộc phỏng vấn do Tuấn Khanh thực hiện, vào hôm 19 tháng Giêng năm 2021. Bên dưới tấm ảnh này không có lời ghi chú nào về thời điểm bấm máy nên tôi đoán có lẽ đây là lúc mà cô em đang hớn hở đến thăm vườn bưởi của họ Trịnh (ở Hòa Bình) vào “thuở trời đất (chưa) nổi cơn gió bụi”!
Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đang phải đối mặt với cuộc tranh chấp nội bộ trong kế hoạch tìm người kế nhiệm lãnh đạo khóa đảng XIV, nhiệm kỳ 2026-31. Những tranh chấp này được giữ kín để tránh hoang mang nội bộ. Chúng bộc phát ngay tại các Đại hội đảng địa phương và các ban đảng từ tháng 10 năm 2023...
Cuộc bầu cử tổng thống lần thứ 8 tại Đài Loan đã được tổ chức vào ngày 13/1 với kết quả là ông Lại Thành Đức Phó chủ tịch Đảng Dân tiến (Democratic Progressive Party, DPP) thắng cử...
Chúng ta đang làm nhân chứng cho một cuộc bầu cử kỳ quặc và đa sự chưa từng xảy ra trong lịch sử đầu phiếu ở Hoa Kỳ. Có thể nói, không chỉ lịch sử, mà rộng lớn hơn, chính là "sự cố" văn hóa chưa từng thấy. Bước vào năm 2024, sự tranh đua giữa hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ càng gay go, khốc liệt với âm mưu, độc kế, thủ đoạn, ám toán, bôi nhọ, mánh mung, để xem ai sẽ là chủ nhân của ngôi Nhà Trắng trong bốn năm tới. Tất cả những ý nghĩ, hành vi đó đều gôm vào chính sách, chiến lược và chiến thuật vận động bầu cử. Bạn đọc sẽ có dịp theo dõi các thầy bàn người Mỹ và thầy bàn người Việt (trong và ngoài nước) phong phú hóa, hư cấu hóa, ảo tưởng hóa về việc bầu cử, tạo ra câu chuyện nửa thực, nửa hư, thú vị, bất ngờ với giận dữ và thất vọng, sung sướng và buồn bã, rung đùi và cụng ly, nguyền rủa và chửi bới, vân vân. Thông thường những luận lý, âm mưu, phê phán, dự đoán đó… được mổ xẻ qua kiến thức và kinh nghiệm tây phương, nơi có hàng ngàn sách vở nghiên cứu chính trường, chính đạo,
Chúng ta đang bước vào năm bầu cử. Năm 2024 sẽ có một cuộc bầu cử có tính quyết liệt, vì các lựa chọn chắc chắn sẽ gây tranh cãi trong nội bộ cộng đồng gốc Việt, trong các gia đình người Việt, giữa các lựa chọn về cấp tiến và bảo thủ, giữa các thế hệ trẻ và già ở hải ngoại. Và chắc chắn là bầu cử tháng 11/2024 tại Hoa Kỳ sẽ ảnh hưởng tới cuộc chiến Trung Đông, cuộc chiến ở Ukraine, và ở cả Đài Loan. Tác động như thế nào, chúng ta khó đo lường hết tất cả các ảnh hưởng. Trong đó, một tác động lớn là từ tin giả, nói kiểu Mỹ là Fake News, tức là tin không thật.
Tôi rất thích khoa nhân chủng nhưng không có cơ may đến trường để được truyền thụ một cách bài bản về ngành học thú vị này. Hoàn cảnh sống, nói nào ngay, cũng không mấy thích hợp cho nhu cầu tự học. Suốt ngày (và suốt đời) tôi chỉ loanh quanh hàng quán nơi mà những kẻ hay lê la thường nói rất nhiều, dù sự hiểu biết của họ vốn không được bao nhiêu. Ngoài giới hạn về kiến thức, mấy ông bạn đồng ẩm còn có cái tật rất hay tranh cãi (và luôn cãi chầy cãi cối) nên mọi thông tin, từ bàn nhậu, đều không được khả xác hay khả tín gì cho lắm.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.