Hôm nay,  

Người Việt Năm Bờ Oăn (2)

27/05/201400:00:00(Xem: 4733)

Bữa hổm, ghi tên dự ngày họp mặt của các chiến hữu, nghe người đại diện của tổ chức cho biết có hơn 500 người dự, đã mừng là tinh thần chiến hữu vẫn còn cao, ai dè, khi đến nơi, mới thấy mình “bé cái lầm”! Mặc dù đã có nguyên tắc bất-thành-văn là “đã tình nguyện ghi tên, thì phải đến, với bất cứ giá nào”, nhưng rất nhiều bàn “lơ thơ tơ liễu buông mành”, có bàn chỉ có 4 trự, còn 6 trự chắc bị đau ốm bất ngờ, bị “kẹt” xe, thiếu chỗ đậu xe.. nên không thấy xuất hiện! Bàn của mình thì chỉ có 3, mãi sau, mới thấy một vị nữa xuất hiện là 4. Rồi đến khi hết chương trình cũng vẫn chỉ có 4. Bực quá, mới đi tìm Thầy Tư Bôn Sa mà vấn kế.

Gặp Thầy Tư Bôn Sa đang cắm cúi đẽo gọt cây Bôn Sai nhỏ tí, bèn hỏi ngay:

-Thầy Tư! Sao bây giờ thiên hạ cư xử kỳ quá! Cứ hứa Lèo không à! Đã tự mình ghi tên tham dự họp bạn, rồi hổng thèm đến, thích ghi tên thì ghi, rồi thích ở nhà thì ở, không giữ lời, là sao vậy?

Thầy Tư buông cái kéo xuống, sửa lại cái gọng kính lão đã xệ, chậm rãi nói:

- Thế, mày không biết là Người Việt mình vẫn coi mình là Năm Bờ Oăn sao? Đã là Năm Bờ Oăn, thì muốn làm gì thì làm mà, “hu ke”!

Không được! Bực quá, bèn xổ ra một dọc:

- Năm bờ Oăn cái gì? Năm Bờ Ten thì có! Đa số là “con ma nhà họ Hứa” cả! Đã ghi tên thì phải đến! Ban tổ chức cứ đếm bàn mà trả tiền nhà hàng, mà nếu mình không đi, họ không dồn bàn được, thì lỗ chỏng gọng!

Thầy Tư thủng thỉnh:

- À! Mày nói đúng đó! Từ hồi ra ngoại quốc tới giờ, người mình đâm ra lai căng, chẳng còn giữ tư cách gì nữa. Ngay cả mấy vị “tai to, mặt lớn”, chủ tịch, cố vấn, giám sát, luật sư, bác sĩ.. này nọ, họ coi việc “hứa lèo” là “chuyện hàng ngày của huyện!”. Nghe người ta mời, thì muốn nổ cho vui tai, bèn nhận lời như máy: “Ồ! Nhất định chứ! Tôi phải đi chứ? Ai chứ ông (bà) mà mời, thì tôi không đi không được!”. Thế rồi, tỉnh bơ hát bài: “Anh cứ hẹn nhưng anh đừng đến nhé!” Mà đại đa số là quý ông! Các bà mà đã hẹn sẽ đến thì nhất định sẽ đến! Chỉ trừ khi “i mớt dzân xi”, xe bị nổ lốp mà không ai kéo giùm thì mới không đến! Đi đám cưới cũng thế! Ngày vui quan trọng nhất của gia đình người ta, mà cứ coi như việc đến dự của mình là ân huệ, nên thích ban phát thì ban, không ban thì thôi, để cho nhà cưới méo mặt vì lỗ vốn! Có lần, chờ mãi mà bàn tao ngồi chỉ có 5,6 mạng đến, làm tao muốn chửi thề! Tao phải gọi nhà cưới ra, đề nghị dồn bàn, cho cô dâu chú rể khỏi kẹt! Cũng vất vả lắm khi phải dồn bàn.

Ngưng một lúc, Thầy Tư cười hì hì:

- Mày biết không? Người mình ngoài tính hay quên còn có tính vui chơi thoải mái lắm! Như cái vụ mời mấy ông có chút tiếng tăm đến nói chuyện chính trị hay văn hóa gì đó trong các buổi họp có ăn uống. Trong khi diễn giả nói ở trên sân khấu, thì ở miệt dưới cứ cụng ly: “Dzô! Dzô!” Có một ông nhà văn nổi tiếng gốc nhà binh, thấy mình nói chẳng ai nghe, chỉ “Dzô! Dzô”, ông nổi cơn nhà binh lên, cầm cái mi cờ rôi lên dọng xuống mặt bàn cái “cụp”, rồi nói lớn: “Tôi không hiểu sao quý vị tốn mấy ngàn đô la mua vé máy bay mời tôi qua nói chuyện mà lại ở dưới cứ “dzô! dzô” Thế thì mời làm chi?” Một diễn giả khác, khi thấy bà con cứ húp, chan, và nói chuyện lia chia, bèn buông cái mi cờ rô xuống, đứng lặng yên một lúc. Khi khán giả thấy đột nhiên yên lặng nặng nề, quay trở lại phía sân khấu, thắc mắc, lúc bấy giờ diễn giả mới tiếp tục. Thiệt là…

- Đúng vậy đó! Tui thấy còn chuyện này cũng cần kể cho Thầy Tư nghe. Đó là việc họp mặt đồng môn, đồng hương, có văn nghệ. Trong khi người hát cứ ráng hát hết hơi, thì ở dưới nói chuyện um sùm. Có khi cao hứng, đứng cả nhóm dậy, rồi bắt tay, cụng ly, ôm nhau, vỗ vai, chụp hình, nói chuyện ào ào như họp chợ, làm mấy diễn giả và ca nghệ sĩ cụt hứng! Coi như dịp gặp gỡ này hiếm có, nên vui như Tết, coi những ca sĩ, diễn giả toàn là những diễn viên phụ, còn ở dưới mới là diễn viên chính. Tội nghiệp cho ban tổ chức! Môt bà Em Xi phải nổi nóng, quát lên: “Yêu cầu các vị im lặng. Thật là bất lịch sự! Mời quý vị ngồi xuống!” Tại sao không đến sớm để hàn huyên? Hoặc có nói thì cũng nói khẽ chứ?


Thầy Tư thủng thẳng nói:

- Nói qua thì cũng nói lại. Thiệt ra ban tổ chức cũng không hoàn toàn né được cái trách nhiệm thảo chương trình của mình. Cứ mời mấy ông “nói dài, nói dở, nói dô diên” lên thì chả trách thiên hạ chán! Nhiều người thích “mặc áo thụng vái nhau”. Có một lần “ra mắt sách”, một diễn giả ca tụng tác giả lên tới mây xanh, rồi thêm vào cái bằng “cử nhân, kỹ sư.. “ của tác giả nữa, khiến một vị khách nóng máu nói lớn: “Mẹ kiếp! Cái bằng cử nhân ở Mỹ này như rạ, có cái quái gì mà phải khoe!” Vài diễn giả lên tự kể về tiểu sử mình, mong bà con vỗ tay cái chơi. Ở nhà, vợ con không vỗ tay, thi nhờ các buổi họp mặt để “xin một tràng vỗ tay” cho đỡ ấm ức. Riết rồi bà con chán, không thèm nghe nữa. “Khổ quá! Biết rồi! Nói mãi!” Thế là “tại anh, tại ả, tại cả đôi bên” chứ đâu phải tại một bên đâu.

Thầy Tư cười hi hi:

- Mày biết không? Nhắc đến “con ma nhà họ Hứa”, tao cũng phải nhắc lại cái vụ đi dự mấy cuộc gọi là ra mắt sách ấy! Cũng hứa như đinh đóng cột: “Tui đến mà!” làm tác giả chờ dài cổ ra. Rồi lại bỏ để đến cuộc vui nào khác, chẳng thèm có một lời kiếu lỗi! À, mày biết không? Còn điều này nữa, tao phải nói, biết là nói ra thì kỳ, mà không nói không chịu được. Khi ra mắt sách, ban tổ chức có nhã ý mời bánh ngọt, cà phê, nước uống với những người có lòng tham dự thôi, mà thiên hạ… có nhiều người đến, không mua sách thì thôi còn gói bánh mang về, bỏ đi giữa chừng! Tao biết có một lần, ông tác giả nọ chơi sang, mua cả hai trăm phần ăn để trong hộp nhựa trắng, bầy trang trọng trên chiếc bàn dài, tưởng rằng bà con sẽ mua sách hay ít nhất cũng dự đến phút chót rồi mới thưởng thức món ăn mà tác giả kỳ công đi chọn! Ai dè, chỉ có chừng chưa tới một tiếng đồng hồ, đã vội vàng tay xách, nách ôm, mỗi người vác ra xe hai, ba gói rồi đi mất! Có người ôm cả bốn gói trắng xóa ở nách ra xe, vừa đi vừa cười. Tác giả đứng ngẩn người ra, gãi râu… Tao đã thấy rất nhiều lần, có người vừa bước vào phòng hội thảo, đi thẳng tới bàn để thực phẩm, lấy môt mớ rồi ra về ngay! Thiệt tình! Tao nghĩ là.. đó là tư cách mới của người hải ngoại đó, mày ơi!

Nghe Thầy Tư nói đúng quá, bèn gật gù:

- Ừa há! Tui thấy còn cái vụ “xin sách” nữa! Sách người ta viết sói trán, rồi bỏ tiền ra in, lại đến cười cầu tài: “Bác ký tặng cho tôi cuốn này được không?” Tác giả vừa mếu vừa ký. Không ký thì mang tiếng là “kẹo”. Mà ký tặng không như thế thì.. đứt ruột! Thầy Tư nói trúng quá! Thầy Tư số dách! Năm bờ oăn!

Thầy Tư quắc mắt:

- Nè! Cái thằng này! Mày lại định mặc áo thụng vái tao cho tao chóng chết sao?

- Hì! Hì! Hì! Thầy Tư thông cảm! Thông cảm! Quen miệng rồi!

Chợt Thầy Tư nhướng mắt:

- Còn cái này nữa, lỡ nói thì nói luôn. Tao thấy mỗi lần giới thiệu một cuốn sách mới, bà con hay dùng cái nhóm chữ “Ra Mắt Sách”, rồi có người còn viết tắt là “Chương trình RMS” nữa! Cái này kỳ quá! Không phải văn phạm tiếng Việt! Người ta vẫn nói: “Cô dâu ra mắt hai họ!” Hoặc là “xin cho chú rể ra mắt bên nhà gái ạ!” Tức là một câu có chủ từ, động từ và túc từ! Chú rể (cô dâu) = chủ từ, ra mắt = động từ, hai họ = túc từ. Tiếng túc từ này bổ sung cho tiếng động từ “ra mắt”, cho nên nếu nói là “ra mắt sách” thì là ai ra mắt ai? Không lẽ nói người tham dự phải “ra mắt” cái sách sao? Chướng quá! Vậy nếu nói là “giới thiệu sách mới” thì hay nhất, có thể nói gọn là “giới thiệu sách” cũng được. Thôi, tao lại bắt đầu nói dài rồi!

- Hì hì! Cám ơn Thầy Tư! Tui dìa nghe thầy!...

Chu Tất Tiến.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.