Hôm nay,  

Lê Quốc Quân Nghe ‘Tổ Quốc Gọi Tên’ Mình

13/09/201300:00:00(Xem: 10828)
Đêm qua tôi nghe Tổ Quốc gọi tên mình
Bằng tiếng sóng Trường Sa, Hoàng Sa dội vào ghềnh đá


Trong những ngày biết chắc rằng mình sẽ bị bắt. Ls Lê Quốc Quân nhắn lại với bằng hữu và đồng bào anh những suy tư của mình qua bài thơ “Tổ quốc gọi tên” Của Nguyễn Phan Quế Mai.

Biển đã dậy sóng trong Lê Quốc Quân; vì biển cũng đã từng dậy sóng những năm nào khi thuyền trưởng Nguỵ Văn Thà ra lệnh cho các thuỷ thủ của ông dùng bè để đào thoát. Vị thuyền trưởng đã cùng một số pháo thủ chọn ở lại tiếp tục chiến đấu khi con tàu HQ-10 lúc đó đã bị hư hại nặng nề. Để rồi sau đó hộ tống hạm Nhựt tảo HQ-10 đã chìm xuống cùng với vị thuyền trưởng và các pháo thủ quả cảm này.

Tiếng sóng Hoàng Sa dường như còn vọng tiếng của vị chỉ huy và các pháo thủ của ông. Lê Quốc Quân nghe được tiếng vọng ấy và anh nghe như tiếng Tổ quốc gọi tên mình.

Tiếng Tổ Quốc vọng về từ biển cả
Nên bão tố dập dồn chăng lưới bủa vây


Ôi! Tổ quốc của anh, bao nhiêu người đã ngã xuống cho mảnh đất này được vẹn toàn. Hỏi ai không bị xúc phạm khi tàu của hải quân Trung Quốc ngang nhiên xả súng bắn vào tàu của ngư dân vô tội ngay trên vùng biển quê mình?! Ai không đớn đau khi dấu vết máu xương của Nguỵ Văn Thà và các pháo thủ ngày nào còn nguyên đó mà Hoàng Sa, Trường Sa bây giờ giặc đang chiếm đóng?! Ai không căm giận khi sau lưng mình, hàng chục ngàn cây số vuông lãnh thổ và lãnh hải đẫm đầy máu và nước mắt của tiền nhân trong đó có Ải Nam Quan, có thác Bản Giốc, và nhiều cao điểm quân sự khác đã bị sang nhượng cho quân giặc?! Ai không căm giận khi ngày nay chính những con người mang tên Việt ngồi trên ghế cai trị dám mở miệng dạy bảo dân chúng rằng tất cả những lãnh thổ ấy xưa nay vẫn thuộc Tàu?!

Tổ Quốc của tôi, Tổ Quốc của tôi!
Bốn nghìn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ
Thắp lên ngọn đuốc Hòa Bình,
Bao người đã ngã

Máu của người nhuộm mặn sóng biển Đông

Ai có thể quên được cuộc tàn sát đẫm máu những người lính hải quân Quân Đội Nhân Dân trên đảo Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa vào ngày 14/03/88 ? Sau 14 năm xảy ra biến cố tại Hoàng Sa của HQ-10 và sau 13 năm thống nhất đất nước; những người lính đi xây dựng đảo hôm ấy không có lấy một vũ khí nào trong tay ngoại trừ cuốc xẻng. Dù vậy, cho tới những hơi thở cuối cùng họ đã nhất quyết giữ vững ngọn cờ chủ quyền Việt Nam. Và họ đã ngã xuống dưới lằn đạn của hải quân Tàu trong uất hận không giữ được xương thịt của tổ quốc.

Tổ quốc là một khái niệm mang tính cách tinh thần, chúng ta không nhìn thấy, không đong đếm, không sờ mó được, nhưng tổ quốc gắn bó với ta và làm chúng ta gắn bó với nhau một cách lạ lùng. Ta cảm được cái tiết tháo, cái can trường khi Trần Bình Trọng chỉ tay mắng giặc: "Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc". Ta rung động cùng vị vua trẻ khi ngài đặt bút viết câu thơ về người lính già của cuộc chiến thắng những năm Nguyên Phong xưa. Ta thấu hiểu vì sao với hai chân bại liệt, người tù Lương Ngọc Quyến vẫn giành được bảy ngày độc lập cho Thái Nguyên. Nhưng ta không thể hiểu khi kẻ cầm quyền quay lưng với tổ quốc. Dù bất cứ với danh xưng gì, họ không còn là đồng bào của ta, họ đã nhập bọn cùng "kẻ lạ".

Ngày hôm nay kẻ lạ mặt rập rình
Chúng ngang nhiên chia cắt tôi và Tổ Quốc
Chúng dẫm đạp lên dáng hình đất nước
Một tấc biển cắt rời vạn tấc đất đớn đau


Lê Quốc Quân đã đau cái đau của đất, anh đã đau cái đau của binh nhất Nguyễn Văn Lanh khi trung uý Phương ngã xuống với ngọn cờ. Nhìn thấy đồng đội ngã xuống trước họng súng của hải quân Tàu, biết mình sẽ là người kế tiếp nhưng binh nhất Lanh vẫn lao đến đỡ lấy lá cờ trên tay của trung uý Phương. Ngọn lưỡi lê của giặc có thể đâm thẳng vào trái tim anh nhưng nó không thể nào chia cắt anh cùng tổ quốc.

Nguyễn văn Lanh không phải là một vị tướng, anh chỉ là một người lính mang cấp bậc binh nhất; nhưng anh biết để còn là một người lính, dẫu với hai tay không, anh phải bảo vệ danh dự của tổ quốc.

Ngày ấy, nào có xa lắm đâu hỡi những người đồng đội của binh nhất Nguyễn Văn Lanh. Các anh đang ở đâu sao giờ đây trên vùng biển trời của quê hương:

Sóng chẳng còn bình yên dẫn lối những con tầu
Sóng cuộn đỏ máu những người đã mất
Sóng cuồn cuộn từ Nam chí Bắc


Tôi sẽ vẫn là tôi nếu tôi còn tổ quốc. Lê Quốc Quân biết vậy, để còn được là người Việt Nam, để còn được là một phần của tổ quốc, anh chấp nhận mọi cái giá mà kẻ cầm quyền giáng xuống anh cùng gia đình. Anh bảo: “Tôi xin đón nhận mọi khó khăn như những món quà mà tổ quốc đã trao tặng cho mình” Anh gởi lại đàng sau những lời tâm huyết với chín mươi triệu đồng bào của anh. Ước mong họ sẽ đứng cùng anh đem thân mình chở che cho tổ quốc.

Chín mươi triệu môi người thao thức tiếng Việt Nam
Chín mươi triệu người lấy thân mình chở che Tổ Quốc linh thiêng
Để giấc ngủ trẻ thơ bình yên trong bão tố


Tôi tin rằng bằng hữu và đồng bào của Lê Quốc Quân đã nghe được lời anh nhắn. Và cái ngày mà chín mươi triệu người cùng đem thân mình chở che cho tổ quốc đó đang đến gần. Ngày đó tù ngục sẽ rạp dưới chân người. Không một ai, không một bạo lực nào có thể cắt chia dân mình với tổ quốc.

Và tôi như nhìn thấy cái hình ảnh của Lê Quốc Quân trước hàng ngàn những con người đổ về Hà Nội đứng cùng anh dưới chân tượng đài Lý Thái Tổ. Và cũng cái giọng Nghệ An ngày nào, anh sẽ đọc những câu thơ của Nguyễn Phan Quế Mai:

Ngọn đuốc Hòa Bình trên tay rực lửa
Tôi lắng nghe Tổ Quốc gọi tên mình


Và bạn ơi! mỗi chúng ta, mỗi người Việt Nam hôm nay hãy cùng với anh Lê Quốc Quân nghe Tổ Quốc gọi tên mình.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.