Hôm nay,  

Việt Nam Và Trò Đi Giây Giữa Hai Bờ Thái Bình Dương

17/08/201300:00:00(Xem: 7208)
Vừa muốn được cả kem sữa, vừa muốn được cả bà chủ bán sữa!
(Vouloir avoir et la Crème, et la Crèmière!)

hay Muốn được cả Voi lẫn cả Tiên.

TRẢ VỀ QUÁ KHỨ

Cái anh chàng Việt Cộng cũng lạ! Suốt cả mùa Hè vừa qua chạy suốt, chạy đôn, chạy đáo, giữa hai bờ Thái bình Dương, lăng xăng khi qua Tàu, lúc qua Mỹ, khi mời Tây đến thăm, khi đi thăm láng giềng xứ Thái. Tất cả được che đậy dưới hai chữ Ngoại Giao. Ngoại Giao đâu phải chỉ có đi chơi xong rồi ra về tuyên bố chung chung. Ngoại Giao phải có gì cụ thể chứ! Trong gia đình, khi ông chủ gia đình, ông bố, ông chồng xuất ngoại đi chơi, đi công tác khi về nhà cũng phải có tý quà mọn cho vợ, cho con, cho thân bằng quyến thuộc. Nói tóm lại, ít ra bà con thiên hạ trong gia đình cũng nhận được tý hơi hám của cuộc du hành của ông chủ nhà.

Đằng nầy, các xếp lớn càng đi, thì ở nhà, kinh tế càng khó khăn, xăng lên giá, vật giá leo thang, lạm phát phi mã. Tháng bảy qua khi ông xếp chủ nhà, Tư Sang bắt buộc phải đi Mỹ, đúng vậy, Tư Sang bị bắt buộc phải đi Mỹ. Vì, sau hôm "đi sứ Bắc Kinh" về, quá tủi nhục, và trong nỗi ươn hèn, Tư Sang đành quyết định phải đi Mỹ. Quyết định trong cái lật đật, quyết định việc đi vào giờ chót - sau gởi giấy "xin" được mời - Ấy cũng do cái chuyến đi thất bại qua "chầu" các ông anh Tàu phù, bị hai tên Chệt đầu sỏ Lý-Tập (Ly Kequiang và Xi Jinping) chơi ép sao đó - mà khi về ấm ức, ấp a - ấp úng, kẹt với "16 chữ vàng", nghẹn với "4 láng giềng tốt", nói ra không được, nuốt vào chẳng xong. Nên lật đật đi Mỹ, đi Mỹ là cầu viện Bác Sam râu xồm mũi lỏ, là nhờ anh Mỹ giúp đở treo màn, chưng hình "hù dọa" hai anh Ba để lấy lại tý thể diện "cuốc ja". "Mầy coi chừng, mầy chơi ép tao quá, thì tao chơi với thằng Mỹ! ".

Đấy là nghề của chàng, vừa đánh vừa đàm. Hồi xưa, thời những ông tổ Cộng sản Lénine, Staline đã dạy như vậy rồi. Lénine bao lần ký thỏa hiệp với các đồng minh thuở ban đầu cùng nhau làm cách mạng lật đổ chế độ Nga hoàng - stariste, từ các đồng chí cộng sản menchevik đến các đồng chí đệ tứ của Leon Trosky, tất cả đều bị Lénine và nhóm bolchevik của ông lật lọng giết hại để làm bá chủ Liên Bang Sô Viết. Staline, cũng vậy, không ngần ngại ký thỏa hiệp với kẻ thù Hitler, ký thỏa hiệp với kẻ thù Nhựt bổn, thỏa hiệp chưa ráo mực, thì đã trở mình đánh. Hồ Chí Minh miệng nói chống Thực dân, nhưng vẫn thỏa hiệp với Thực dân Pháp, khi Pháp trở lại, ký kết Hiệp định Độc lập trong Liên hiệp Pháp, vừa câu giờ chờ tiếp viện của Komintern-Cộng sản quốc tế, vừa để có thì giờ triệt hạ các đối thủ quốc gia Việt Nam để độc quyền yêu nước, độc tài lãnh đạo đánh Tây. Năm xưa Hồ Chí Minh dám chơi trò "đi Pháp thương thuyết", để ở nhà, đệ tử Võ Nguyên Giáp thủ tiêu những nhà ái quốc phe quốc gia cả tin, thực thà, đến lúc gần chết vẫn tin nhóm Cộng sản và phong trào Việt Minh cũng là những phần tử yêu nước và cùng mình liên minh chống Pháp. Hai lần ký Hiệp Ước ngưng chiến, Hiệp định Genève 1954, Hiệp định Paris 1973, hai lần Việt Cộng Bắc Việt xé rào, xé Hiệp định, đem quân tràn vào miền Nam Việt Nam.

Những năm tháng qua, ngay từ những ngày đầu các tay đầu sỏ chế độ Cộng sản Hà nội bày đặt bắt đầu đi Mỹ, ngay từ thời trước Tư Sang hay hôm nay Tư Sang cũng vậy, mỗi lần các tay đầu sỏ xuất ngoại đi Mỹ, dù đi ngoại giao hay đi xin tiền, là ở nhà Công An được lịnh đàn áp, bắt người. Làm như đi Mỹ là cái bắt buộc, là có tội, là trật đường rầy. nên hể mỗi lần đi Mỹ là mỗi lần sửa sai, là ở nhà phải cứng rắn, phải Công An trị, đàn áp bắt người. Thật là: "Fais ce que je te dis et ne fais pas ce que je fais!" - Hãy làm những gì tao bảo chớ làm teo tao!

Tư Sang hôm nay cũng vậy, cũng chơi trò "đi du Mỹ", đàn em ở nhà bèn ra lệnh cho những đệ tử Công An đàn áp những người yêu nước, thực thà chót dại cả tin, bao nhiêu năm theo Bác và Đảng với cái nhản hiệu Xã hội Chủ nghĩa và Độc lập quốc gia giả hiệu của Việt Nam và dân tộc Việt.

Trở lại cuộc đi của Tư Sang. Tư Sang du Mỹ trong thế bị động, nên phải ngậm đắng nuốt cay, ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận được Mỹ tiếp đón loại hạng hai, loại " au rabais - đại hạ giá " nói theo kiểu tây. Mỹ còn xỏ lá, kỳ nầy, khi ra về Tư Sang còn được tiển ra cửa tiền của Toà Nhà Trắng (các phái đoàn Việt Cộng trước thường "được" đi cửa hậu để tránh biểu tình chống đối của "người Việt phản động - sic"!) và Tư Sang được thưởng thức dàn chào của "Việt Kiều khúc ruột ngàn dặm, giàu tiền lắm của ở không đi biểu tình chống Cộng"! - Thật cũng đáng đời, cũng vì Tư Sang vì thấy phe ta vừa sang vừa giàu, nên tuyên bố vung vít, dám vơ cả vào làm họ, cám ơn ông Tổng thống Obama của Đảng dân chủ phản chiến đã cưu mang chăm sóc người tỵ nạn (Cộng sản chống Cộng)! Và cũng có lẽ nhờ nói như vậy nên Tonton Obama mới tưởng thiệt, cho đi cửa tiền, để hắn ta thưởng thức "đồng bào khúc ruột ngàn dặm "woánh" Cộng, đả đảo Cộng, với rừng cờ vàng chống Cộng "nhiệt tình" đả đảo như thế nào!. Và cũng vì thèm được Mỹ cho tí bơ - beurre, butter, tặng tí sữa, và cũng vì nhận định "sai một cách cường điệu" rằng Mỹ vì quyền lợi trên Thái bình Dương sẽ không bỏ Việt Nam, vì Việt Nam có một địa lý chiến lược. Nên Tư Sang khi đi qua Mỹ, nhưng lòng vẫn sợ phật lòng Tàu, nên ra lệnh trong nước sửa soạn ra Nghị định 72, kiểm soát Mạng Thông tin - cho phù hợp, nhịp nhàng với chánh sách kiểm soát mạng Thông tin internet của Tàu.

Tư Sang khi ở Mỹ thì phải nói xuôi, thí dụ rằng cám ơn Mỹ đã cưu mang người Việt (tỵ nạn Cộng sản), thí dụ rằng đường lưỡi bò của Tàu không có cơ sở. Thì ở nhà, bổn phận tay Thứ trưởng Ngoại Giao Nguyễn Thanh Sơn phải chữa lữa bằng cách nói ngược, chưởi ngay người Việt Hải ngoại được Mỹ trả tiền đi biểu tình. Tay mặt ra đòn, tay trái phải đở, nhịp nhàng. Mỹ vừa đặt chuyện Nhơn quyền, Việt Cộng phải ra ngay Nghị định 72. Và sau đó vài ngày, sai môt tay Tướng xin đàm phán mua vũ khí sát thương. Việt Nam mua vũ khí sát thương làm gì ? Nói chuyện mua khí giới là để chứng tỏ rằng Việt Nam sẽ không nhượng bộ Tàu, nếu Việt Nam có vũ khí sát thương. Nhưng vì Mỹ sai khi đặt vấn đề Nhơn quyền nên Việt Nam không có vũ khí sát thương, không đối đầu được với Tàu. Vì vậy, nếu Việt Nam có theo Tàu là lỗi Mỹ!


Tại sao Việt Nam Công sản múa may quay cuồng vậy ? Việt Nam theo Mỹ chống Tàu, để chứng minh cái gì ? chứng minh cho ai ? Việt Cộng biết trước là Mỹ không bao giờ giao trừng cho ác hết. Mỹ đã bị rồi, Mỹ một thời đã nuôi Bin Laden, bị Bin Laden phản là một kinh ngiệm đau thương (ngày 11 tháng 9 năm 2001), cũng vì vậy mà ngày nay Mỹ không tiếp viện quấn nổi dậy Syrie. Việt Nam biết vậy nên khi xin tiền Mỹ, khi Mỹ "tố" thách Nhơn quyền, Việt Nam không bao giờ "bắt cái tố " của Mỹ cả. Vì Việt Nam biết rằng Tàu không bao giờ đánh Việt Nam cả, vì Việt Nam đã là đất Tàu rồi.

Việt Nam tưởng Mỹ muốn Việt Nam vào PTT ( Hiệp tác Xuyên Thái bình Dương), Việt Nam lầm to! Đối với Mỹ, có Việt Nam hay không cũng chả sao. Cứ nhìn cách xử sự giữa Mỹ với Phi Luật Tân, Singapore và so sánh với Việt Nam thì ta rõ vấn đề! Chỉ có người Việt Hải ngoại mơ Việt Nam vào PTT nầy thôi, với hy vọng những tay Việt Cộng sau khi khi được vào những cơ quan quốc tế, làm ăn kiểu quốc tế đàng hoàng, sẽ biến thành người đàng hoàng. Sau khi vào làng chơi quốc tế sẽ biến thành người tử tế, làm ăn có khuôn có phép, ăn uống đàng hoàng, không còn húp xùm xụp nữa, không khạc nhổ bậy bạ nữa, không đi đường gặp hoa thi hái, gặp trái thì bẻ nữa… không săng quần, cổi giầy xuống biển lượm sò nữa, không đái bậy bên đường, không bỏ chơn lên ghế nữa… Đã 30 năm rồi, từ ngày 30 tháng tư năm 75, đã vào miền Nam Việt Nam, đã vào Sài gòn, góp mặt với văn minh từ lâu rồi. Đã 30 năm rồi, Việt Nam Xã hội Chủ nghĩa đã thành viên bao nhiêu cơ quan quốc tế, từ Liên Hiệp Quốc UNO đến Hiệp Hội Thương Mại Thế giới WTO, … bao nhiêu Tòa Đại sứ, bao nhiêu Lãnh sự trên thế giới, bao nhiêu du học sanh, thế mà thỉnh thoảng vẫn có những tai tiếng loại bà lớn Việt Nam nầy ăn cắp ở siêu thị, ông quan to kia đái bậy ngoài đường…Thỉnh thoảng ở Paris, bạn bè người viết và cả người viết cũng gặp vài người đồng hương ăn mặc bảnh bao toàn là hàng hiệu thứ đắc tiền, đồng hồ sang, điện thoại bảnh, vào tiệm phở ở quận 13 húp xùm xụp, nhai rào rào tự nhiên như người …Hà Lội vậy !..

Cái khổ của văn hóa Việt Cộng là vậy, lý luận từ lỗ rún ra, tự cho là đỉnh cao trí tuệ, tự cho ta là nhứt! Việt Nam là trung tâm vũ trụ. Việt Nam có một địa lý chiến lược. Tàu cũng thích, Mỹ cũng ham. Vậy thì ta làm eo, ta sẽ thương thuyết du giây giữa mọi người và sẽ hưởng tất cả những quyền lợi. Hồi xưa, các đàn anh chánh trị gia Việt Nam Cộng Hòa, phe ta cũng lý luận như vậy: Mỹ sẽ không bao giờ bỏ ta cả, vì ta là chiến lược. Bỏ Việt Nam, Mỹ sẽ mất tất cả Đông Nam Á. Năm 1975, Mỹ bỏ Việt Nam Cộng Hòa, chả chết thằng Tây nào. Nam Dương, Mã lai, Thái Lan, Singapore bình yên như vại. Đó là chỉ nói đến các quốc gia láng giềng trên lý thuyết domino của Truman thôi. Trái lại nhờ chiến tranh ở miền Nam Việt Nam mà các quốc gia ấy phát triển suốt những năm từ 65 đến 75! Chỉ tội nghiệp ba quốc gia cựu Đông dương thôi. Ngày nay tuy đời sống hằng ngày có hơn lúc xưa ti tí, 30 năm rồi bắt buộc phải hơn thôi, nhưng vẫn chưa lên hàng quốc gia phát triển. Phát triển quốc gia Việt Nam giống như phát triển đường phố Hà nội hay Sài gòn, nhà cao, cửa đẹp, nhưng không có cống thoát nước nên mùa mưa đến là lụt lội. Cũng như cô gái đẹp thoa son đánh phấn, mặc hàng hiệu, nhưng mù chữ. Cũng như anh đại gia Việt Nam, ăn mặc bảnh bao, hàng hiệu, từ cái điện thoại đến cái máy ảnh, trong túi đầy xu, nhưng vào nhà hàng ăn uống thô lỗ…vẫn cổi giầy khi ngồi ở tiệm ăn.

Chuyến Mỹ du của Tư Sang là bức họa của cả một sự kém cỏi ấy: qua Mỹ tìm đồng minh, hy vọng mong nối lại "một tình cũ nghĩa xưa". Đem bức thư Hồ Chí Minh viết cho Tổng Thống Truman ra làm điển hình, nói nỗi lòng Hồ Chí Minh "tỏ tình" với Harry Truman Tổng Thống Mỹ. Tặng cho Obama bức thư ấy là để nói rõ rằng Hồ Chí Minh lúc xưa đã "yêu Mỹ" chứ đâu có "chống Mỹ". Vì Mỹ phụ Hồ, nên Hồ mới chống Mỹ. Như vậy lỗi tại Mỹ. Truman đã bỏ cơ hội rồi, Obama đừng để mất nữa. Thật nực cười, làm sao mà gọi là "nối lại cuộc tình được". Một bức thư tỏ tình, gởi người. Người không trả lời. Đáng lý là giấu đi! Mắc cở lắm! Nay lại đem ra khoe, còn gọi là Tình Cũ Nghĩa Xưa. Thật là mối Tình ngỡ. Mình ngỡ nó Đôi Tây ? Ai ngờ nó Đôi Xì! Hết tiền là phải !

Nhưng hởi ôi, lòng dạ bất nhứt, thật là nói láo như Vẹm! Khi ngoại giao thì cử chỉ thì nói "bạn bè - hữu nghị, tình thương", nhưng khi người Mỹ nói đến nhơn quyền cho đồng bào mình, thì la ơi ới! Mỹ có đòi Việt Nam phải tôn trọng nhơn quyền cho ai đâu ? Mỹ chỉ đòi Việt Nam hãy tôn trọng nhơn quyền cho dân Việt Nam, cho dân chúng Việt Nam của mình, Mỹ đề nghị Nhà nước Việt Nam cầm quyền cho đồng bào Việt Nam mình sống trong dân chủ, công bằng và hưởng những quyền của một người công dân Việt Nam mình thôi!. Có thế thôi !

Và để trả lời đề nghị cụ thể đầy nhơn ái của Mỹ ấy, Tư Sang và Chánh Phủ cùng Đảng do Tư Sang làm sếp trả lời thế nào ? Tư Sang và Đảng Cộng sản của Tư Sang đầy hảnh diện sai lầm và lòng tự cao tự đại và cũng để chứng minh rằng Việt Nam Cộng sản ta không sợ Mỹ, Tư Sang vừa về đến nhà là ra lệnh Sáu Dũng ký Nghị định 72 ra để dằn mặt Mỹ và cho Mỹ biết rằng ta ngon! Và ngon hơn nữa, sai Nguyễn Thanh Sơn tuyên bố rằng những biểu tình ỡ Mỹ mà Tư Sang gặp đều do Mỹ trả tiền. Và dỉ nhiên không thả một người bất đồng chánh kiến nào….cũng để tỏ với Mỹ và thế giới rằng ta ngon. Ta không sợ thằng Tây nào !

Vừa đi Mỹ tìm đồng minh để cân bằng sức ép Tàu, vừa đi Mỹ để xin Mỹ bán vũ khí sát thương để chống Tàu. Vừa phải chưởi người Mỹ gốc Việt, vừa phải ra Nghị định 72, nhưng cũng vừa mong Mỹ cho vào PTT…. thật là một trò đi giây ngoạn mục!
Đúng là vừa muốn xin được Voi, vừa muốn đòi Tiên. Nói theo Tây vouloir avoir et de la Crème et la Crèmière. Vừa muốn được ăn Kem Sữa mà còn muốn hốt cả bà chủ!

Còn lâu! Hãy chờ Tết Kongo!

Hồi Nhơn Sơn, 15 tháng 8
Phan Văn Song

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.