Hôm nay,  

30-4: Ngày Thống Nhất Đất Nước? Ngày Đoàn Kết Dân Tộc?

20/04/201300:00:00(Xem: 12772)
Trả lời dứt khoát và thẳng thắn cho câu hỏi trên là không có thống nhất đất nước mà cũng chẳng có đoàn kết Dân Tộc.

30-4-2013 đúng 38 năm sau ngày cộng sản miền Bắc cưởng chiếm miền Nam vi phạm trắng trợn Hiệp Định Paris 1973 mà chính họ và tập đoàn tay sai Giải Phóng Miền Nam hứa hẹn và ký tên trước những sự chứng giám nghiêm chỉnh của quốc tế mà họ huênh hoang cho là chiến thắng “giải phóng miền Nam”.

Thực tế sau 38 năm cai trị dưới một chế độ độc tài toàn trị của đảng CSVN với những thực tế được phơi bày trên khắp các hang cùng ngõ hẻm của nước Việt Nam cho thấy một sự trái ngược.

Đất nước chỉ thống nhất trên hình thức bề ngoài và trên giấy tờ qua những áp đặt với những tuyên truyền xảo trá bịp bợm của CS mà thôi.

Đất nước Việt Nam sau 38 năm cho đến ngày hôm nay vẫn còn có những cách biệt giữa hai miền Nam và Bắc Việt Nam về mọi mặt từ kinh tế, văn hoá cho đến những tư duy của người dân.

Sinh hoạt kinh tế thể hiện rất rõ ràng về sự cách biệt giữa hai miền Nam và Bắc VN.

Miền Bắc vẫn còn thua xa miền Nam về phát triển kinh tế mặc dù Hà Nội là thủ đô của chế độ và mặc dù những lãnh tụ cao cấp của chế độ đều sinh sống ở miền Bắc và mặc dù họ đã quơ vào cướp đoạt tài sản của nhân dân miền Nam đem ra miền Bắc. Cụ thể là từ ngày gọi là “giải phóng miền Nam” cho đến hôm nay người dân miền Bắc lũ lượt “di dân” xuôi Nam để tìm cuộc sống kinh tế khá hơn chớ không hề thấy có người miền Nam vượt tuyến tiến về miền Bắc.

Những người dân miền Bắc phải rời bỏ quê hương nơi chôn nhao cắt rốn từ ngàn năm đã tràn ngập những vùng đất trù phú, phì nhiêu miền Nam thậm chí từ những vùng hẻo lành xa xôi tận mũi Cà Mau cho đến những vùng Cao Nguyên núi rừng để sinh sống và lập nghiệp. Chính nhiều người dân miền Bắc ngay cả một số cán bộ CS cũng tự thú nhận ngay khi họ chiếm được Saigon: “ Miền Nam đã giải phóng miền Bắc chúng tôi”.

Gọi là giải phóng miền Nam sao lại có cái cảnh người miền Nam ngay cả rất nhiều người dân miền Bắc đã lũ lượt vượt biên, làm sao lại có cái cảnh tù đày cải tạo những người miền Nam hoặc bị đì cho đi “kinh tế mới” đánh tư sản, tịch thu tài sản của những thương gia miền Nam mà chúng gọi một cái tên đẹp đẽ là “Cải Tạo Công Thương Nghiệp” và cấm tư nhân ra báo v…v và v..v , nhà báo Huy Đức tác giả sách “Bên Thắng Cuộc” còn châm biến “ miền Bắc giải phóng miền Nam hay ngược lại”.

Quan sát những sinh hoạt kinh tế miền Nam chúng ta thấy đa số những cửa tiệm, công ty có bề thế tại miền Nam đều do những tay chân thân tín, bà con .v..v của những cán bộ cao cấp từ miền Bắc vào chiếm hữu. Đường xá nhà cửa miền Nam khang trang cao tầng khác hẳn những đường xá chật hẹp nhà cửa thấp bé củ kỷ của miền Bắc.

Nếp sống văn minh của người dân miền Bắc còn kém xa người dân miền Nam. Điều này cũng dễ hiểu vì họ đã bị bịt kín bên trong “bức màn sắt” ngăn cách với thế giới văn minh bên ngoài hằng chục năm qua. Người dân miền Bắc bị tuyên truyền một chiều và nghịch lý với trào lưu phát triển văn minh của nhân loại và được giáo dục trong một hệ thống giáo dục nhồi sọ, tuyên truyền khác hẳn với người dân miền Nam được giáo dục trong một hệ thống giáo dục nhân bản khai phóng và tự do. Điều này đã đưa đến một nhận định mà những người tìm hiểu về Việt Nam hiện nay đều xác nhận là: “khoảng cách về tư duy và nếp sống văn minh giữa hai miền vào khoảng vài chục năm”.

Như vậy có thể gọi là thống nhất đất nước hay không?

Về đoàn kết dân tộc? Hồ Chí Minh luôn luôn hô hào “đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết” và hàng hàng, lớp lớp cán bộ các cấp như con vẹt hô hào theo. Đối với CS nói về “đoàn kết” là cả một dấu hỏi to tướng. Và chúng ta cần phải kinh nghiệm câu nói” Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn kỷ những gi cộng sản làm”.

Sau 38 năm rồi đất nước gọi là thống nhất và hòa bình nhưng những vết thương rĩ máu vẫn còn đó, hận thù chia cách giữa hai miền vẫn còn âm ĩ. Những kẻ gọi là “chiến thắng” vẫn tiếp tục huênh hoang tự cao tự đại là “đĩnh cao của trí tuệ” tiếp tục đàn áp, kỳ thị những người gọi là “người thua trận” với những đối xử thật là bất công tàn nhẫn không một chút tình người dù cùng đều là người Việt cùng chung một giòng màu Việt, tổ tiên Lạc Hồng. Những kẻ “chiến thắng” đã đối xử những người “thua trận” như một thứ “công dân hạng hai”.

Cán bộ CS từ cấp lãnh đạo cho đến cấp thấp đều nói như con két kêu gọi ngươì Việt quốc gia trong nước cũng như ở hải ngoại là phải quên đi cuộc chiến cùng nhau hòa hợp, hòa giải dân tộc xây dựng đất nước. Nhưng thực tế thì họ vẫn âm thầm tiếp tục đàn áp và kỳ thị người dân miền Nam nhất là những thành phần trong chính phủ và quân đội VNCH. Thậm chí ngay đối với những anh em thương phế binh VNCH họ cũng chẵng tha. Họ còn trả thù tàn bạo hơn đày đoạ những anh em thương phế binh VNCH đi đến một kiếp sống nghèo nàn thiếu thốn lang thang và tuyệt vọng của những kẻ không nhà (homeless) như một thứ trả thù cho bỏ ghét. Thật là tàn nhẫn và vô nhân đạo!!!!


Một chính sách kỳ thị tinh vi hơn đối với thanh niên miền Nam là chính sách “lý lịch Nguỵ Quân, Nguỵ Quyền” áp đặt lên con em của những quân, cán, chính VNCH mà chúng gọi là “nguỵ quân, nguỵ quyền” là lùa tất cả vô đạo quân Thanh Niên Xung Phong như một thứ giam lõng đày ải đưa qua chiến tranh Miên hoặc đưa lên những vùng “kinh tế mới” đèo heo, hút gió phải đày đoạ thân xác tã tơi phá nát cuộc đời của thanh niên và nhân tài VNCH phải chết phơi thây nơi rừng thiêng nước độc. Lý do là CS lo sợ thành phần thanh niên này sẽ quật khởi sách động quần chúng nổi lên chống đối chúng tại những thành thị đông đúc dân chúng như trước đây họ đã lợi dụng thành phần trẻ thanh niên, sinh viên, học sinh chống chiến tranh như họ đã lợi dụng Huỳnh Tấn Mẫm , Trần Văn Nuôi, v.v... chống phá chính quyền VNCH

Một thử thách lớn nhứt hiện nay vẫn không thể vượt qua được đó là những nghi kỵ lẫn nhau giữa hai bên một ngày một lớn hơn và xa cách hơn. Một sự nghi kỵ vô cùng sâu sắc và tìm ẩn trong máu huyết của cả hai bên. Khi những người dân trong một đất nước gọi là thanh bình mà những nghi kỵ vẫn còn chồng chất nhất là những nghi kỵ từ người dân với chính quyền cộng sản thì đó là biểu hiện của một đất nước chia rẽ và có mấm mống hỗn loạn.

Nếu thực sự những người cộng sản VN có tinh thần hòa hợp, hòa giải, đoàn kết dân tộc để cùng nhau xây dựng đất nước thì chính những người cộng sản ngay trong những ngày đầu 30 tháng 4, 1975 họ phải học được tinh thần hoà hợp hoà giải đoàn kết dân tộc của tướng Grant và quân đội miền Bắc của những người thắng trận đối xử tình người với tướng Lee và quân đội miền Nam của những người thua trận trong chiến tranh nội chiến Nam-Bắc Hoa Kỳ chấm dứt tháng 4/ 1865 để rồi ngày nay nước Mỹ là một nước hùng mạnh giàu có và văn minh nhất trên thế giới. Trái lại người cộng sản miền Bắc đã lợi dụng sự chiến thắng và ngạo mạn với những hận thù tiềm ẩn đã trả thù những người miền Nam thua trận qua những đàn áp, trù dập những người trong chính quyền và quân đội VNCH và cướp đoạt tài sản, đất đai của người dân miền Nam qua những chính tàn bạo như cải tạo, đánh tư sản, kinh tế mới, chống văn hoá Mỹ Nguỵ, đổi tiền, v.v...

Thậm chí những đồng chí là con đẻ của họ là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cũng bị họ khai tử và những Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, B.S Dương Quỳnh Hoa, v.v... trở thành bù nhìn và đã bị trù dập đưa ra bên lề cuộc sống phải chịu kiếp sống đày đọa, hẫm hiu không thua gì những người thua trận. Những đồng chí “hờ” chưa bị thủ tiêu là may lắm rồi !?!? thì làm sao hoà hợp hoà giải đoàn kết với người quốc gia..

Đị ngược lại lịch sử đảng cộng sản Việt Nam thấy biết bao nhiêu những thanh trừng nội bộ những đồng chí trụ cột như tướng Nguyễn Chí Thanh, tướng Nguyễn Sơn, Trường Chinh và ngay Võ Văn Kiệt, Võ Nguyên Giáp cũng không tránh khỏi sự thanh trừng tàn bạo. Trí thức như luật sư Nguyễn Mạnh Tường, giáo sư Trần Đức Thảo v..v vì quá yêu nước đã vị vúi dập bị lưu đày cho đến chết một cách hẫm hiu hoặc vụ án Nhân Văn Giai Phẩm hoặc như Cải Cách Ruộng Đất, v.v...

Gần đây nhứt với chiến dịch sửa đổi Hiến Pháp chính họ đưa ra và ra rã kêu gọi người dân thuộc mội tầng lớp, mọi giai cấp tham gia đóng góp. Nhưng khi người dân ào ạt, tầm rộ như một phong trào toàn dân lên tiếng đòi bỏ điều 4 Hiến Pháp 1992, đòi đa nguyên đa đảng, nhân quyền, v.v... thì Tổng Bí Thư cộng sản Nguyễn Phú Trọng kết án cho là suy thoái chính trị, tự tưởng và đạo đức và doạ sẽ trừng phạt. Đây có phải là một âm mưu mới của đảng Cộng Sản VN phĩnh gạt nhân dân và như chiến dịch “trăm hoa đua nở” để đo mức độ chống đối của nhân dân đến đâu, đồng thời cũng dễ dàng nhận dạng những ai chống đối để họ dễ dàng thanh toán như vụ án Nhân Văn Giai Phẩm.

Ngay chính những đồng chí, những người cộng tác sống chết với chúng còn không yên thân thì làm sao có chuyện hòa hợp, hòa giải, đoàn kết với những người mà họ luôn gọi là “kẻ thù”, “người thua trận” “tay sai đế quốc Mỹ” “nguỵ quân ngụy quyền” ngồi chung chiếu với họ. Họ chỉ có thể hòa hợp hòa giải với những “Việt kiều yêu nước” hoặc với những đảng phái hay những “chính khách cơ hội” háo danh, ham lợi mà thôi.

Một cơ hội đã bỏ qua chỉ vì những hận thù ngạo mạn sẽ không bao giờ có lại dù phải chờ nhiều nhiều năm như chính cựu ngoại trưởng cộng sản Nguyễn Mạnh Cầm tâm sự: “Một lần lỡ thời cơ phải mất cả trăm năm ...” chỉ vì những người cộng sản ngông cuồng háo chiến, háo thắng và đầy hận thù khi họ chủ trương bằng mọi giá phải chiếm cho được miền Nam.

Nguyễn Trường Tộ đã từng nói: “Một lần lỡ thời cơ hận muôn đời. Khi quay đầu nhìn lại thì cơ đồ mất cả trăm năm.”

Cơ hội của Việt Nam đã qua đi rồi biết bao giờ trở lại./.

Chicago những ngày tháng Tư năm 2013

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.