Hôm nay,  

Nhìn Lại 80 Năm Trước Khi Quốc Xã Nắm Quyền Tại Đức

01/02/201300:00:00(Xem: 5569)
Năm 1965 tôi đến Đức Quốc, dạo đó quốc gia này còn bị chia làm hai: Tây Đức bên Tự Do và Đông Đức phía Cộng Sản với thành phố Bá Linh nằm sâu trong lãnh thổ Đông Đức cũng bị chia làm hai với Đông Bá Linh là thủ đô của Đông Đức và Tây Bá Linh là vùng tự do; vì lý do an ninh, thành phố Bonn gần Bỉ được chọn là thủ đô tạm thời của Tây Đức. Năm 1989, bức tường bao quanh Tây Bá Linh bị dẹp bỏ đi đôi với biến cố chính trị là sự sụp đổ của khối Cộng Sản Đông Âu . Đức Quốc được thống nhất vào năm 1990.

Tây Đức có chính sách quân dịch, mọi thanh niên đều phải nhập ngũ và được huấn luyện quân sự căn bản, sau đó một số theo học trường sĩ quan và sau thời gian quân dịch trở nên sĩ quan trừ bị của quân đội quốc gia này. Một số đủ điều kiện để được phục vụ trong các dịch vụ xã hội như nhà thương, viện dưỡng lão, các dịch vụ y tế xã hội . Tất cả phục vụ mới đầu là 18 tháng sau đó giảm xuống một năm.

Quân Đội Đức (Budeswehr) được coi như lực lượng phòng vệ và được tổ chức và trang bị để phòng thủ Tây Đức khi có chiến tranh, chờ đợi đồng minh tăng cường và biên giới để phản công là Pháp, Bỉ, Hòa Lan . Trong suy nghĩ chiến lược như vậy có nghĩa là Tây Đức bị tàn phá hai lần, một lần lúc chống đỡ để mua thời gian cho quân đội Mỹ và khối NATO tăng cường và phối trí, lần khác là lúc phản công để chiếm lại. Kinh nghiệm trong thời gian có khủng hoảng tại Bá Linh (phong tỏa vào thập niên 40 và xây dựng bức tường vào thập niên 60); rồi cuộc nổi loạn tại Tiệp Khắc chống Liên Sô có tên "Mùa Xuân Prague" (tên của thủ đô) bị dẹp tan thật tàn bạo; nên dân chúng Tây Đức vào cuối thập niên 60 ngả theo chính sách "bán họ hàng xa mua láng giềng gần" và thay vì đợi Mỹ và khối NATO can thiệp, họ tiếp xúc và liên lạc trực tiếp với Liên Sô, đó là chính sách "Ostpolitik" với sự cầm quyền của đảng Xã hội (SPD) và thủ tướng Willy Brandt, ông này trước đó là thị trưởng Tây Bá Linh, ông được trao tặng giải Hòa Bình Nobel.

Đầu thập niên 80 thì Hữu Phái thắng thế và thủ tướng Helmut Kohl là người là thủ tướng của Tây Đức và sau đó là thủ tướng của Đức Quốc thống nhất. Hiện nay liên minh Hữu Phái (CDU/CSU) và Tự Do (FDP) cầm quyền với nữ thủ tướng Angela Merkel (CDU/CSU) và phó thủ tướng Philipp Roesler (FDP), ông này là người Đức Gốc Việt . Tên chính thức là Cộng Hòa Liên Bang Đức Quốc , thủ đô là Bá Linh, với dân số 82 triệu và là nền kinh tế hạng thứ 4 hay thứ 5 của thế giới (tùy theo cách tính).

Thể chế chính trị là đại nghị chế, liên bang, tổng thống có tính cách nghi lề và quyền cai trị trong tay thủ tướng, thông thường có liên minh để đủ đa số trong Quốc Hội đa đảng.

Hôm nay 30 tháng 1 năm 2013 kỷ niệm 80 năm ngày Adolf Hitler nắm chính quyền; nữ thủ tướng Đức Quốc, bà Angela Merkel yêu cầu mọi công dân hãy giữ vững lập trường tranh đấu cho lẽ phải và không nhượng bộ dễ dàng để tránh cho lịch sử khỏi lập lại như khi đảng Quốc Xã nắm chính quyền.

Phát biểu tại thủ đô Bá Linh khi khai mạc cuộc triển lãm về đảng Quốc Xã lúc lên nắm chính quyền và các hậu qủa, bà nhắc nhở là giới trí thức và sinh viên đã tham gia ủng hộ đảng Quốc Xã vào việc đốt sách vở bị coi là "đồi trụy", đảng Quốc Xã đã nắm được chính quyền vì giới trí thức đã hoạt động thân thiết với họ và dân chúng Đức Quốc đã chấp nhận họ mà không hề có những sự hoài nghi hay câu hỏi cặn kẽ đặt ra về lập trường và chính nghĩa của đảng này.

Trong cuộc bầu cử vào năm 1932, đảng Quốc Xã chỉ có một phần ba số phiếu của cử tri tín nhiệm họ, nhưng chủ tịch đảng, Adolf Hitler đã thuyết phuc vị tổng thống gìa nua đang bị bệnh tật hành hạ, Paul von Hindenburg, bổ nhiệm làm thủ tướng.

Ngay khi có chức vụ thủ tướng, Adolf Hitler tập trung và củng cố quyền hành vào tay mình, chỉ một tháng sau đó, lợi dụng việc hỏa hoạn xảy ra tại Quốc Hội, Hitler ban hành tình trạng khẩn cấp, hạn chế tự do, đàn áp đối lập. Mùa hè năm 1933, tất cả các đảng phái bị cấm đoán, chỉ có đảng Quốc Xã được phép hoạt động. Hitler đặt cho mình danh hiệu "nhà lãnh đạo quốc gia" thay vì thủ tướng như thông lệ trước đây.


Sự kiện là Hitler chỉ cần 6 tháng để tiêu diệt nền dân chủ tại Đức Quốc là một điều đáng quan tâm, lo ngại và là một điều báo động trong xã hội khi người dân thờ ơ dửng dưng với tình hình và các diễn tiến chính trị.

Nhân quyền không tự nhiên mà có, tự do không phải tự động mà đến, nền dân chủ cần được vun sới, chăm sóc, tranh đấu mới tồn tại được. Một xã hội chỉ có được tự do, dân chủ, nhân quyền khi mọi người quan tâm và kính trọng nhau; tương kính, trách nhiệm với mình và với xã hội chung quanh, can đảm và cởi mở trong việc bầy tỏ ý tưởng và chấp nhận thảo luận những ý kiến khác nhau.

Một người Đức đạo Do Thái sống sót vì được các công dân khác che dấu cho ẩn nấp trong thời kỳ chiến tranh nói trước Quốc Hội:

" tôi nhận xét là đa số dân cư coi như không có chúng tôi, mặc dù rõ ràng là chúng tôi phải đeo trước ngực ngôi sao to tướng sáu cánh mầu vàng, họ ngó lơ đi. Sau chiến tranh hầu như mọi người quên lãng tội ác diệt chủng, ngay cả thủ tướng đầu tiên Konrad Adenauer còn cho rằng đa số người Đức chống đối chính sách diệt chủng trong chế độ của đảng Quốc Xã và nhiều người đã trợ giúp các đồng hương theo đạo Do Thái trốn tránh hay đào thoát ra nước khác. Thật là qúy hóa nếu điều đó là sự thật . Thật ra dân chúng Đức Quốc đã lãnh đạm và dửng dưng với số phận người Đức theo đạo Do Thái."

Qua kinh nghiệm với Hitler, Đức Quốc có nhiều biện pháp:

- tránh trường hợp qúa nhiều đảng phái gây chia rẽ như năm 1933, lúc đảng Quốc Xã tuy chỉ có 34% số ghế song là đảng mạnh nhất đã lợi dụng sự chia rẽ của các đảng khác mà đạt được mọi điều luật một cách hợp pháp dù các điều luật này có tác dụng xây dựng độc tài, bây giờ phải có ít nhất 5% mới được nhận vào Quốc Hội để tránh có qúa nhiều đảng nhỏ.

- tránh trường hợp tuyên truyền cực đoan như đảng Quốc Xã với lý thuyết về chủng tộc, đảng Cộng Sản với độc tài chuyên chế; khuynh hướng cực hữu (Quốc Xã) và cực tả (Cộng Sản) đều phải đổi tên và các tài liệu phải chừng mực không cổ xúy cực đoan. Đôi khi đảng NPD (cực hữu) vào được Quốc Hội một vài tiểu bang thì lại bị hất ra, đảng Linke (Tả Phái) còn có ảnh hưởng song đang bị mất đi rất nhiều.

- trong Quốc Hội Liên Bang (Bundestag) liên đảng cầm quyền có 330 (CDU/CSU + FDP) ghế với thủ tướng Angela Merkel (trong tổng số 622 ghế), có 5 đảng đại diện:

Tả Phái : 76 (Linke)
Xanh :68 Green)
Xã Hội: 146 (SPD)
Tự Do: 93 (FDP: đảng trướng gốc Việt Philipp Roesler)
Hữu Phái: 237 (CDU/CSU)

- bầu cử không phải "được ăn cả thua về không" mà là theo sự tương đối để mọi ý kiến đều có đại diện (phải có số phiếu trên 5% mới được vào lập pháp)

Dân cư Đức Quốc tham gia vào mọi tiến trình rất hăng hái, thông thường trên 80% tham dự bầu cử, và vì theo chế độ đại nghị chế nên Quốc Hội phản ảnh ý kiến dân chúng rất sát, điển hình là đảng Cộng Sản sau khi thống nhất, mặc dù là đảng ở Đông Đức song không gây được ảnh hưởng trên bình diện quốc gia của một Đức Quốc thống nhất, đảng cực hữu thiên về Quốc Xã cũng không có ảnh hưởng gì nhiều.

Cho tới thập niên 90, dân cư Đức Quốc không cảm thấy thoải mái khi phất cờ hay kêu tên quốc gia "Deutscland" khi ủng hộ hội nhà trong các kỳ tranh giải thể thao, ngay cả thập niên 70, 25 năm sau chiến tranh, thỉnh thoảng lại có các chính trị gia có liên hệ với chính quyền quốc xã (hội viên đoàn thanh niên hay các tổ chức) như cựu thủ tướng Kurt Georg Kiesinger (thứ ba sau Konrad Adenauer và Ludwig Erhard) hay cựu phó thủ tướng kiêm ngoại trưởng Walter Scheel. Nhưng các thế hệ sinh sau chiến tranh thiết nghĩ là họ không phải trách nhiệm việc làm của thế hệ trước và sau khi thống nhất vào năm 1990, những người Đức thấy thoải mái hơn và tự hào về đất nước của họ.

Thomas Jefferson: chính quyền chỉ vận hành được đúng đắn khi dân chúng tìm hiểu những vấn đề thời sự xã hội để có kiến thức rõ ràng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
Vi hiến có nghĩa là “vi phạm” hay đi ngược lại những gì Hiến Pháp (HP) quy định. HP không có gì là cao siêu hay quá bí ẩn. Hiến Pháp trong bản chất chỉ là một bộ luật. Sự khác biệt chỉ là: HP là một bộ luật nền tảng hay nôm na là “luật mẹ”. Không những không cá nhân hay hữu thể pháp lý nào trong xã hội, kể cả hành pháp (tức chính phủ) được quyền vi phạm HP, mà không một luật pháp nào của lập pháp (tức quốc hội) được quyền vi phạm HP cả...
Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ tiếp tục đi theo đường mòn Chủ nghĩa đã lu mờ trong thưc tế và thất bại trong hành động tại Đại hội đảng kỳ 14 vào tháng 1 năm 2026. Khẳng định này của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng là bằng chứng cho tính chai lỳ, chậm tiến và lạc hậu, không phải của riêng ông mà toàn đảng...
Thứ Bảy 24/2/2024 đánh dấu hai năm kể từ khi Nga phát động cuộc chiến tranh xâm lược toàn diện nước Ukraine. Cuộc xung đột đang lâm vào tình trạng bế tắc và ngày càng tàn khốc. Nhân dịp này ông Nick Schifrin, một phát thanh viên của kênh truyền hình PBS, đã tổ chức một buổi thảo luận bàn tròn về hiện tình của cuộc chiến, nó có thể đi đến đâu và chính sách của Hoa Kỳ đối với Ukraine sẽ ra sao. Hiện diện trong buổi thảo luận có các ông Michael Kofman, John Mearsheimer và bà Rebeccah Heinrichs...
Đôi lời từ tác giả: “Sẽ có nhiều người không thích bài viết này. Họ sẽ cảm thấy bị công kích và rằng thật bất công. Phản ứng càng mạnh mẽ càng cho thấy nỗi sợ hãi về chủng tộc đã cắm rễ sâu vào nền chính trị Hoa Kỳ, và sẽ tồn tại mãi.” Tầm quan trọng của vấn đề chủng tộc trong nền chính trị của chúng ta được thể hiện rõ ràng qua chiến dịch tranh cử tổng thống hiện tại. Khẩu hiệu (slogan) đình đám nhất là từ chiến dịch tranh cử của Donald Trump: “MAGA” – Make America Great Again (Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại). Ý của slogan này là Hoa Kỳ đã từng rất vĩ đại, nhưng đã và đang đánh mất hào quang của mình.
Sau 11 năm chống Tham nhũng (2013-2024) nhưng Tham nhũng cứ trơ ra cười vào mũi Đảng là tại sao?
Thời gian gần đây, những người thương vay khóc mướn ở Việt Nam thường đem vấn đề Chủ nghĩa Xã hội và đảng có quyền một mình lãnh đạo ra hù họa dư luận. Tuy nhiên, càng vênh váo và cù nhầy bao nhiêu lại càng lâm vào thế bí. Những bài viết không trả lời được câu hỏi: Ai đã trao quyền lãnh đạo cho Đảng, và tại sao Đảng sợ Dân chủ đến thế?
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.