Hôm nay,  

Một Quan Niệm Về Dân Tộc: Không Có Người Pháp Chánh Gốc

10/12/201200:00:00(Xem: 8975)
Phải chăng không có người Pháp chánh gốc? Tất cả đều do một ý nghĩ đơn giản: bản sắc dân tộc chỉ là một tập họp những giá trị, thành quả của một dòng lịch sử kết hợp với một lảnh thổ, tức muốn nói một địa lý. Định nghĩa như vậy phải loại bỏ mọi qui chiếu về chủng tộc. Danh từ "Người Pháp chánh gốc không có ý nghĩa gì hết." Khi nói dân tộc, người ta kết họp những cá nhơn chung quanh những nguyên tắc mà những nguyên tắc này không phải không thay đổi. Những giá trị không ngừng diền tiến theo thời gian. Đây là tóm tắt ý kiến của Ông Claude Allègre, Giáo sư Khoa học, cụu Tổng trưởng Giáo dục trong Chánh phủ Lionel Jospin và Ông Denis Jeambar, nhà báo.

Người ta nói "người Pháp chánh gốc" là để phân biết vớỉ người Pháp gốc Á-rặp, gốc Ba Tàu hay gốc Việt, gốc Miên?. Theo luật pháp thì không có "Người Pháp chánh gốc" mà chỉ có công dân Pháp, tức người Pháp do huyết thống hay sanh đẻ trên đất Pháp.

Khi nói " không có người Pháp chánh gốc " phải chăng cũng là môt cách nói "chánh trị" vì muốn tránh bị người Pháp không chánh gốc phản đối "có tinh thần kỳ thị chủng tộc"? Pháp mang nặng mặc cảm do lịch sử để lại.

Người Pháp chánh gốc là một huyền thoại

Ông Didier Raoult, Giáo sư về Sinh học, nói không có người Pháp chánh gốc vì mọi người đều sống trên một đất nước mà sự pha trộn giống rất phổ biến. Khi Ông Didier Raoult đưa ra nhận xét này cũng bị một số người Pháp phản đối vì muôn bảo vệ nguồn gốc. Nhưng sự phản đối rời rạc. Trái lại sự thừa nhận lại rất ồn ào và trên một qui mô rộng lớn.

Ông Didier Raoult cư ngụ tại thành phố Marseille, miền nam nước Pháp, trên bờ Địa Trung hải, nên ông chứng kiến dân ở đây là kết quả một sự pha trộn chủng tộc. Nhiều nhà khoa học tới đây nghiên cứu sự di truyền chủng tộc. Từ đó Ông Didier Raoult mới tìm hiểu về mặt khoa học vấn đề người Pháp chánh gốc có thật không hay chỉ là một huyền thọai.

Muốn biết có người Pháp chánh gốc hay không, người ta bắt đầu xác định khu vực họ sanh sống. Mà nước Pháp lại rất khó xác định vùng lảnh thổ về mặt địa lý vì biên giới không ngừng thay đổi qua nhiều thế kỷ. Như thành phố Marseille trong thời gian dài không phải là đất Pháp. Thàng phô duyên hải Nice và vùng Savoie nằm dọc theo dảy núi Alpes chỉ mới thuộc về Pháp cách nay không lâu lắm. Còn xứ Algérie nằm bên kia Địa Trung hải, có tiếng nói riêng, dân chúng theo hồi giáo, tập quán phong tục hoàn toàn khác với Pháp, lại là một Tỉnh của Pháp từ năm 1830 tới năm 1962. Hai tỉnh Alsace và Lorraine ở Đông-Bắc Pháp, sát biên giới Đức từ một phần của thế kỷ 19 và thế kỷ 20 thuộc về nước Đức. Dân thành phố Saint-Louis ờ Sènègal hưởng qui chế công dân Pháp từ thời Cách mạng,...

Theo cách nói này, thì Việt nam, đúng hơn Miền nam Việt nam cũng là xứ Pháp hải ngoại. Ngày nay, muốn tìm những giấy tờ hộ tịch cúa người Viêt sanh ở Việt nam trước 1954, báo chí, sách vở xuất bản ở Việt nam, cả biên lai tiền hụi, đều có thể có được ở Văn khố hải ngoại tại Tỉnh Aix ở Miền nam nước Pháo.

Với người Việt nam tại Pháp ngày nay, có khá nhiều người Pháp nói tiếng việt giỏi hơn tiếng pháp, ăn cơm cá kho, nước mấm, nhưng ngoại hình là Tây cở 80%. Cũng có không ít người Việt nam 100% nhưng cung cách sống như người Pháp: ăn ở theo Pháp, nói tiếng pháp hoàn toàn, suy nghĩ và ứng xử như người Pháp. Thật khó nói họ là Tây hay Việt huống hồ là Tây chánh gốc?

Ở Pháp nếu căn cứ trên huyết thống để xác nhận chủng tộc có phải là dân pháp chánh gốc hay không thì lại vô cùng phức tạp. Trên thực tế người Pháp sống trên lảnh thổ Pháp nhưng về mặt chủng tộc họ không mang huyết thồng thuần pháp.

Vì vậy quốc tịch theo huyết thống là hoàn toàn thiếu căn cứ. Giống như Huê kỳ hay Úc, người dân Pháp là những người sanh sống trên đất Pháp hoặc do cha mẹ là dân Pháp.

Pháp là Đen Trắng Bơ

Muốn nhận diện nước Pháp chỉ cần nhìn vào Đội Banh của Pháp là thấy rỏ hơn hết. Pháp là nước có ba màu. Vô tình lại phù hợp với lá cờ Pháp có 3 máu: xanh, trắng, đỏ. Nhưng ba màu của sắc dân là Đen, Trắng và Xám (beur). Bơ là tiếng lóng chỉ thanh niên gốc á-rặp Bắc phi sanh ở Pháp, cha mẹ là di dân từ Bắc phi. Vấn đề kết hợp thành viên Tổng Cục Túc cầu Pháp theo chủng tộc cho tới ngày nay hảy còn tranh cải.

Hội banh Pháp lúc nào cũng bị chia rẻ, có khi xung đột do vấn đề chủng tộc. Muốn giử quota theo chủng tộc nhưng khó đáp ứng yêu cầu khả năng. Đội banh Pháp lúc nào cũng thiếu sự hợp tác nhuần nhuyển. Có lẻ đây cũng là yếu tố đá thua trận của Pháp.

Sự thiếu hợp tác nhuần nhuyển còn dẩn tới những đòi hỏi riêng tư theo chủng tộc như chế độ ăn uống riêng, phòng tắm riêng theo sắc dân. Cảnh đồng sàn dị mộng này còn thảm hại hơn nữa là làm nhục nước Pháp trong lễ cháo cờ trước khán giả thế giới. Họ chẳng những không cháo cờ, không hát quốc ca, mà còn la ó, huýt sáo miệng trước mặt Tổng thống và Thủ tướng Pháp trên hàng ghế danh dự như hồi giải thế giới tổ chức tại Pháp.

Trong giải túc cầu tổ chức năm 2010 ở Nam Phi, nhiều cầu thủ trong Đôi banh Pháp, tới giờ chót lại chọn đá cho Đội banh dưới màu cờ của cha mẹ họ vì họ mang song tịch do sanh đẻ và lớn lên tại Pháp. Người làm chánh trị ở Pháp quan niệm theo xu hướng có lợi cho đảng phái khi bầu cử Pháp là một nước Công hòa nên Pháp là nước của mọi người sanh sống trên đó. Nhưng thực tế rất phức tạp vì Pháp không có văn hóa thật sự đa nguyên như Huê kỳ hay Úc. Khẩu hiệu nước Pháp là "Trắng, Đen, Bơ" của Cựu Tổng thống Chirac chẳng những không thể hiện được tinh thần hội nhập hài hòa, mà còn phương hại ngược lại với người Pháp trắng gốc âu châu.

Xí nghiệp mỹ phẩm Oréal cho biết tuyển dụng nhơn viên dành ưu tiên cho người gốc ngoại quốc. Cùng khả năng như nhau, chúng tôi chọn phụ nữ hoặc người ngoại quốc.

Nước Pháp là của mọi người sanh sống trên đất Pháp. Nhưng thực tế lại khác hơn. Chẳng những không thể có hòa hợp với người sống, mà cả với người chết nửa. Giửa đầu tháng giêng tới cuối tháng chín năm 2010, có 485 nghĩa địa và nơi thờ phượng của người Pháp công giáo bị phá để biểu hiện tinh thần kỳ thị. Có không ít người Pháp ngày nay cảm thấy mình là người vô tổ quốc sống trên đất đai của ông bà mình.

Phản ứng

Một thư ngỏ phản ứng quan điểm của Ông Didier Raoult cho rằng kêt quả nghiên cứu dựa trên khoa học mà thiếu khoa học vì thiếu phương pháp luận khoa học.

Tác giả bức thư phản đối bác bỏ lập luận của Ông Didier Raoult dựa theo lịch sử chánh trị lấy vài chi tiết về lảnh thổ mà kết luận Pháp không có một lảnh thổ địa lý rỏ ràng. Tác giả bức thư cũng ngạc nhiên là Ông Didier Raoult lại không để ý tới có một số người không ít muốn loại bỏ ra khỏi cộng đồng dân Pháp thuần túy những người không phải là người Pháp. Tức ý muốn nói những người chỉ là một huyền thoại chớ không phải là thành phần của dân tộc Pháp.

Mà dân tộc là một tập họp những người sống trên cùng một lảnh thổ, cùng ý thức có chung một lịch sử, một văn hóa và cấu tạo thành một thực thể chánh trị chung.

Tác giả hỏi nếu nước Pháp là một huyền thoại. Vậy dân tộc Pháp cũng là một huyền thoại luôn? Người Pháp chánh gốc không có thì nước Pháp cũng không có, dân tộc Pháp cũng không có.

Nhưng có hằng triêu những người sanh đẻ ra ở đây từ nhiều thế hệ.Họ có chung những tập quán giống nhau, giữ gìn những giá trị chung giống nhau. Họ không phải là người Pháp thiệt sao? Không cùng một dân tộc sao?

Tác giả bức thư viết tiếp những người Đông dương, Ma-róc, Algérie, đã đổ máu cho nước Pháp tuy họ không giống người Pháp. Phải thấy họ là người Pháp bằng " huyêt thống " vì họ đã đổ máu cho nước Pháp như những người Pháp chánh gốc.

Tác giả bức thư ngỏ kết luận nếu Ông Didier Raoult phổ biến một quan điểm chánh trị thì có lẽ sẽ có nhiều người nghe được.

Nguồn gốc chủng tộc, văn hóa hay xã hội của chúng tôi (tác giả bức thư) có là gì đi nữa, một khi chúng tôi đã sống trên xứ Pháp, đã hội nhập vào đây, thì chúng tôi là người Pháp hoàn toàn.

Để người Pháp không còn cảm thấy như mình là người vô tổ quốc đang sống ngay trên xứ sở của tổ tiên chớ không phải là người Pháp đang sống thật sự trên đất nước của mình thì họ phải lấy lại niềm tin ở họ và ở tương lai nước Pháp, phải gắp rút thu hồi quyền sơ đẳng của họ đã bị tước đoạt, đó là quyền được phát biểu và nhận lảnh điều mà họ hiểu "Người Pháp" là gì trong trí, trong tim, trong tìm thức của họ !

Ngày nay ở Việt nam, ngoài sự hiện diện ở vài nơi công an Tàu - hỏi ra được trả lời là "để quản lý người Tàu sanh sống ở đây - và đông đảo dân tàu ở và làm ăn đủ nghành nghề, bản đồ Sài gòn, các tỉnh, ấn bản mới, đều có ghi thêm tiếng tàu bên cạnh tếng việt, đậm nét hơn tếng việt. Mục lục một quyển sách không phải loại lịch sử hay nghiên cứu khoa học, một loại rất phổ thông, lại có kèm tiếng tàu như mục lục bằng song ngữ. Thấy có cần như vậy không?

Trong trường học băt đầu dạy tiếng tàu như sinh ngữ chánh và người dạy phải là người tàu để phát âm mới chuẩn xác.

Không biết bao lâu nữa trên đất nước Việt nam có còn người Việt nam chánh gốc không? Hay nước Việt nam xã hội chủ nghĩa là của mọi người xã hội chủ nghĩa mà Tàu lãnh đạo?

Nguyễn thị Cỏ May

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi rất thích khoa nhân chủng nhưng không có cơ may đến trường để được truyền thụ một cách bài bản về ngành học thú vị này. Hoàn cảnh sống, nói nào ngay, cũng không mấy thích hợp cho nhu cầu tự học. Suốt ngày (và suốt đời) tôi chỉ loanh quanh hàng quán nơi mà những kẻ hay lê la thường nói rất nhiều, dù sự hiểu biết của họ vốn không được bao nhiêu. Ngoài giới hạn về kiến thức, mấy ông bạn đồng ẩm còn có cái tật rất hay tranh cãi (và luôn cãi chầy cãi cối) nên mọi thông tin, từ bàn nhậu, đều không được khả xác hay khả tín gì cho lắm.
“Tham nhũng chính trị, lệch lạc tư tưởng, băng hoại đạo đức và hủ bại về lối sống. Đây là những kẻ thù rất nguy hiểm của Đảng, cần phải loại bỏ.” Tạp chí Xây Dựng Đảng (XDĐ) đã báo động như thế trong bài viết ngày 26/11/2023...
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) nhìn nhận tình trạng “trẻ hóa” trong suy thoái “tư tưởng chính trị ” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” đang gây khó khăn cho công tác “xây dựng, chỉnh đốn đảng”...
Năm 2024 là năm bầu cử, một năm gay go thử thách, và đề tài yêu ghét dù muốn hay không muốn đã trở lại trên các trang báo, trong các buổi tranh luận trong gia đình, ngoài xã hội. Chúc bàn tiệc trong năm của quý vị rôm rả những câu chuyện, những cuộc đối thoại bổ ích hai chiều, những thay đổi tốt đẹp. Và xin cảm ơn quý thân hữu, thân chủ đã hỗ trợ, gắn bó cùng hành trình với Việt Báo trong hơn 31 năm qua. Sau cùng là lời tri ân đến các độc giả Việt Báo: chính quý vị, những người đọc khó tính là thành trì giúp Việt Báo trở thành một tờ báo uy tín, chuyên nghiệp.
Năm 2023 tiến vào những ngày cuối cùng, nó sẽ đi qua và không bao giờ trở lại. Lịch sử sẽ đi qua nhưng những việc làm của con người sẽ tồn tại với sự khôn ngoan và ngu ngốc của đa số. Cụm từ ‘con-người-đa-số’ chỉ định ý muốn chung của đa số người. Và ‘con-người-thiểu-số’ đành phải tuân theo. Trò sinh hoạt dân chủ luôn luôn là con dao hai lưỡi có hiệu quả tùy thuộc sở thích của con người đa số. Sở thích? Một thứ tạo ra tốt lành hoặc khổ nạn. Đúng ra là cả hai, nhưng có một trong hai sẽ lớn hơn, đôi khi, lớn gấp bội phần. Nếu khổ nạn quá lớn thì cuộc sống chung sẽ thay đổi, có khi lâm vào mức tồi tệ. Chẳng hạn như trường hợp nước Đức dưới thời Hitler. Ý muốn của con người đa số đam mê nồng nhiệt ý muốn của Hitler. Cho ông ta cơ hội dẫn đầu một quốc gia quyền lực, tạo ra hiệu quả cuộc chiến thế giới thứ hai. Hậu quả tàn khốc đó do ai? Hitler? Đúng một phần.
“Tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong Lực lượng vũ trang nhân dân là mối lo hàng đầu của đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay. Bằng chứng này đã được Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đưa ra tại Hội nghị Đảng ủy Công an ngày 20/12/2023 tại Hà Nội, và trong nội dung các bài viết trên báo chí chính thống của nhà nước liên quan đến Quân đội...
Người ta nên áp dụng đạo đức vào tài chính trị của Henry Kissinger như thế nào? Làm thế nào để người ta quân bình những thành tựu với những hành vi sai trái của Kissinger? Tôi đã vật lộn với những vấn đề đó từ khi Kissinger là giáo sư của tôi, và sau này là đồng nghiệp tại Đại học Harvard. Vào tháng Tư năm 2012, tôi đã giúp phỏng vấn ông trước một số lượng lớn cử toạ tại Harvard và hỏi liệu ông có làm điều gì khác đi trong thời gian làm ngoại trưởng cho các Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon và Gerald Ford không. Lúc đầu, ông nói không. Suy nghĩ lại, ông nói rằng ước mình là đã hoạt động tích cực hơn ở Trung Đông. Nhưng ông không đề cập đến Campuchia, Chile, Pakistan hay Việt Nam. Một người phản đối ở phía sau hội trường hét lên: "Tội phạm chiến tranh!"
Việt Nam có còn “độc lập” với Trung Quốc hay không sau chuyến thăm Hà Nội của Tổng Bí thư, Chủ tịch nhà nước Tập Cận Bình là thắc mắc của người dân Việt Nam. Ông Tập có mặt ở Việt Nam từ 12 đến 13 tháng 12 năm 2023 và đạt được cam kết của Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng về “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai Việt Nam-Trung Quốc”.
Ngày nay, Chiến lược Phòng thủ Quốc gia của Hoa Kỳ – giống như chiến lược Chiến tranh Lạnh tạo chuẩn mực cho tư duy chiến lược trong những năm từ thập kỷ ‘50 đến ’80 – bị chi phối bởi một tác nhân đe dọa chính, đó là Trung Quốc. Điều này vừa cung cấp thông tin vừa tạo điều kiện cho tất cả các mối đe dọa lớn khác có thể xảy ra: Nga, Iran và Bắc Triều Tiên. Giống như thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Hoa Kỳ hiện đang lâm vào một cuộc cạnh tranh với đối thủ duy nhất của mình, một cuộc cạnh tranh có khả năng bỏ rơi các thành tựu chính trị, kinh tế và công nghệ. Hoa Kỳ cũng đang ở trong một cuộc chạy đua vũ trang hiện đại, và trong một số trường hợp, chơi trò đuổi bắt và tranh đua để giành tình hữu nghị, gây ảnh hưởng lên các quốc gia khác trên thế giới.
Rồi vào ngày 12/12/2023, tức chỉ sau ba tháng, Việt Nam lại long trọng tiếp đón Chủ Tịch Tập Cận Bình và nói rằng hợp tác và hữu nghị với Trung Quốc là lựa chọn chiến lược của Việt Nam...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.