...thiên hạ sẽ chứng kiến cảnh tăng thuế dưới rất nhiều hình thức...
Ý dân là ý trời. Làm sao để đạt được cái ý dân đó là vấn đề khác. Ý dân có đúng hay không cũng là chuyện khác. Đa số cử tri Mỹ đã bỏ phiếu cho TT Obama. Những người ủng hộ ông thì dĩ nhiên vui mừng tuy chưa biết vui mừng được bao lâu, trong khi những người không đồng ý với ông sẽ lo xót vó thêm vài năm nữa.
TT Obama sẽ trực diện với một nước Mỹ vẫn đầy rẫy những nhức răng nhức đầu, mà kẻ viết này sẽ bàn đến trong những bài viết tới. TT Obama sẽ tiếp tục đổ thừa là ông đã lãnh gia tài quá thê thảm từ TT Bush. Nhưng như anh đạo diễn cấp tiến cực đoan Michael Moore đã nói, TT Obama thừa hưởng một gia tài xấu và làm nó thành càng xấu hơn nữa.
TT Obama sẽ làm tổng thống bốn năm nữa. Kẻ viết này sẽ còn dịp tiếp tục “bận rộn” theo dõi và bình luận về hoạt động của chính quyền Obama, dĩ nhiên dưới con mắt chủ quan, giúp độc giả có thêm một cách nhìn để hiểu rõ hơn về miền đất hứa này. Bắt đầu bằng vài mẫu chuyện đáng nói về cuộc bầu cử vừa qua.
KHÔNG PHẢI TT OBAMA THẮNG, MÀ LÀ TĐ ROMNEY THUA.
Năm 2008, TT Obama đối đầu với một ông già, người hùng thật, nhưng là người hùng của thế hệ trước, nay đã trở thành hơi lẩm cẩm, tay chân run rẩy, nói năng không rõ ràng, gặp khủng hoảng tài chánh thì có vẻ bối rối, không biết phải làm gì. Ông Obama đại thắng.
Năm nay, TT Obama trực diện một người tỉnh táo hơn, nói theo ngôn ngữ “hiện đại” là có “ngoại hình” hấp dẫn hơn, nhưng với nhiều “hành trang” rất dễ bị khai thác và bóp méo: triệu phú làm giàu bằng cách sa thải nhân công, xuất khẩu việc làm ra nước ngoài, trốn thuế, khinh thường dân nghèo, ... Đúng hay sai không quan trọng. Mà quan trọng là ê-kíp Obama với sự hỗ trợ của cả khối truyền thông dòng chính, đã thành công tô vẽ hình ảnh tài phiệt ác qủy đó lên mặt ông Romney ngay từ đầu, trong khi ông Romney có vẽ bối rối, không biết phải chống đỡ thế nào. Đã vậy, lại còn không có tài mồm mép bằng TT Obama, nói hớ những chuyện cực kỳ nhạy cảm. TT Obama đã thành công trong chiến lược hù dọa ác qủy Romney, khiến cho khối cử tri Dân Chủ ào ào đi bầu để bảo vệ những trợ cấp an sinh mà họ nghĩ TĐ Romney sẽ cắt.
Nhưng quan trọng hơn cả là TĐ Romney đã áp dụng một chiến lược tranh cử sai lầm hoàn toàn. Trong khi TT Obama tập trung mọi nỗ lực để huy động cử tri gà nhà, tuyệt đối kiên định trong lập trường cấp tiến, thì TĐ Romney, sau khi bị ép phải chạy qua phiá cực hữu để hạ các đối thủ trong nội bộ đảng Cộng Hòa, lại chạy về phiá giữa, bỏ cánh bảo thủ ôm quan điểm ôn hòa để đi tìm phiếu của khối độc lập. Có lẽ ông tính khối bảo thủ chắc chắn sẽ bỏ phiếu nhất loạt cho ông, có thể không phải vì ủng hộ ông, mà vì thù ghét TT Obama. Do đó, ưu tiên của ông là đi kiếm thêm phiếu của khối ôn hòa độc lập.
Đến cuộc tranh luận thứ ba thì tình hình trở thành mù mờ: TĐ Romney có vẻ đồng ý với hầu hết chính sách đối ngoại của TT Obama, mặc dù trước đó ông đã đả kích rất mạnh các biến cố tại Libya, chính sách của TT Obama đối với Do Thái, Iran, Syria, và Trung Cộng. Rõ ràng là TĐ Romney đã thay đổi quan điểm, một lần nữa xác nhận chuyện lập trường không kiên định. Đã vậy, lại tạo ra một câu hỏi mới cho thiên hạ: tại sao phải đổi tổng thống khi ông Romney đồng ý với ông Obama?
Chuyện TĐ Romney với lập trường nhẩy qua nhẩy lại chỉ củng cố hình ảnh một chính khách với lập trường không kiên định, nếu không muốn nói là thời cơ chủ nghiã. Và đây là sai lầm lớn nhất của TĐ Romney. Ông đã không thành công kiếm được đủ phiếu độc lập trong khi lại mất đi hàng triệu phiếu bảo thủ. Ông McCain chưa bao giờ là thần tượng của khối bảo thủ, vậy mà ông cũng có được hơn hai triệu phiếu nhiều hơn TĐ Romney. Một số lớn các ông Mỹ trắng đã ngồi nhà không đi bầu cho TĐ Romney.
Đây là một bài học lớn cho các chính khách. Cử tri Mỹ muốn nhìn thấy một lập trường rõ ràng và kiên định, dù là quan điểm cấp tiến hay bảo thủ. TT Bush đắc cử hai lần với chủ trương rất rõ rệt: “anh có thể không đồng ý với tôi, nhưng tôi là như vậy đó”.
Thật sự mà nói, TĐ Romney là một ứng viên không giỏi lắm trong nghệ thuật tranh cử. Một ứng viên khác với khả năng tranh cử khá hơn, như TT Reagan chẳng hạn, sẽ hạ TT Obama không khó lắm. Chỉ cần ông Romney giỏi bằng ông Bush con –không cần phải giỏi bằng ông Reagan- đừng làm thất vọng quá nhiều ông bà bảo thủ, thì TT Obama đã là tổng thống một nhiệm kỳ rồi. TT Obama đắc thắng thật, nhưng sẽ phải suy nghĩ kỹ hơn về điểm hơn 9 triệu cử tri đã bỏ ông.
ĐỜI SỐNG KHÓ KHĂN
Tạp chí Newsweek, mà ông chủ bút đã từng gọi TT Obama là “God”, đã tóm lược lại những con số cụ thể từ cuối 2008 đến cuối 2012 trong số ra ngày 15 tháng 10, 2012, để ta có dịp so sánh. Ta hãy thử coi qua:
- Lợi tức gia đình tăng từ $50,590 đến $50,678, tăng 0.2% trong bốn năm.
- Trong khi đó, giá thực phẩm tăng trung bình 7%, cao nhất là thịt bò tăng 19%, thấp nhất là bánh mì, trái cây, tăng 5%.
- Các chi phí gia đình khác tăng mạnh hơn nhiều: điện nước tăng 26%, học phí đại học tăng 19%, máy móc điện toán tăng 29%.
- Giá trị đồng tiền, gọi là mãi lực, giảm 8.2%.
Không phải là nhà thông thái hay kinh tế gia, ai cũng có thể nhìn thấy thực trạng bốn năm qua khi nhìn vào các con số trên. Chẳng những lợi tức không tăng, mà giá trị đồng tiền lại mất đi, trong khi vật giá tăng vọt. Đời sống hàng ngày rõ ràng là khó khăn hơn rất nhiều. Chưa kể hàng chục triệu người mất việc, chẳng còn lợi tức gì ngoại trừ tiền thất nghiệp.
Một điều đáng nhìn nữa là giá xăng. Mùa hè 2008 giá dầu trên thế giới bị đầu cơ quốc tế thao túng, giá xăng vọt lên xấp xỉ 4 đô một ga-lông. Phe cấp tiến ồn ào tố cáo Bush-Cheney thông đồng với tập đoàn dầu hỏa để làm giàu. Ba tháng sau, giá xăng rớt lại xuống mức bình thường 1,6 đô một ga-lông. Trong hai năm qua, từ đầu 2011 đến giờ, giá xăng ổn định ở mức gần 3,5 - 4 đô một ga-lông, không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ xuống dưới 3 đô. Phe cấp tiến im lặng chấp nhận không một tiếng khiếu nại. Thử tưởng tượng bây giờ ông Bush đang làm tổng thống và nhất là ông Cheney đang làm phó tổng thống xem phản ứng của truyền thông sẽ như thế nào.
Theo báo “phe ta” New York Daily News, trong bốn năm Obama, trung bình mỗi gia đình mất đi khoảng 50.000 đô trị giá tài sản (assets value), trong khi lợi tức thực sự giảm 87 đô mỗi tuần. Tỷ lệ thất nghiệp chính thức là 7.9% trong tháng Mười năm 2008, nhưng thực tế nếu kể cả những người nản chí không đi tìm việc làm nữa, hay không khai báo thất nghiệp nữa, hay làm bán thời trong những việc tạp nhạp cho có, thì tỷ lệ thất nghiệp thực sự là trên 15%.
Trong khối dân da đen, tỷ lệ thất nghiệp thực sự là trên 20%, có khu vực trên 30% như tại vùng ngoại ô Detroit. Hậu thuẫn của dân da đen đối với TT Obama (95%) không có gì là dựa trên lý trí nữa. Họ nhắm mắt ủng hộ theo màu da.
Truyền thông dòng chính ngạc nhiên ghi nhận TT Obama là tổng thống đầu tiên tái đắc cử khi tỷ lệ thất nghiệp cao hơn 7%. Điều mà giới truyền thông đó không dám nói trắng ra là trong số 23 triệu người thất nghiệp, cũng đã có cả triệu người rất vui vẻ thoải mái nằm nhà ăn tiền thất nghiệp (được TT Obama tăng và gia hạn qua cái gọi là stimulus) và hồ hởi bầu cho TT Obama với hy vọng tiếp tục làm “single mom” (không chồng mà đầy con), hay nằm nhà coi football ăn tiền thất nghiệp, hơn là bầu cho TĐ Romney, lỡ bị ông cắt tiền thất nghiệp, bắt đi làm lại thì hơi phiền.
Bốn năm qua đã là bốn năm trì trệ kinh tế với mấy chục triệu người thất nghiệp trong khi vật giá leo thang ào ào như Newsweek cho thấy. Chính sách kinh tế của TT Obama đã thất bại, không vực kinh tế lên được. Nhưng dân Mỹ lạ lùng thay lại chấp nhận. Khối dân bị thiệt hại nặng nhất khi giá xăng và giá các nhu yếu phẩm tăng là dân lao động chứ không phải mấy ông Bill Gates, nhưng TT Obama vẫn thuyết phục được là chính sách kinh tế của ông giúp người nghèo! Thế mới đáng phục!
OBAMACARE.
Để tránh tiếng là “thiên vị”, kẻ viết này tạm không bàn đến Obamacare vì thực sự, Obamacare sẽ không được áp dụng trọn vẹn cho đến cuối năm 2014. Tất cả những nhận định về tác dụng thực tế, tốt hay xấu, cũng chỉ là … đoán mò. Ta hãy khoan bàn đến vội. Mà chỉ cần nhìn vào một điểm cụ thể thôi.
Đây là tác phẩm để đời của TT Obama, thành tựu lớn nhất của nhiệm kỳ đầu của tổng thống, vậy mà lạ lùng thay, lại không hề được đề cập đến trong cuộc tranh cử tổng thống vừa qua. Tất cả các ứng viên mọi cấp, từ tổng thống đến các trách nhiệm liên bang, tiểu bang, và địa phương, hầu như không một người nào nhắc đến cải tổ y tế. Trong cả bốn cuộc tranh luận tổng thống và phó tổng thống, vấn đề cải tổ y tế không hề được đề cập đến.
Ở cấp cao nhất, TT Obama ý thức được gần 60% dân Mỹ chống cải tổ y tế nên tránh nói đến. Mặt khác, TĐ Romney, dù sao cũng mang tiếng là cha đẻ ra mô thức cải tổ, há miệng mắc quai, cũng đành phải im.
Cho đến nay, cải tổ y tế đã đưa đến hậu quả đầu tiên là không giúp giải quyết vấn nạn thất nghiệp vì đã thành rào cản không cho các công ty nhỏ thuê thêm nhân công vì sợ phải đóng bảo hiểm cho nhân viên. Đối với những hậu quả tốt hay xấu khác, thì... ta hãy chờ xem.
TĂNG THUẾ NHÀ GIÀU
Một trong những khẩu hiệu của TT Obama được nhắc nhở nhiều nhất là “đòi hỏi nhà giàu đóng góp công bằng hơn (fair share) bằng cách đóng thuế nhiều hơn. Có nghiã là đối với TT Obama, chuyện 5% những người giàu nhất đã đóng 50% thu nhập thuế cho cả nước trong khi 47% thiên hạ không đóng một xu thuế nào, vẫn chưa phải là công bằng xã hội. Cho dù chấp nhận định nghiã “công bằng” của TT Obama, việc nhà giàu đóng thêm thuế như TT Obama đòi hỏi cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Cho dù Nhà Nước tăng thuế nhà giàu theo tỷ lệ TT Obama đề nghị, thì thu nhập thuế của Nhà Nước sẽ tăng tối đa 80 tỷ đô một năm (với điều kiện Nhà Nước có biện pháp tận thu thuế không cho mấy ông nhà giàu trốn được một đồng xu thuế nào), trong khi thâm thủng ngân sách mỗi năm là 1.000 tỷ. Muối bỏ biển trong kiểu tiêu xài của TT Obama. Nói cách khác, đây chỉ là khẩu hiệu tranh cử nhằm mục đích kích động đấu tranh giai cấp để lấy phiếu thôi, chứ thực tế, tác dụng chẳng bao nhiêu.
Hệ quả tất yếu là tăng thuế nhà giàu chỉ là bước đầu rất nhỏ, bước tiếp là tăng các loại thuế và phí vô hình mà tất cả mọi người đều phải trả, giàu, trung lưu và nghèo cũng vậy (thuế xăng, thuế thuốc lá, thuế doanh thu, phí xa lộ, tiền phạt đủ loại, như tiền phạt/thuế không mua bảo hiểm y tế), không có tam thập lục chước.
Trong nhiệm kỳ hai của TT Obama, thiên hạ sẽ chứng kiến cảnh tăng thuế dưới rất nhiều hình thức. Những ông cho dù là nhà nghèo, khi đi mua thuốc lá hút để vơi nỗi sầu về đời sống khó khăn, khi đổ xăng vào chiếc xe cũ uống xăng hơn uống nước lạnh, khi đi mua cái áo thung ở chợ trời, sẽ thấy cái gì cũng đắt hơn, chưa kể sales tax cao hơn. Họ cần phải nhớ họ đang đóng góp thêm cho TT Obama có tiền tiêu xài thả giàn, đúng theo ý họ khi họ bầu cho TT Obama. Và cái hại lớn nhất mà rất nhiều người không nhìn thấy, là với những thứ thuế “kín đáo” này, giàu nghèo cũng đều đóng ngang hàng nhau. Phí xa lộ chẳng hạn, nếu ông đi xe Rolls Royce đời 2012 phải trả thêm một đô, thì ông đi xe KIA đời 1980 cũng phải trả thêm một đô! Dĩ nhiên, một đô của ông đi KIA to gấp mấy lần một đô của ông đi Rolls Royce. Ai lỗ hơn ai?
Tất cả vấn đề ở đây là tự chế trong tiêu xài, chứ không phải quăng lưới hốt thuế thiên hạ. Đa số dân Mỹ đã bỏ phiếu chấp nhận cho TT Obama tăng thuế thiên hạ, mà không cần tự chế trong tiêu xài, vì họ nghĩ đơn giản Nhà Nước tiêu xài có nghiã là nhiều trợ cấp cho họ hơn do nhà giàu đóng góp. Ta hãy chờ xem.
TÀI TRỢ AN SINH
Trong cuộc vận động tranh cử, TT Obama đã đặt trọng tâm vào chiến lược tấn công đối thủ thay vì quảng bá thành quả. Một trong những chủ đề quan trọng nhất là hù dọa thiên hạ về vấn đề trợ cấp an sinh.
Kẻ viết này cũng sẽ không đi vào những chi tiết kỹ thuật quá rắc rối làm gì, mà chỉ muốn đặt ra vài câu hỏi đơn giản.
Chế độ tiền hưu Social Security do TT Roosevelt đặt ra từ đầu thế kỷ, cho đến nay đã qua sáu đời tổng thống Cộng Hoà. Chế độ Medicare do TT Johnson thiết lập thập niên 60, cho đến nay đã qua bốn đời tổng thống Cộng Hoà. Đã có một ông tổng thống Cộng Hòa nào cắt tiền già hay Medicare hay Medicaid chưa? Từ thời TT Johnson đến nay, đã chỉ có một cuộc cải tổ Medicare quan trọng: đó là việc thiết lập chương trình Medicare Part D, với Nhà Nước giúp tài trợ tiền mua thuốc của mấy người già. Đó là sáng kiến của tổng thống Cộng Hoà, George W. Bush, chứ không phải của các tổng thống Dân Chủ Carter, Clinton hay Obama. Dựa vào đâu mà thiên hạ vẫn ôm cứng thành kiến Cộng Hoà sẽ cắt trợ cấp?
Bây giờ TT Obama thắng cử, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, tiền già, tiền thuốc sẽ được bảo đảm không bị cắt. Mặc dù TĐ Romney đã nhấn mạnh nhiều lần, nhưng đa số vẫn không tin TT Obama sẽ cắt hơn 700 tỷ tiền Medicare của mấy người già để chuyển qua Medicaid cho mấy người nghèo mới được gia nhập vào Obamacare. Các cụ hãy chờ xem.
VỰC THẲM TÀI CHÍNH (FISCAL CLIFF)
Ta sẽ có dịp bàn xâu hơn về vấn đề này trong những ngày rất gần đây. Tạm thời chỉ cần biết là nước Mỹ đang trực diện một bế tắc chính trị lớn do khác biệt quan điểm giữa hai chính đảng trong vấn đề công nợ. Nếu không giải quyết ổn thỏa thì kể từ ngày 1 tháng 1, 2013, mức thuế sẽ tăng đồng loạt cho tất cả mọi người đang đóng thuế lợi tức, giàu cũng như nghèo. Một số những người lợi tức thấp hiện không đóng thuế có thể sẽ phải bắt đầu đóng thuế. Mặt khác, các tài trợ an sinh (tiền thất nghiệp, SSI, Medicare, Medicaid) sẽ bị giảm toàn diện, dưới nhiều hình thức, cắt trực tiếp, hay không cắt nhưng tăng phần đóng góp của mỗi người, tăng tuổi lãnh SSI và Medicare, hay chuyển nhiều người đang lãnh Medicare qua Medicaid là chương trình giới hạn hơn nhiều.
TT Obama đã thành công hù dọa chính sách của TĐ Romney, nhưng đã im lặng về những việc ông sẽ phải làm trong vấn đề tài trợ an sinh. Ta hãy chờ xem trước khi bênh hay chê.
Như đã bàn trong một bài trước, TT Obama đắc cử không có nghiã là tương lai sẽ sáng lạng huy hoàng như nhiều người hy vọng đâu. (18-11-12)
Vũ Linh
Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: Vulinh11@gmail.com. Bài của tác giả được đăng trên Việt Báo mỗi thứ Ba.
Ý dân là ý trời. Làm sao để đạt được cái ý dân đó là vấn đề khác. Ý dân có đúng hay không cũng là chuyện khác. Đa số cử tri Mỹ đã bỏ phiếu cho TT Obama. Những người ủng hộ ông thì dĩ nhiên vui mừng tuy chưa biết vui mừng được bao lâu, trong khi những người không đồng ý với ông sẽ lo xót vó thêm vài năm nữa.
TT Obama sẽ trực diện với một nước Mỹ vẫn đầy rẫy những nhức răng nhức đầu, mà kẻ viết này sẽ bàn đến trong những bài viết tới. TT Obama sẽ tiếp tục đổ thừa là ông đã lãnh gia tài quá thê thảm từ TT Bush. Nhưng như anh đạo diễn cấp tiến cực đoan Michael Moore đã nói, TT Obama thừa hưởng một gia tài xấu và làm nó thành càng xấu hơn nữa.
TT Obama sẽ làm tổng thống bốn năm nữa. Kẻ viết này sẽ còn dịp tiếp tục “bận rộn” theo dõi và bình luận về hoạt động của chính quyền Obama, dĩ nhiên dưới con mắt chủ quan, giúp độc giả có thêm một cách nhìn để hiểu rõ hơn về miền đất hứa này. Bắt đầu bằng vài mẫu chuyện đáng nói về cuộc bầu cử vừa qua.
KHÔNG PHẢI TT OBAMA THẮNG, MÀ LÀ TĐ ROMNEY THUA.
Năm 2008, TT Obama đối đầu với một ông già, người hùng thật, nhưng là người hùng của thế hệ trước, nay đã trở thành hơi lẩm cẩm, tay chân run rẩy, nói năng không rõ ràng, gặp khủng hoảng tài chánh thì có vẻ bối rối, không biết phải làm gì. Ông Obama đại thắng.
Năm nay, TT Obama trực diện một người tỉnh táo hơn, nói theo ngôn ngữ “hiện đại” là có “ngoại hình” hấp dẫn hơn, nhưng với nhiều “hành trang” rất dễ bị khai thác và bóp méo: triệu phú làm giàu bằng cách sa thải nhân công, xuất khẩu việc làm ra nước ngoài, trốn thuế, khinh thường dân nghèo, ... Đúng hay sai không quan trọng. Mà quan trọng là ê-kíp Obama với sự hỗ trợ của cả khối truyền thông dòng chính, đã thành công tô vẽ hình ảnh tài phiệt ác qủy đó lên mặt ông Romney ngay từ đầu, trong khi ông Romney có vẽ bối rối, không biết phải chống đỡ thế nào. Đã vậy, lại còn không có tài mồm mép bằng TT Obama, nói hớ những chuyện cực kỳ nhạy cảm. TT Obama đã thành công trong chiến lược hù dọa ác qủy Romney, khiến cho khối cử tri Dân Chủ ào ào đi bầu để bảo vệ những trợ cấp an sinh mà họ nghĩ TĐ Romney sẽ cắt.
Nhưng quan trọng hơn cả là TĐ Romney đã áp dụng một chiến lược tranh cử sai lầm hoàn toàn. Trong khi TT Obama tập trung mọi nỗ lực để huy động cử tri gà nhà, tuyệt đối kiên định trong lập trường cấp tiến, thì TĐ Romney, sau khi bị ép phải chạy qua phiá cực hữu để hạ các đối thủ trong nội bộ đảng Cộng Hòa, lại chạy về phiá giữa, bỏ cánh bảo thủ ôm quan điểm ôn hòa để đi tìm phiếu của khối độc lập. Có lẽ ông tính khối bảo thủ chắc chắn sẽ bỏ phiếu nhất loạt cho ông, có thể không phải vì ủng hộ ông, mà vì thù ghét TT Obama. Do đó, ưu tiên của ông là đi kiếm thêm phiếu của khối ôn hòa độc lập.
Đến cuộc tranh luận thứ ba thì tình hình trở thành mù mờ: TĐ Romney có vẻ đồng ý với hầu hết chính sách đối ngoại của TT Obama, mặc dù trước đó ông đã đả kích rất mạnh các biến cố tại Libya, chính sách của TT Obama đối với Do Thái, Iran, Syria, và Trung Cộng. Rõ ràng là TĐ Romney đã thay đổi quan điểm, một lần nữa xác nhận chuyện lập trường không kiên định. Đã vậy, lại tạo ra một câu hỏi mới cho thiên hạ: tại sao phải đổi tổng thống khi ông Romney đồng ý với ông Obama?
Chuyện TĐ Romney với lập trường nhẩy qua nhẩy lại chỉ củng cố hình ảnh một chính khách với lập trường không kiên định, nếu không muốn nói là thời cơ chủ nghiã. Và đây là sai lầm lớn nhất của TĐ Romney. Ông đã không thành công kiếm được đủ phiếu độc lập trong khi lại mất đi hàng triệu phiếu bảo thủ. Ông McCain chưa bao giờ là thần tượng của khối bảo thủ, vậy mà ông cũng có được hơn hai triệu phiếu nhiều hơn TĐ Romney. Một số lớn các ông Mỹ trắng đã ngồi nhà không đi bầu cho TĐ Romney.
Đây là một bài học lớn cho các chính khách. Cử tri Mỹ muốn nhìn thấy một lập trường rõ ràng và kiên định, dù là quan điểm cấp tiến hay bảo thủ. TT Bush đắc cử hai lần với chủ trương rất rõ rệt: “anh có thể không đồng ý với tôi, nhưng tôi là như vậy đó”.
Thật sự mà nói, TĐ Romney là một ứng viên không giỏi lắm trong nghệ thuật tranh cử. Một ứng viên khác với khả năng tranh cử khá hơn, như TT Reagan chẳng hạn, sẽ hạ TT Obama không khó lắm. Chỉ cần ông Romney giỏi bằng ông Bush con –không cần phải giỏi bằng ông Reagan- đừng làm thất vọng quá nhiều ông bà bảo thủ, thì TT Obama đã là tổng thống một nhiệm kỳ rồi. TT Obama đắc thắng thật, nhưng sẽ phải suy nghĩ kỹ hơn về điểm hơn 9 triệu cử tri đã bỏ ông.
ĐỜI SỐNG KHÓ KHĂN
Tạp chí Newsweek, mà ông chủ bút đã từng gọi TT Obama là “God”, đã tóm lược lại những con số cụ thể từ cuối 2008 đến cuối 2012 trong số ra ngày 15 tháng 10, 2012, để ta có dịp so sánh. Ta hãy thử coi qua:
- Lợi tức gia đình tăng từ $50,590 đến $50,678, tăng 0.2% trong bốn năm.
- Trong khi đó, giá thực phẩm tăng trung bình 7%, cao nhất là thịt bò tăng 19%, thấp nhất là bánh mì, trái cây, tăng 5%.
- Các chi phí gia đình khác tăng mạnh hơn nhiều: điện nước tăng 26%, học phí đại học tăng 19%, máy móc điện toán tăng 29%.
- Giá trị đồng tiền, gọi là mãi lực, giảm 8.2%.
Không phải là nhà thông thái hay kinh tế gia, ai cũng có thể nhìn thấy thực trạng bốn năm qua khi nhìn vào các con số trên. Chẳng những lợi tức không tăng, mà giá trị đồng tiền lại mất đi, trong khi vật giá tăng vọt. Đời sống hàng ngày rõ ràng là khó khăn hơn rất nhiều. Chưa kể hàng chục triệu người mất việc, chẳng còn lợi tức gì ngoại trừ tiền thất nghiệp.
Một điều đáng nhìn nữa là giá xăng. Mùa hè 2008 giá dầu trên thế giới bị đầu cơ quốc tế thao túng, giá xăng vọt lên xấp xỉ 4 đô một ga-lông. Phe cấp tiến ồn ào tố cáo Bush-Cheney thông đồng với tập đoàn dầu hỏa để làm giàu. Ba tháng sau, giá xăng rớt lại xuống mức bình thường 1,6 đô một ga-lông. Trong hai năm qua, từ đầu 2011 đến giờ, giá xăng ổn định ở mức gần 3,5 - 4 đô một ga-lông, không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ xuống dưới 3 đô. Phe cấp tiến im lặng chấp nhận không một tiếng khiếu nại. Thử tưởng tượng bây giờ ông Bush đang làm tổng thống và nhất là ông Cheney đang làm phó tổng thống xem phản ứng của truyền thông sẽ như thế nào.
Theo báo “phe ta” New York Daily News, trong bốn năm Obama, trung bình mỗi gia đình mất đi khoảng 50.000 đô trị giá tài sản (assets value), trong khi lợi tức thực sự giảm 87 đô mỗi tuần. Tỷ lệ thất nghiệp chính thức là 7.9% trong tháng Mười năm 2008, nhưng thực tế nếu kể cả những người nản chí không đi tìm việc làm nữa, hay không khai báo thất nghiệp nữa, hay làm bán thời trong những việc tạp nhạp cho có, thì tỷ lệ thất nghiệp thực sự là trên 15%.
Trong khối dân da đen, tỷ lệ thất nghiệp thực sự là trên 20%, có khu vực trên 30% như tại vùng ngoại ô Detroit. Hậu thuẫn của dân da đen đối với TT Obama (95%) không có gì là dựa trên lý trí nữa. Họ nhắm mắt ủng hộ theo màu da.
Truyền thông dòng chính ngạc nhiên ghi nhận TT Obama là tổng thống đầu tiên tái đắc cử khi tỷ lệ thất nghiệp cao hơn 7%. Điều mà giới truyền thông đó không dám nói trắng ra là trong số 23 triệu người thất nghiệp, cũng đã có cả triệu người rất vui vẻ thoải mái nằm nhà ăn tiền thất nghiệp (được TT Obama tăng và gia hạn qua cái gọi là stimulus) và hồ hởi bầu cho TT Obama với hy vọng tiếp tục làm “single mom” (không chồng mà đầy con), hay nằm nhà coi football ăn tiền thất nghiệp, hơn là bầu cho TĐ Romney, lỡ bị ông cắt tiền thất nghiệp, bắt đi làm lại thì hơi phiền.
Bốn năm qua đã là bốn năm trì trệ kinh tế với mấy chục triệu người thất nghiệp trong khi vật giá leo thang ào ào như Newsweek cho thấy. Chính sách kinh tế của TT Obama đã thất bại, không vực kinh tế lên được. Nhưng dân Mỹ lạ lùng thay lại chấp nhận. Khối dân bị thiệt hại nặng nhất khi giá xăng và giá các nhu yếu phẩm tăng là dân lao động chứ không phải mấy ông Bill Gates, nhưng TT Obama vẫn thuyết phục được là chính sách kinh tế của ông giúp người nghèo! Thế mới đáng phục!
OBAMACARE.
Để tránh tiếng là “thiên vị”, kẻ viết này tạm không bàn đến Obamacare vì thực sự, Obamacare sẽ không được áp dụng trọn vẹn cho đến cuối năm 2014. Tất cả những nhận định về tác dụng thực tế, tốt hay xấu, cũng chỉ là … đoán mò. Ta hãy khoan bàn đến vội. Mà chỉ cần nhìn vào một điểm cụ thể thôi.
Đây là tác phẩm để đời của TT Obama, thành tựu lớn nhất của nhiệm kỳ đầu của tổng thống, vậy mà lạ lùng thay, lại không hề được đề cập đến trong cuộc tranh cử tổng thống vừa qua. Tất cả các ứng viên mọi cấp, từ tổng thống đến các trách nhiệm liên bang, tiểu bang, và địa phương, hầu như không một người nào nhắc đến cải tổ y tế. Trong cả bốn cuộc tranh luận tổng thống và phó tổng thống, vấn đề cải tổ y tế không hề được đề cập đến.
Ở cấp cao nhất, TT Obama ý thức được gần 60% dân Mỹ chống cải tổ y tế nên tránh nói đến. Mặt khác, TĐ Romney, dù sao cũng mang tiếng là cha đẻ ra mô thức cải tổ, há miệng mắc quai, cũng đành phải im.
Cho đến nay, cải tổ y tế đã đưa đến hậu quả đầu tiên là không giúp giải quyết vấn nạn thất nghiệp vì đã thành rào cản không cho các công ty nhỏ thuê thêm nhân công vì sợ phải đóng bảo hiểm cho nhân viên. Đối với những hậu quả tốt hay xấu khác, thì... ta hãy chờ xem.
TĂNG THUẾ NHÀ GIÀU
Một trong những khẩu hiệu của TT Obama được nhắc nhở nhiều nhất là “đòi hỏi nhà giàu đóng góp công bằng hơn (fair share) bằng cách đóng thuế nhiều hơn. Có nghiã là đối với TT Obama, chuyện 5% những người giàu nhất đã đóng 50% thu nhập thuế cho cả nước trong khi 47% thiên hạ không đóng một xu thuế nào, vẫn chưa phải là công bằng xã hội. Cho dù chấp nhận định nghiã “công bằng” của TT Obama, việc nhà giàu đóng thêm thuế như TT Obama đòi hỏi cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Cho dù Nhà Nước tăng thuế nhà giàu theo tỷ lệ TT Obama đề nghị, thì thu nhập thuế của Nhà Nước sẽ tăng tối đa 80 tỷ đô một năm (với điều kiện Nhà Nước có biện pháp tận thu thuế không cho mấy ông nhà giàu trốn được một đồng xu thuế nào), trong khi thâm thủng ngân sách mỗi năm là 1.000 tỷ. Muối bỏ biển trong kiểu tiêu xài của TT Obama. Nói cách khác, đây chỉ là khẩu hiệu tranh cử nhằm mục đích kích động đấu tranh giai cấp để lấy phiếu thôi, chứ thực tế, tác dụng chẳng bao nhiêu.
Hệ quả tất yếu là tăng thuế nhà giàu chỉ là bước đầu rất nhỏ, bước tiếp là tăng các loại thuế và phí vô hình mà tất cả mọi người đều phải trả, giàu, trung lưu và nghèo cũng vậy (thuế xăng, thuế thuốc lá, thuế doanh thu, phí xa lộ, tiền phạt đủ loại, như tiền phạt/thuế không mua bảo hiểm y tế), không có tam thập lục chước.
Trong nhiệm kỳ hai của TT Obama, thiên hạ sẽ chứng kiến cảnh tăng thuế dưới rất nhiều hình thức. Những ông cho dù là nhà nghèo, khi đi mua thuốc lá hút để vơi nỗi sầu về đời sống khó khăn, khi đổ xăng vào chiếc xe cũ uống xăng hơn uống nước lạnh, khi đi mua cái áo thung ở chợ trời, sẽ thấy cái gì cũng đắt hơn, chưa kể sales tax cao hơn. Họ cần phải nhớ họ đang đóng góp thêm cho TT Obama có tiền tiêu xài thả giàn, đúng theo ý họ khi họ bầu cho TT Obama. Và cái hại lớn nhất mà rất nhiều người không nhìn thấy, là với những thứ thuế “kín đáo” này, giàu nghèo cũng đều đóng ngang hàng nhau. Phí xa lộ chẳng hạn, nếu ông đi xe Rolls Royce đời 2012 phải trả thêm một đô, thì ông đi xe KIA đời 1980 cũng phải trả thêm một đô! Dĩ nhiên, một đô của ông đi KIA to gấp mấy lần một đô của ông đi Rolls Royce. Ai lỗ hơn ai?
Tất cả vấn đề ở đây là tự chế trong tiêu xài, chứ không phải quăng lưới hốt thuế thiên hạ. Đa số dân Mỹ đã bỏ phiếu chấp nhận cho TT Obama tăng thuế thiên hạ, mà không cần tự chế trong tiêu xài, vì họ nghĩ đơn giản Nhà Nước tiêu xài có nghiã là nhiều trợ cấp cho họ hơn do nhà giàu đóng góp. Ta hãy chờ xem.
TÀI TRỢ AN SINH
Trong cuộc vận động tranh cử, TT Obama đã đặt trọng tâm vào chiến lược tấn công đối thủ thay vì quảng bá thành quả. Một trong những chủ đề quan trọng nhất là hù dọa thiên hạ về vấn đề trợ cấp an sinh.
Kẻ viết này cũng sẽ không đi vào những chi tiết kỹ thuật quá rắc rối làm gì, mà chỉ muốn đặt ra vài câu hỏi đơn giản.
Chế độ tiền hưu Social Security do TT Roosevelt đặt ra từ đầu thế kỷ, cho đến nay đã qua sáu đời tổng thống Cộng Hoà. Chế độ Medicare do TT Johnson thiết lập thập niên 60, cho đến nay đã qua bốn đời tổng thống Cộng Hoà. Đã có một ông tổng thống Cộng Hòa nào cắt tiền già hay Medicare hay Medicaid chưa? Từ thời TT Johnson đến nay, đã chỉ có một cuộc cải tổ Medicare quan trọng: đó là việc thiết lập chương trình Medicare Part D, với Nhà Nước giúp tài trợ tiền mua thuốc của mấy người già. Đó là sáng kiến của tổng thống Cộng Hoà, George W. Bush, chứ không phải của các tổng thống Dân Chủ Carter, Clinton hay Obama. Dựa vào đâu mà thiên hạ vẫn ôm cứng thành kiến Cộng Hoà sẽ cắt trợ cấp?
Bây giờ TT Obama thắng cử, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, tiền già, tiền thuốc sẽ được bảo đảm không bị cắt. Mặc dù TĐ Romney đã nhấn mạnh nhiều lần, nhưng đa số vẫn không tin TT Obama sẽ cắt hơn 700 tỷ tiền Medicare của mấy người già để chuyển qua Medicaid cho mấy người nghèo mới được gia nhập vào Obamacare. Các cụ hãy chờ xem.
VỰC THẲM TÀI CHÍNH (FISCAL CLIFF)
Ta sẽ có dịp bàn xâu hơn về vấn đề này trong những ngày rất gần đây. Tạm thời chỉ cần biết là nước Mỹ đang trực diện một bế tắc chính trị lớn do khác biệt quan điểm giữa hai chính đảng trong vấn đề công nợ. Nếu không giải quyết ổn thỏa thì kể từ ngày 1 tháng 1, 2013, mức thuế sẽ tăng đồng loạt cho tất cả mọi người đang đóng thuế lợi tức, giàu cũng như nghèo. Một số những người lợi tức thấp hiện không đóng thuế có thể sẽ phải bắt đầu đóng thuế. Mặt khác, các tài trợ an sinh (tiền thất nghiệp, SSI, Medicare, Medicaid) sẽ bị giảm toàn diện, dưới nhiều hình thức, cắt trực tiếp, hay không cắt nhưng tăng phần đóng góp của mỗi người, tăng tuổi lãnh SSI và Medicare, hay chuyển nhiều người đang lãnh Medicare qua Medicaid là chương trình giới hạn hơn nhiều.
TT Obama đã thành công hù dọa chính sách của TĐ Romney, nhưng đã im lặng về những việc ông sẽ phải làm trong vấn đề tài trợ an sinh. Ta hãy chờ xem trước khi bênh hay chê.
Như đã bàn trong một bài trước, TT Obama đắc cử không có nghiã là tương lai sẽ sáng lạng huy hoàng như nhiều người hy vọng đâu. (18-11-12)
Vũ Linh
Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: Vulinh11@gmail.com. Bài của tác giả được đăng trên Việt Báo mỗi thứ Ba.
Ý kiến bạn đọc
21/11/201217:37:59
lưu vong hành
Khách
Việc dân Mỹ bỏ phiếu giữ lại obama cũng giống như sự kiện miền Nam trước năm 1975. Khi bọn bắc cộng đang giết chóc, hành hạ dân miền Bắc thì có những tên trong Nam tự nguyện cam tâm tiếp tay bọn ác nhân này để phá rối và đưa đến sự thất bại cho cả nước để rồi chính bọn này nay đã thấy sự thật. Không lâu dân Mỹ cũng sẽ thấy rõ mặt thật obama thôi và lúc đó thì đã "muộn" rồi!!! Gần đây có 1 tờ báo ở Cali viết về tiểu sử obama và thân phụ đọc lên chợt thấy có mùi quen quen tựa như bọn bồi bút chuyên nghiệp đang viết về bác hồ và mấy trự trong cái đảng việt cộng của chúng rồi tự hỏi "không biết những người Việt này có được obama cho ăn cái gì không? Nhân lễ Tạ Ơn xin kính lời cảm ơn ông Vũ Linh đã giúp soi sáng những bộ mặt tối trong thời gian qua và cũng mong ông vững tay bút trong tương lai vậy.
21/11/201220:03:44
Ngô Sắc
Khách
Đồng ý 2 tay 2 chân luôn! Cộng Hoà số 1! Dân chủ lúc nào củng đòi hỏi kiểu cộng sản, nào là người giàu phải đóng cùng mức thuế như người nghèo, là hoà đồng tôn giáo chớ hổng cho tôn giáo nào làm chính, nào là ai nghèo cách mấy cũng phải có điều kiện chữa bệnh, rồi lại còn nói an ninh xã hội phải giao cho nhà nước quản lý mặc dầu nhân dân làm chủ nữa chớ! Rồi lại còn đòi tuyên truyền trong học đường là con người tiến hoá từ con khỉ chớ không phải do chúa nặn đất sét ra ông A Đâm và bà E Và. Ai bầu cho Dân Chủ thì nên về sống với Cộng Sản! Tức quá trời tức luôn nè!