Hôm nay,  

Bố Tôi – Một Kỷ Niệm

15/06/201200:00:00(Xem: 13334)
Hôm ấy là ngày thi vô trường trung học của tôi. Lúc ấy tôi mới 11 tuổi, vừa xong tiểu hoc. Tôi ghi danh thi vào trường nữ trung học Gia Long, một trong hai trường nữ trung học nổi tiếng của Sàigòn bấy giờ. Bố tôi chở tôi đằng sau chiếc vespa của người, vội vã chở tôi tới Gia Long để kịp giờ thi. Nhưng khi tới nơi thì mới biết là chúng tôi đã tới lầm trường. Tuy rằng tôi thi vào Gia Long, nhưng trung tâm thi lại là ở trường nữ trung học Trưng Vương. Thế là bố con vội vã chở nhau tới Trưng Vương. Khi tới nơi cũng vừa kịp giờ thi. Tôi nhớ khi tôi sửa soạn bước vào phòng thi, bố đã vuốt tóc tôi và nói: “Đừng sợ con ạ. Thi đậu hay rớt cũng không thành vấn đề. Nếu rớt không vào Gia Long được thì bố cho con vào học một trong những trường bố dậy, hoặc về học tiếp ở Regina Pacis… con muốn chọn trường nào bố cho con học trường đó”. Thế là tôi tỉnh bở, hiên ngang bước vào phòng thi, chẳng chút mảy may lo sợ. Tôi ngồi đó, nhìn những đứa bé gái khác trong phòng thi. Đứa nào cũng lo lắng ra mặt. Còn tôi thì tỉnh queo, vì đã có bố trấn an, có rớt cũng chẳng sao. Tôi tỉnh đến nỗi khi đề luận được đưa ra, tôi có cảm tưởng như không phải là mình đang thi, mà là đang viết chuyện, đang sáng tác. Tôi hăng say viết. Rồi đến khi thi tóan, vì trí óc không lo lắng nên tôi rất là sáng suốt, giải bài nào cũng được. Tôi vừa giải bài, vừa viết nắn nót, trình bày cho thật đẹp. Khi thi sử địa, tôi hơi bị khựng vì tôi không thuộc bài. Tuy rằng đã được học luyện thi, nhưng vì tật lười, ham chơi nên 300 bài học tôi chỉ thuộc có một số ít bài. Nhưng tôi có nhớ mang máng những sự kiện lich sử và địa lý đã được học trong lớp, nên tuy tôi không trả lời những câu hỏi trong bài thi được một cách chính xác, nhưng dựa theo kiến thức hạn hẹp của mình, tôi cũng đã “tán hưu, tán vượn”, trả lời tất cả những câu hỏi. Tôi viết thật nhiều, kể lể dài dòng, “thêm mắm thêm muối”, hy vọng rằng người chấm thi không cho 10 điểm thì cũng thấy tôi viết nhiều mà cho tôi 5 điểm cũng không đến nỗi. Có lẽ vì nhờ đã lén mẹ đọc bao nhiêu chuyện từ chuyện trinh thám Z28 tới tuổi hoa xanh tới hoa tím yêu đương lãng mạn nên tôi đã có đầu óc tưởng tượng phong phú, và đã tận dụng mang ra xài. Sau khi thi xong, tôi ung dung ra về. Bố tôi đón tôi ở cổng trường. Bố cũng chẳng hỏi tôi là tôi làm bài như thế nào, chỉ mỉm cười vuốt tóc tôi, rồi cho tôi đi ăn kem trước khi về nhà. Và tôi, tôi cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, chỉ nghĩ rằng nếu mình có rớt cũng chẳng sao, vì đã được bố trấn an như thế.

Mùa hè tiếp tục trôi.Tôi đi bơi, đánh banh đũa với chúng bạn hàng xóm. Rồi tháng 8 tới, các trường học bố tôi dậy đã bắt đầu năm học mới.Kết quả cuộc thi vẫn chưa được công bố.Bố tôi đã ghi danh cho tôi học một trong những trường bố tôi dậy là trường Lê Bảo Tịnh, vì các anh của tôi đều học ở đó.Lúc đó tôi không muốn trở lại Regina Pacis vì chưong trình trung học sẽ được chuyển tiếp qua chương trình Việt, và cũng vì xa nhà.Lần đầu tiên tôi được học trường Việt Nam.Tôi học mê man, hăng say, môn nào cũng được điểm cao.Tôi không còn phải lo đọc và phân tích những văn phẩm Notre Dame de Paris, Les Miserables của văn hào Pháp nổi tiếng Victor Hugo, mà bố tôi đã bao nhiêu lần nói với tôi rằng quá khó cho trình độ tiểu học, dù rằng cho chương trình Pháp. 

Tôi nhớ rõ ngày tôi được biết kết quả cuộc thi. Hôm đó anh em chúng tôi đang đi bơi ở hồ tắm trong bộ Tổng Tham Mưu.Bố tôi bước vào, với gọi tôi tới.Tôi bơi tới, đứng dưới nước, bố tôi trên bờ.Bố ngồi xuống nói với tôi: “Con đậu rồi…” Tôi hỏi:“Đậu gì, bố?”Hỏi xong tôi mới sực nhớ tới cuộc thi trung học.Tôi hỏi lại: “Đậu vô Gia Long hả bố?”. Bố tôi trả lời: “Ừ, con đậu cao lắm.Nhất là về luận văn.Bài luận con viết chắc khá lắm…”.Tôi nhớ lúc đó tôi chẳng mừng chẳng vui, chỉ nghĩ rằng rồi sao đây, bây giờ tôi phải học trường nào? Và tôi cũng biết tại sao tôi đậu cao, là nhờ câu nói trấn an của bố tôi.Còn bố tôi thì cũng rất tỉnh, không có vẻ mừng hoặc vui thái quá, mà chỉ có một vẻ hài lòng nhẹ nhàng pha lẫn chút hãnh diện.

Sau một tháng học tại Lê Bảo Tịnh, tôi được xếp hạng nhất trong lớp. Tôi có nhiều bạn và được các thầy cô cưng chiều. Vì vậy, tôi không muốn rời ngôi trường này. Lấy cớ là Gia Long học buổi chiều, tôi đã xin bố cho tôi đi học cả 2 trường: tiếp tục đi học ở Lê Bảo Tịnh buổi sáng, và Gia Long buổi chiều. Tôi nghĩ chắc chắn là sẽ được, vì thông thường thì bố mẹ nào thấy con hiếu học cũng đều cho con học, càng nhiều càng tốt. Thế nhưng bố tôi lại không. Bố tôi suy nghĩ đắn đo, sau cùng bố tôi nói rằng bố không muốn cho tôi đi học 2 buổi như vậy, vì tôi sẽ vất vả và sẽ mệt. Bố khuyên tôi chọn một trong hai trường. Bố cũng nói rằng tôi nên vào Gia Long, vì đó đã là nguyện ước của tôi ngay từ ban đầu.Tôi đã từ giã mái trường bố dậy, các bạn và các thầy cô, để bắt đầu năm học mới tại ngôi trường Gia Long cổ kính.

Ngày đầu tiên vào Gia Long, tôi xúng xính trong chiếc áo dài trắng mẹ mới đặt may.Tôi vén vạt áo dài ngồi lên yên xe vespa của bố, để bố chở tới trường.Đó là lần đầu tiên tôi được mặc áo dài để đi học.Tôi có cảm tưởng như mình đã là một thiếu nữ, không còn là cô bé mặc đầm nhỏng nhẻo bố mỗi khi bố chở đi học.Lúc tới nơi, bố dẫn tôi tới tận trong sân trường, và chờ tới khi tôi vào lớp bố mới trở ra đi về. Tôi ngồi trong lớp, nhìn theo dáng bố bước đi, mà lòng rộn lên một nỗi thương.Bố tôi đó.Bề ngoài là một Giáo Sư nghiêm nghị ít nói, nhưng bên trong lại là một người cha đầy tình cảm.Tôi đã có thật nhiều những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu trong ngôi trường Gia Long cổ kính này, nhưng có một kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên được.Đó là lần bố chở tới trường để thi, và câu nói trấn an của bố, câu nói đã củng cố tinh thần tôi và cho tôi một sự tự tin để vững an làm bài thi.

Tôi tiếp tục lớn lên trong tình thương của bố, của mẹ, của gia đình, trong sự che chở của Thiên Chúa.Và tôi đã bao nhiêu lần xin Chúa nhận lấy bố tôi như một món quà quý nhất của tôi để Ngài che chở và yêu thương.Ngài đã nhận lời nên bố vẫn còn ở với chúng tôi cho đến bây giờ.

Bây giờ bố tôi đã già, đã hơn 80 tuổi.Tuy rằng sức khỏe đã sa sút nhiều, nhưng bố vẫn còn rất minh mẫn.Hằng ngày bố tôi vẫn viết báo, viết sách, chơi đàn piano, nói chuyện với mẹ tôi, với con cháu.Lâu lâu chúng tôi tụ họp cùng bố mẹ và gia đình đi ăn ở ngoài.Tôi hy vọng rằng bố tôi sẽ tiếp tục ở với chúng tôi thêm nhiều năm nữa, để chúng tôi tiếp tục là những người con may mắn vẫn còn có cha, có thêm thật nhiều những kỷ niệm đẹp với bố.Tôi hy vọng rằng bố tôi biết rằng chúng tôi thương bố biết là chừng nào.

Bố ơi, bố có biết rằng chúng con thương bố không? Thương thật nhiều, bố ạ.

Tặng bố, nhân ngày Fathers day - June 19, 2012
Ly Băng
Houston, Texas

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kể từ năm 2003, giá dầu thô trên thế giới bắt đầu tăng dần từ khoảng 25 Mỹ kim/thùng đến 70 Mỹ kim/thùng vào tháng 6, 2006. Hiện tại giá dầu đang giao động khoảng 60 Mỹ kim
Chỉ một việc thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nhân công du Âu châu sẽ đến Vatican gặp đức Giáo hoàng Benedict XVI cũng trật lên trật xuống. Vào khoảng ngày 10/1 Hà Nội thông báo
Các lý thuyết về sự hâm nóng toàn cầu phát sinh từ cuối thế kỷ 19 do những nhà khoa học Thụy Điển trong khi quan sát sự thay đổi nhiệt độ của không khí bị ô nhiễm để rồi từ đó
Là nước thuộc địa nửa phong kiến, nhân dân Việt Nam chịu nhiều đau khổ do thực dân Pháp đô hộ và giai cấp phong kiến áp bức bóc lột. Các tầng lớp nhân dân
Đảng Cộng sản Việt Nam đang tự chui đầu vào thòng lọng cửa quyền quyền lãnh đạo bằng các giải pháp dân chủ giả tạo mà cứ nghĩ đó là cách tốt nhất để đưa Việt Nam thoát khỏi đói nghèo
Một ngày phiên chợ, u tôi mua về đôi gà nhỏ. Hai con gà: một trống, một mái, dáng còn bé tí teo, như vừa mới lìa đàn. Suốt ngày chúng cứ rúc vào một góc sân
CSVN âm thầm đem tượng Hồ Chí Minh vào trong chùa, tưởng rằng để cho dân chúng thờ lạy như cúng Phật. Dân chúng Việt Nam nghĩ khác. Đồng bào nói với nhau rằng Hồ Chí Minh
Chúng ta biết rằng đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN lúc đầu lấy tên gọi là đảng CS Đông Dương) ra đời ngày 3 tháng 2 năm 1930 đến nay đã 76 năm. Nhưng do các quan điểm sai lầm như
Đây là một chủ trương lớn vừa mang tính cấp bách trong bối cảnh tình hình hiện nay, vừa có ý nghĩa lâu dài đối với sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc…tạo sự chuyển biến mạnh mẽ
Dù chế độ VN hiện giờ là một chế độ "pháp quyền" (chứ không phải "pháp trị" như ba tên phản động ở hải ngoại đòi), ta vẫn có thể phớt lờ đi chuyện BCT không có trong Hiến pháp vì
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.