Hôm nay,  

Làm Một Nẻo, Nói Một Đàng

18/04/201200:00:00(Xem: 14637)
Trong bài nói tại Trường Đảng Cao cấp Nico Lopez ở Cuba của ông Nguyễn Phú Trọng có đoạn phản ánh đúng sự thực:

“Chúng ta thừa nhận rằng, chủ nghĩa tư bản chưa bao giờ mang tính toàn cầu như ngày nay và cũng đã đạt được nhiều thành tựu to lớn, nhất là trong lĩnh vực giải phóng và phát triển sức sản xuất, phát triển khoa học - công nghệ. Nhiều nước tư bản phát triển, trên cơ sở các điều kiện kinh tế cao và do kết quả đấu tranh của giai cấp công nhân và nhân dân lao động đã có những biện pháp điều chỉnh, hình thành được không ít các chế độ phúc lợi xã hội tiến bộ hơn so với trước”.

Chủ nghĩa tư bản dẫu còn nhiều khuyết tật nhưng tự bản thân đã và đang không ngừng điều tiết để hoàn thiện hơn. Còn nhiều điều phải xem xét, bàn bạc nhưng, điều này thì khẳng định được:

Chủ nghĩa xã hội như đã và đang thấy ở Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Triều Tiên, Cu Ba … thì không thể nào bằng được chủ nghĩa tư bản; trong quá khứ, hiện tại cũng như tương lai (nếu nó không tự diễn biến hòa bình, không sụp đổ để hóa thân).

Cũng trong bài nói trên có một đoạn nghe hùng hồn, lưu lóat nhưng, rất sai thực tế:

“Chúng ta cần một xã hội mà trong đó sự phát triển là thực sự vì con người, chứ không phải vì lợi nhuận mà bóc lột và chà đạp lên phẩm giá con người. Chúng ta cần sự phát triển về kinh tế đi đôi với tiến bộ và công bằng xã hội, chứ không phải gia tăng khoảng cách giàu nghèo và bất bình đẳng xã hội. Chúng ta cần một xã hội hướng tới các giá trị tiến bộ, nhân văn, một xã hội nhân ái, đoàn kết, tương trợ lẫn nhau, chứ không phải cạnh tranh thắng - thua vì lợi ích vị kỷ của cá nhân và các phe nhóm. Chúng ta cần sự phát triển bền vững, hài hòa với thiên nhiên để bảo đảm môi trường sống trong lành cho các thế hệ hiện tại và tương lai, chứ không phải để khai thác, chiếm đoạt tài nguyên, tiêu dùng vật chất vô hạn và hủy hoại môi trường. Và chúng ta cần một hệ thống chính trị mà quyền lực thực sự thuộc về nhân dân, do nhân dân và phục vụ lợi ích của nhân dân, chứ không phải chỉ cho một thiểu số giàu có. Phải chăng đó chính là những giá trị đích thực của chủ nghĩa xã hội. Đó cũng chính là mục tiêu, là con đường mà Hồ Chí Minh, Phiđen Caxtrô và nhân dân hai nước chúng ta đã lựa chọn và đang kiên trì, kiên định theo đuổi ”.

Hãy so sánh giữa nói và làm qua mỗi câu trong đoạn trên:

Nói: Chúng ta cần một xã hội mà trong đó sự phát triển là thực sự vì con người, chứ không phải vì lợi nhuận mà bóc lột và chà đạp lên phẩm giá con người.

Thực tế: Bọn quyền chức của ĐCSVN thiết lập hệ thống mafia, lợi dụng sự ngoan cố mập mờ trong chủ trương “đất đai thuộc sở hữu toàn dân”, cướp ruộng đất của dân, thí cho họ mấy đồng đền bù rẻ mạt rồi phù phép bán lấy lời hàng chục, hàng trăm lần. Dân kêu oan, không cấp nào chịu giải quyết, kéo lên Trung ương, không những bị bỏ vạ bỏ vật đầu đường cuối phố mất hết phẩm giá, mà còn bị đánh đập, bị tống giam rất tàn tệ, bất kể là thương bệnh binh hay bà mẹ Việt Nam anh hùng … Nào phải chỉ là hiện tượng đơn lẻ, đã hàng nghìn vụ, đã hàng vạn người bị đầy ải trên khắp đất nước trong suốt mấy chục năm qua. Trước thảm cảnh ấy các vị lãnh đạo vô cảm không hề thấy đau lòng để gấp rút sửa sai trong đường lối, chủ trương (nói quanh co thì là sửa lỗi hệ thống) mà vu cho những người biểu tình khiếu kiện là thế lực thù địch.

Nói: Chúng ta cần sự phát triển về kinh tế đi đôi với tiến bộ và công bằng xã hội, chứ không phải gia tăng khoảng cách giàu nghèo và bất bình đẳng xã hội.

Thực tế:

- Tiền gửi trẻ mỗi tháng ở lớp mẫu giáo của con các đại gia (8 triệu đồng/tháng) bằng hai mươi tháng tiền ăn của học sinh nội trú ở vùng sâu vùng xa (4 trăm ngàn đồng/tháng).

- Bát phở sáng của tư bản đỏ (bẩy trăm nghìn đồng) gấp trăm lần suất ăn trưa của một công nhân làm việc trong nhà máy (bẩy nghìn đồng).


- Dân ốm vào bệnh viên chen chúc ba người một giường đơn, ốm mà phải nằm cả ở gầm giường; quan chức cao cấp của Đảng mỗi người một phòng đầy đủ tiện nghi, hơn cả tư bản. Bệnh viện của dân Việt Nam tồi tàn hơn nhà tù tư bản rất nhiều.

- Chênh lệch thu nhập của ngay cả viên chức nhà nước cách đây ba bốn chục năm chỉ hàng chục lần, nay lên tới mấy trăm lần (Cô nuôi dạy trẻ ở nông thôn lương 500 000 đồng/tháng; tổng giám đốc doanh nghiệp nhà nước trên trăm triệu đồng/tháng). Chưa kể tham nhũng.

Nói: Chúng ta cần một xã hội hướng tới các giá trị tiến bộ, nhân văn, một xã hội nhân ái, đoàn kết, tương trợ lẫn nhau, chứ không phải cạnh tranh thắng - thua vì lợi ích vị kỷ của cá nhân và các phe nhóm.

Thực tế:

- Các giá trị tiến bộ: tự do, dân chủ đều bị hạn chế hoặc tước đoạt. Không có tự do ngôn luận, không được tự do phản biện mà chỉ được tự do ca ngợi Đảng. Không có bầu cử tự do mà chỉ được bầu người do Đảng cử…

- Nhân ái gì mà công an giang thẳng chân đạp vào mặt người đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lấn biển đảo, ngay giữa công chúng Thủ đô.

- Đoàn kết sao được khi ông Tổng Bí thư ĐCSVN lúc nào cũng, ở đâu cũng ra rả: kẻ thù, thế lực thù địch …

- Vì lợi ích (được giữ quyền cai trị) của Đảng (chỉ là một phe nhóm trong đại khối dân tộc), người ta áp đặt điều 4 vào Hiến pháp, vu cho các phe nhóm khác là kẻ thù. Không cần cạnh tranh mà Đảng mặc nhiên tạo thế thắng tuyệt đối với tất cả các phe nhóm khác của dân tộc.

Nói: Chúng ta cần sự phát triển bền vững, hài hòa với thiên nhiên để bảo đảm môi trường sống trong lành cho các thế hệ hiện tại và tương lai, chứ không phải để khai thác, chiếm đoạt tài nguyên, tiêu dùng vật chất vô hạn và hủy hoại môi trường.

Thực tế:

- Trước cách mạng Tháng Tám, thời Pháp cai trị, diện tích rừng Việt Nam còn 14 triệu ha, che phủ 43% diện tích lãnh thổ. Khi Mỹ và chính quyền Sài Gòn còn quản lý một phần lãnh thổ, mặc dù có rải chất độc mầu da cam, diện tích rừng che phủ vẫn còn 34%. Nay … chỉ còn không đầy 25% !

- Cả nước có 2 360 con sông và kênh rạch. Từ ngày làm kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, 10 000km2 trong số đó đã bị ô nhiễm nặng. Một số kênh rạch hầu như đã bị bức tử! Chất lượng nước ảnh hưởng đến sức khỏe người bị xếp thứ 80 trên thế giới.

- Không khí ở các đô thị Việt Nam bị xếp trong tốp 10 nước bẩn nhất thế giới.

- Việt Nam đất chật người đông nhưng trong quy hoạch năm 2009 có tới 166 sân gôn, nhiều sân gôn ngự trị cả trên bờ xôi ruộng mật. Cho đến nay nhiều sân không người chơi gôn mà chỉ cỏ dại và biệt thự hoang phế.

- Đuổi dân đi để lấy đất làm khu công nghiệp, nhưng trong số 100 000ha đã được quy hoạch, có đến 50% bị bỏ hoang.

Nói: Và chúng ta cần một hệ thống chính trị mà quyền lực thực sự thuộc về nhân dân, do nhân dân và phục vụ lợi ích của nhân dân, chứ không phải chỉ cho một thiểu số giàu có.

Thực tế:

- Trong Quốc hội, người của Đảng chiếm 90%, số người Việt Nam ngoài Đảng (chiếm 96% dân số) chỉ được 10% đại biểu.

- Lời tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng: Công an là thanh kiếm (sẵn sàng chọc tiết ai?) và lá chắn (ngăn ai?) của Đảng, chứ không phải để bảo đảm trật tự an toàn cho xã hội, bảo vệ cuộc sống yên bình cho nhân dân.

- Quân đội chỉ trung với Đảng, dân mà nổi dậy thì dân là kẻ thù phải được tắm máu Thiên An Môn. (Nhiệm vụ chính yếu của quân đội không phải để bảo vệ đất nước, bảo toàn lãnh thổ, lãnh hải, chống xâm lược, xâm lấn).

- Trời cũng phải được giành cho một thiểu số giàu có (về quyền lực). Mỗi độ xuân về phải mừng Đảng trước rồi mới được mừng xuân.

Kết luận: Tôi không thể làm tổng bí thư ĐCSVN vì không thể trâng tráo như thế.

Hà Nội 12 tháng 4 năm 2012
Nguyễn Thanh Giang
Số nhà 6 – Tập thể Địa Vật lý Máy bay
Trung Văn – Từ Liêm – Hà Nội
Mobi: 0984 724 165

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Quán bún bò 199 là chỗ dựa tài chính vững chắc giúp ông Lâm Kim Hùng (66 tuổi, Đồng Nai) nuôi hàng chục sinh viên nghèo hiếu học. Quán của ông vừa là nơi ăn ở miễn phí vừa là nơi tạo công ăn việc làm cho các bạn kiếm thêm thu nhập…May mắn trong việc kinh doanh, quán bún bò mang lại nguồn thu nhập ổn định. Thế nhưng, vì sống một mình, nên khoảng lợi nhuận ấy quá dư giả so với cuộc sống bình thường của ông. Nhận thấy cứ để dành tiền mãi cũng chẳng được gì nên ông quyết định giúp đỡ cho những người có hoàn cảnh khó khăn.
Đảng CSVN đang rối beng lên về tình trạng cán bộ tham nhũng quyền lực, nhưng lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau khiến dân te tua. Tình trạng này được báo của Trung ương đảng “vạch áo cho người xem lưng” cả trong hai lĩnh vực...
Số lượng người nhập cư trái phép vào Hoa Kỳ cao kỷ lục đang khiến cho hệ thống nhập cư vốn đã quá tải càng thêm phần căng thẳng. Dữ liệu mới đây của chính phủ cho thấy các viên chức biên phòng đã thực hiện 2.05 triệu vụ bắt giữ trong năm tài chánh kết thúc vào tháng 9. Đây là năm thứ hai liên tiếp mà số vụ bắt giữ như vậy cao hơn 2 triệu. Trong quá khứ, các con số tăng và giảm dựa trên những thay đổi quan trọng về kinh tế và chính sách, như các đợt suy thoái kinh tế và siết chặt biên giới trong thời kỳ đại dịch. Nhưng chưa bao giờ số vụ bắt giữ vượt quá 1.7 triệu, và cũng chưa bao giờ duy trì ở mức cao như vậy trong mấy năm liên tục.
Hai việc đang làm cho Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng mất ăn mất ngủ là “tình trạng xa rời Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh” và “tham nhũng quyền lực” ngay trong hàng ngũ cán bộ, đảng viên có nhiệm vụ chống tham nhũng, thanh tra và thi hành kỷ luật...
Lúc còn tại thế, có lúc ông Phạm Văn Đồng đã phải đối diện với một câu hỏi khó: “Xin Thủ tướng cho biết ý kiến về sự kiện thuyền nhân hồi 1975, nhất là hồi 1978, 1979… Về nguyên nhân và trách nhiệm trong những sự kiện ấy, với những hiện tượng bán bãi thu vàng và khá nhiều tầu, thuyền bị hải tặc bão tố và chìm trong đại dương…
Văn phòng Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ báo cáo thường niên trước Quốc hội: Những diễn biến quân sự và an ninh liên quan đến Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc...
Tại sao chính sách Hoa Kỳ phải giúp đỡ những quốc gia khác, kể cả những quốc gia chống đối quyền lực của Hoa Kỳ? Có anh hàng xóm tức giận muốn qua đốt cháy nhà mình, mình lại đem tiền qua giúp đỡ; đôi khi lại mang con qua xây dựng hàng rào, chuồng gà, sơn quét nhà cửa cho anh ta. Chuyện thật ngược đời. Đảng Cộng Hòa nói: Không được. Đảng Dân Chủ nói: Được. Đáng giúp đỡ. Còn bạn, nghĩ sao? Ngày 18 tháng 10 năm 2023, Hãng thông tấn ABC News đưa tin: “Chính quyền Biden đang soạn thảo gói viện trợ nước ngoài trị giá 100 tỷ USD, bao gồm hỗ trợ cho Israel cũng như các ưu tiên an ninh hàng đầu khác.” Dự thảo này phải được quốc hội phê chuẩn. Chắc hẳn sẽ gặp khó khăn vì Đảng Cộng Hòa giữ đa số ở hạ viện. 100 tỷ là số tiền khá lớn, trong lập luận của đảng Cộng Hòa, tại sao không dùng số tiền này để phát triển kinh tế nước Mỹ? Xây dựng những công trình nội địa mang lợi ích đến cho người dân? Trong lập luận của đảng Dân Chủ, giúp người tức là tự giúp mình
Lại một lần nữa, cộng đồng tình báo quốc tế cho thấy khả năng dự báo hoàn toàn sai lạc khi nhận định rằng xung đột Trung Đông không có dấu hiệu leo thang trong khi chiến tranh Ukraine đang tiếp diễn. Nhưng Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu phạm phải sai lầm nghiêm trọng hơn khi thiếu chuẩn bị các biện pháp phòng thủ cần thiết, vì ông tin tưởng tuyệt đối ưu thế quân sự của 170.000 quân Do Thái so với 40.000 chiến binh Hamas. Chính ông Ehud Barak, cựu Thủ tướng và Bộ trưởng Quốc phòng Israel, cùng 80% dân chúng cũng đồng quan điểm, cho rằng Thủ tướng Netanyahu phải chịu trách nhiệm chính trị cho thảm hoạ hiện nay.
Thái độ chán học Mác và ngán nghe theo lời Bác dậy lan tràn trong sinh viên, học viên các trường Đảng đã làm cho tình trạng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” trong đảng tăng cao đe dọa sự tồn vong của chế độ...
Nhà báo Xuân Ba kể lại: “Đêm chuyển về sáng một ngày tháng tư năm một ngàn chín trăm tám tư, Vũ Bằng thều thào với Long kiếm cho ba cái điếu?! Trời đất, bệnh nặng vậy mà hút chi? Nhưng ông cứ kéo cái điếu về phía mình kéo một hơi rồi ho sặc sụa... Vũ Bằng sau hơi thuốc dim lim vẻ như khỏe lại? Nhưng rồi cứ lịm dần, lịm dần... Nhà văn Vũ Bằng trút hơi thở cuối cùng lúc bốn giờ ba mươi sáng. Vũ Bằng nghèo quá, túng quá! Tội vạ bất như bần!”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.