Hôm nay,  

Tìm Hiểu: Tổ Chức Bầu Cử Tổng Thống Mỹ

03/01/201200:00:00(Xem: 62833)

Tìm Hiểu: Tổ Chức Bầu Cử Tổng Thống Mỹ

Vũ Linh

...nước Mỹ này không phải là Congo trong đó ai muốn vặn vẹo bầu cử thế nào cũng được...

Ngày bài viết này lên báo là nước Mỹ bước vào giai đoan then chốt của cuộc bầu cử lãnh đạo tháng Mười Một năm 2012. Sẽ có hàng chục ngàn người được bầu vào các trách nhiệm quan trọng đủ mọi cấp. Hầu hết các cuộc tranh cử chỉ thực sự bắt đầu khoảng hai hay ba tháng trước ngày bầu thôi. Nhưng có một cuộc bầu đặc biệt thực tế đã khởi sự từ cả năm nay, đó là bầu tổng thống. Trong phạm vi bài này, chúng ta sẽ tìm hiểu về cuộc bầu tổng thống vì đó là cuộc bầu quan trọng nhất.

Trên căn bản, dĩ nhiên, trong tinh thần tự do đa dạng của chính trị Mỹ, cả chục đảng đang hoạt động và có thể đưa ra ứng viên cho mọi chức vụ, kể cả chức vụ tổng thống. Các đảng hiện diện thuộc đủ mọi khuynh hướng, kể cả một đảng Cộng sản Mỹ.

Trên thực tế, chỉ hai đảng có vai trò thực sự đáng kể trong guồng máy chính quyền Mỹ, là Dân Chủ và Cộng Hòa. Cả hai đảng đều hoạt động từ lâu đời và đã biến thể rất nhiều. Ví dụ đảng Cộng Hòa được thành lập giữa thế kỷ 19 để tranh đấu cho việc khai phóng dân nô lệ da đen chống lại các điền chủ da trắng miền Nam. Hơn một trăm năm sau, Cộng Hòa biến thể thành đảng của giới điền chủ da trắng miền Nam trong khi dân da màu được Cộng Hòa giải phóng đều chạy qua Dân Chủ gần hết. Quá trình biến thể đó cực kỳ phức tạp mà không phải là đề tài câu chuyện ngày hôm nay.

Ở đây, ta chỉ tìm hiểu về thủ tục bầu cử để hiểu rõ vấn đề hơn. Cũng phải nói ngay sinh hoạt chính trị Mỹ hết sức phức tạp, không thể viết cho đầy đủ trong khuôn khổ một bài báo ngắn. Những khẩu hiệu “đảng của dân nghèo” hay “đảng nhà giàu”, “đảng da trắng” hay “đảng dân thiểu số” chỉ là những cái mũ thô thiển chỉ thể hiện những cái nhìn nông cạn bề ngoài. Trong một bài viết gần đây, tác giả đã cố tóm lược triết lý chính trị của hai đảng, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là những tóm lược rất phiến diện. Cách thức bầu bán cũng vậy, cực kỳ phức tạp, khác biệt từng tiểu bang, từng quận này đến hạt kia. Các ứng viên tổng thống phải trả bạc triệu cho các chuyên gia hiểu rõ thủ tục bầu cử của các địa phương vì đó chính là chìa khoá của thành công.

Sau đó phải bỏ thêm bạc triệu để thực hiện những quảng cáo có tính đặc thù gần như cho riêng mỗi đơn vị bầu cử. TT Obama đã bỏ ra hơn bẩy trăm triệu để được đắc cử, một số tiền vô tiền khoáng hậu trong lịch sử tranh cử thế giới.

Những tổng thống đắc cử như Obama hay Bush đều là những người nắm vững thể thức bầu cử và nhu cầu đặc biệt của hàng ngàn đơn vị bầu cử qua việc dùng những nhóm chuyên gia kiệt xuất. Bush không bao giờ có thể trở thành tổng thống nếu không có phụ tá Karl Rove, trong khi Obama cũng chẳng thể nào vào Nhà Trắng nếu không có cố vấn David Axelrod. Một việc làm cực kỳ ý nghĩa của TT Obama: ông cho cố vấn Axelrod nghỉ việc tại Tòa Bạch Ốc từ cả năm nay để về Chicago nghiên cứu toàn thời chiến lược tranh cử cho năm 2012, nghiên cứu lại toàn diện bản đồ tranh cử. TT Obama là người có tính kỹ lưỡng, không muốn thất bại kỳ bầu tới nên chuẩn bị thật chu đáo. Tất cả chỉ là vấn đề tổ chức.

Trước hết, ta thử tìm hiểu về bầu sơ bộ.

Đây là cuộc bầu nội bộ để chỉ định đại diện cho đảng. Như đã nói, thủ tục bầu sơ bộ khác biệt ở từng tiểu bang, từ trong đảng Dân Chủ đến trong đảng Cộng Hoà, do đó, ở đây chỉ có thể bàn đến một cách tổng quát.

Khác với các đảng Cộng Sản trong đó các lãnh tụ được một tá người trong Bộ Chính Trị quyết định, ở Mỹ chẳng có đảng nào có “Bộ Chính Trị” hết. Mỗi đảng đều có một Ủy Ban phối hợp, dù có gọi là Ủy ban Quốc gia thì chỉ có vai trò giới hạn là vận động gây quỹ cho các ứng viên của đảng và phối hợp việc tranh cử của họ, chứ không đề ra cương lĩnh hay chương trình gì cho đảng.

Chương trình hành động của mỗi đảng do một ủy ban đặc nhiệm gồm cả trăm đại diện các tiểu bang được bầu trong đại hội đảng đề ra trong đại hội đó luôn. Cái oái ăm của chính trị Mỹ là chương trình của đảng có khi chẳng giống chương trình của ứng viên tổng thống chút nào, kiểu ông nói gà bà nói vịt.

Vì không có Bộ Chính Trị nào chỉ định nên tất cả các đảng viên trên 35 tuổi, sanh tại Mỹ đều có quyền ra tranh cử làm đại diện đảng trong cuộc bầu tổng thống. Họ phải tự đưa ra chương trình hành động, có thể khác nhau một trời một vực với các đồng chí cùng đảng, rồi tự tìm cách vận động lấy hậu thuẫn của đảng viên chứ không phải của cấp lãnh đạo đảng, và kiếm phiếu của cử tri đoàn của mỗi tiểu bang.

Tính chất độc lập của các ứng viên nói riêng và đảng viên nói chung cũng đưa đến nhiều tình trạng quái lạ. Năm 2000, thượng nghị sĩ Dân Chủ Joe Liebermann đứng chung liên danh làm Phó TT cho Gore. Năm 2008, cũng ông Liebermann đó công khai chống Obama và đi vận động cho ứng viên Cộng Hòa McCain, và xém chút nữa đã trở thành ứng viên Phó TT của McCain.

Thứ tự bầu sơ bộ của các tiểu bang là đề tài tranh chấp tay ba triền miên giữa các tiểu bang, các ứng viên, và ủy ban lãnh đạo đảng. Trên căn bản, cả hai đảng đều không muốn các tiểu bang nhỏ bị lép vế, nên dành các cuộc bầu đầu tiên cho các tiểu bang nhỏ, có tính tiêu biểu. Tiểu bang đầu tiên là Iowa, miền trung nước Mỹ, rồi đến New Hamshire miền đông bắc, rồi đến South Carolina miền nam, rồi chạy qua Nevada miền tây. Tuy là các tiểu bang nhỏ hay ít dân, nhưng kết quả được truyền thông thổi phồng lên để rồi chiến thắng hay thất bại tại những nơi này sẽ mang tính quyết định. Ứng viên vô danh Obama năm 2008 chỉ nhờ thắng tại Iowa mà sẵn trớn đánh bại guồng máy khổng lồ của bà Hillary luôn. Đương kim TT Johnson, sau khi thua Robert Kennedy tại New Hampshire Tháng Giêng 1968, đã bỏ cuộc, không ra tranh cử nữa.

Tình trạng này đưa đến cái lủng củng là các tiểu bang có bầu sơ bộ muộn, tháng Năm hay tháng Sáu, đều không còn tiếng nói gì đáng kể vì đến khi họ bầu thì ứng viên gần như đã được chọn xong từ trước. Trong thời gian gần đây, nhận thấy ảnh hưởng của mình quá ít, nhiều tiểu bang lớn bèn tự ý cãi chỉ thị của ủy ban lãnh đạo đảng, tổ chức bầu sơ bộ sớm hơn để dành tiếng nói. Chẳng hạn như Florida và Michigan năm 2008.

Vòng bầu sơ bộ kéo dài từ Tháng Giêng đến Tháng Sáu, phần lớn tập trung vào Tháng Hai và Ba, rồi đại hội đảng được tổ chức, thường vào Tháng Bẩy hay Tám, để các đại diện tiểu bang chính thức bầu đại diện đảng. Ở đây, phải nói cho rõ ta đang nói về cử tri đoàn đại diện các tiểu bang trong cuộc bầu sơ bộ trong nội bộ đảng, chưa nói đến cử tri đoàn bầu tổng thống.

Hình thức bầu cử sơ bộ cũng khác biệt từ tiểu bang này qua tiểu bang khác. Có tiểu bang tổ chức bầu cử trực tiếp cho các đảng viên, có tiểu bang cũng bầu trực tiếp nhưng mở rộng cho mọi người tham gia, kể cả người ngoài đảng (có thể đưa đến tình trạng tréo cẳng ngỗng là đảng viên đảng đối lập xâm nhập, dồn phiếu cho ứng viên yếu nhất), có tiểu bang bầu qua hình thức hội thảo nhóm rồi bỏ phiếu nhiều vòng như Iowa (đưa đến tình trạng các ứng viên điều đình trước với nhau, nếu bị loại ở những vòng đầu thì sẽ dồn phiếu cho ai, như Obama và Edwards đã tìm cách hợp tác với nhau để đánh bà Hillary năm 2008).

Đến khoảng mùa hè là hai đảng tổ chức đại hội đảng để đại diện tiểu bang đến bầu đại diện của đảng tranh cử tổng thống.

Tại đại hội đảng, mỗi tiểu bang gửi đến đại hội một số đại biểu - xin gọi là cử tri đoàn - với con số ấn định tùy theo dân số của tiểu bang. Ví dụ, California là tiểu bang lớn nhất với nhiều đại biểu nhất, được 441 đại biểu bên Dân Chủ, trong khi bên Cộng Hòa thì Cali được 173 đại biểu. Thông thường, các đại biểu thăm dự đại hội đảng phải bỏ phiếu cho ứng viên chiếm được nhiều phiếu nhất trong tiểu bang. Nhưng có tiểu bang phân phiếu cử tri đoàn theo tỷ lệ phiếu của cử tri. Cũng có tiểu bang cho các đại biểu bỏ phiếu tùy ý mà không cần phải bỏ phiếu cho ứng viên đã thắng tại tiểu bang của mình. Ứng viên nào chiếm được đa số phiếu của tổng số đại biểu của tất cả các tiểu bang sẽ đắc cử đại diện cho đảng trong cuộc tranh cử tổng thống.

Rồi đến bầu tổng thống.

Sau khi hai đảng có đại diện chính thức, hai bên sẽ tranh chức tổng thống được tổ chức qua một cuộc phổ thông đầu phiếu mở rộng cho mọi công dân Mỹ không phân biệt đảng phái, được cử hành trên toàn quốc ngày Thứ Ba đầu của tháng Mười Một.

Cuộc bầu cử này cũng là bầu cử gián tiếp, để bầu một cử tri đoàn chính thức đại diện cho 50 tiểu bang và quận Columbia, tham gia một cuộc bầu tổng thống chính thức. Mỗi tiểu bang được ấn định một số đại biểu là tổng kết của số dân biểu và nghị sĩ liên bang của tiểu bang đó. Ví dụ Cali là tiểu bang lớn nhất, có 2 thượng nghị sĩ và 53 dân biểu, do đó được đại diện bởi 55 đại biểu, với 55 phiếu. Thông thường thì ứng viên nào thắng tại một tiểu bang sẽ lãnh hết số phiếu của tiểu bang đó. Nhưng cũng có tiểu bang chia số phiếu theo tỷ lệ của cuộc phổ thông đầu phiếu.

Sau đó, các đại biểu của tất cả 50 tiểu bang và quận Columbia sẽ chính thức họp và bỏ phiếu bầu tổng thống Mỹ vào tháng Mười Hai. Đây mới là cuộc bầu tổng thống chính thức của Mỹ, dù chỉ có tính cách tượng trưng vì hầu hết các đại biểu đều bị bắt buộc phải bỏ phiếu theo kết quả của phổ thông đầu phiếu tại tiểu bang chứ không có thể bỏ phiếu theo ý mình.

Tổng cộng có 540 phiếu cử tri đoàn, tức là 535 ghế dân biểu và thượng nghị sĩ, cộng thêm một vài đại diện cho các nơi chưa có đại biểu tại quốc hội như Puerto Rico, Guam, District of Columbia (DC). Ứng viên nào thu được 271 phiếu sẽ đắc cử tổng thống Mỹ. Sau đó, quốc hội liên bang họp tháng Giêng để chính thức phê duyệt và kết quả được đương kim Phó Tổng Thống kiêm Chủ Tịch Thượng Viện tuyên đọc (do vậy mà ông Phó Al Gore đã bị đặt trong tình trạng bối rối là phải tuyên đọc ông Bush đã thắng mình mà đắc cử tổng thống năm 2000).

Thể thức bầu cử gián tiếp này có mục đích xác nhận Hoa Kỳ là một liên bang của 50 tiểu bang chứ không phải là một nước thuần nhất. Vì là một liên bang nên có nhu cầu phải cho các tiểu bang nhỏ hay thưa dân cũng có một tiếng nói quan trọng. Nếu chỉ dựa trên tổng số phiếu của dân chúng thì các ứng viên của hai đảng chỉ cần thắng lớn ở các tiểu bang lớn như New York, Cali, New Jersey, Florida, Texas, Ohio, Pennsylvania, Illinois... là đủ thắng trong khi hoàn toàn lơ là các tiểu bang ít dân như Dakota, Idaho, Alaska,…hay nhỏ bé như Maine, Delaware.

Thể thức này hợp lý trên căn bản vì tạo cơ hội đồng đều cho tất cả các tiểu bang cùng có tiếng nói tương đối. Nhưng lại có thể đưa đến nghịch cảnh là dù lãnh được nhiều phiếu của quần chúng hơn mà vẫn có thể không đắc cử vì thua phiếu cử tri đoàn như trường hợp Gore thua Bush năm 2000.

Chìa khoá thành công thực tế không phải là kiếm được đa số trong hơn 250 triệu phiếu của cử tri Mỹ, mà là kiếm được 271 phiếu trong khối 540 cử tri đoàn. Bởi vậy mà Al Gore hơn George Bush nửa triệu phiếu nhờ các tiểu bang đông dân Nữu Ước và Cali, nhưng vẫn thua vì Bush thắng tại nhiều tiểu bang hơn, 30 tiểu bang so với 20 bầu cho Al Gore, và nhất là thắng tại Florida với hơn 500 phiếu.

Chỉ khi nào ta hiểu ra tính chất triệt để phức tạp của cách bầu cử ở Mỹ thì mới có thể hiểu được cái khó khăn vô cùng tận để đắc cử tổng thống Mỹ. Truyền thông Mỹ thường tô vẽ hình ảnh của Bush như tên ngốc của làng, nhưng tên ngốc đó đã hạ được không biết bao nhiêu chính khách nặng ký nhất của Cộng Hòa để rồi hạ luôn đương kim phó tổng thống Al Gore năm 2000, rồi sau đó lại hạ thượng nghị sĩ lão làng nhất của Dân Chủ là John Kerry năm 2004, để làm tổng thống đủ hai nhiệm kỳ. Trong lịch sử cận đại Mỹ từ sau Thế Chiến Thứ Hai tới ông Bush con, đã có 12 tổng thống, trong đó chỉ có bốn người là làm được đủ hai nhiệm kỳ.

Chuyện Bush thắng như thế nào tại Florida đã được hàng ngàn bài báo bàn đến, khỏi cần viết dông dài, chỉ cần nhắc nhở một vài người suy nghĩ đơn giản không hiểu gì về tính phức tạp của cách bầu cử Mỹ, nước Mỹ này không phải là Congo trong đó ai muốn vặn vẹo bầu cử thế nào cũng được, mà Tối Cao Pháp Viện (TCPV) Mỹ cũng không phải toà án tỉnh Đắc Lắc đâu. Lý do quan trọng nhất mà TCPV đưa ra là lý do công bằng trước Hiến Pháp. Nếu bắt buộc phải kiểm lại từng phiếu một tại một vài đơn vị tại Florida cho đến hết thì nguyên tắc đó phải áp dụng trên tất cả mấy ngàn đơn vị bầu cử trong 50 tiểu bang của Mỹ cho hơn hai trăm triệu lá phiếu, và như vậy kiểm phiếu và cãi cọ sẽ kéo dài vĩnh viễn.

Phó TT Gore chấp nhận quyết định của Tối Cao Pháp Viện và 535 dân biểu và thượng nghị sĩ lưỡng đảng Quốc Hội chính thức phê duyệt chiến thắng của Bush ngày 6 tháng 1, 2001, với 20 phiếu phản đối không đủ tiêu chuẩn bị chính PTT Gore với tư cách Chủ Tịch Thượng Viện bác bỏ. Sau khi TT Bush nhậm chức, báo Miami Herald và USA Today tổ chức kiểm phiếu Florida lại hết. Kết quả cuối cùng khác nhau tùy theo cách kiểm phiếu. Dưới tất cả mọi tiêu chuẩn (thủng bốn góc, ba góc, hai góc, một góc) Bush đều thắng, trừ trường hợp duy nhất theo tiêu chuẩn dễ nhất - hơi có một vết lõm, mà không cần lỗ phiếu phải bị thủng dù chỉ một góc - thì Gore thắng.

Chuyện xưa lắm rồi, nhưng ông Gore vẫn ấm ức không nuốt được cục tức. Câu hỏi cần đặt ra là tại sao đương kim phó tổng thống lại chỉ thắng được có 20 tiểu bang trong khi Bush lại có thể thắng tại 30 tiểu bang, kể cả tiểu bang Tennessee là tiểu bang của Gore.

Sau hai cuộc bầu sơ bộ đầu tiên tại Iowa và New Hampshire, người ta có thể sẽ thấy bức tranh rõ ràng hơn về phía Cộng Hoà. Hy vọng là vậy. (1-1-12)

Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: Vulinh11@gmail.com. Bài của tác giả được đăng mỗi Thứ Ba trên Việt Báo.

Ý kiến bạn đọc
06/01/201223:05:25
Khách
Trong sinh hoạt chính-trị Hoa-Kỳ, Đảng phái giữ vai trò quan trọng trong việc, vừa đề ra chính-sách" trị quốc an dân "và cũng lựa chọn các ứng-cử-viên tranh cử vào các chức vụ dân cử ,từ Tổng-thống tới Quốc-hội Lưỡng-viện, kể cả các chức vụ dân cử Tiểu-bang như Thống-đốc và Quốc-hội Tiểu-bang . Mục tiêu chính của các Đảng phái chính-trị là "đoạt quyền " bằng mọi thủ đoạn .Hiện nay, có hai chính-đảng -Dân-chủ và Cộng-hoà- thay phiên nhau" cầm quyền "tại Hoa-kỳ và cho dù một số người không chấp nhận "kiểu cọ" như vậy, nhưng vẫn phải tuân thủ thực tế chính trị ,đã có từ thời Hiệp-chủng-quốc Hoa-kỳ được thành lập. Do đó , muốn hiểu rõ sinh hoạt đảng phái của Hoa -kỳ, chúng ta cần biết hai chính Đảng Dân-chủ và Cộng-hoà xuất xứ từ những biến cố chính trị từ thời gian nào ? : 1/ Đảng Dân-chủ : Đảng Dân-chủ là một đảng chính trị lâu đời nhất. Vào năm 1824, Andrew Jackson chiếm phần lớn các phiếu của Cử-tri-đoàn, nhưng không hội đủ đa số tuyệt đối nên vẫn không được làm Tổng-thống .Theo Hiến-pháp, Hạ-viện bầu chọn trong số hai Ứng-viên TT có số phiếu lớn nhất và kết quả là John Quincy Adam được chọn làm Tổng-thống. Do đó những thành viên ủng hộ Jackson trong đảng Cộng-hoà Dân-chủ lập ra đảng Dân -Chủ.. Như vậy, đảng Dân-chủ ngày nay phát xuất từ nhóm "chống Liên-bang" của Thomas Jefferson và danh hiệu này thay đổi từ "Chống Liên-bang" đến "Công-hoà" qua "Cộng-hoà Dân-chủ" và cuối cùng la "Dân-chủ". Danh xưng này được dùng liên tục từ năm 1828 đến nay và phù hiệu của đàng này là hình "Con Lừa". Sau nhiệm kỳ của Andrew Jackson, đảng Dân-chủ bị chia rẽ trầm trọng về các vấn đề Nô-lệ và Liên-bang ,nên mất mát nhiều ảnh hưởng chính-trị.. Từ năm 1860 đến 1932 chỉ có hai Ứng-viên Tổng-thống của đảng Dân-chủ được bầu vào toà Bạch-Ốc. 2/ Đảng Cộng-hoà. Đảng Cộng-Hoà ra đời vào năm 1854 khi các đảng Nhỏ họp lại để lập một đảng Mới. Tiền thân của đảng này là nhóm Whigs dưới thời Jackson và nhóm Liên-bang của Hamilton và Adam. Đảng Cộng-hoà cầm quyền khi Abraham Lincoln được bầu làm Tổng-thống năm 1860 và giữ ưu thế chính-trị cho đến 1930. Đảng này thường được gọi tắt là "GOP" (Grand Old Party" và lấy hình "Con Voi" làm phù hiệu. Tóm lại ,phần lược thuật trên đây chỉ là những nét tổng quát về lịch sử và tiến trình hình thành của hai đảng Dân-chủ và Cộng-hoà mà thôi ,với chỉ mục đích là làm sáng tỏ thêm những vấn đề thời sự chính-trị hiện nay mà một số bạn trên diễn đàn cố tình bỏ qua , đưa đến tình trạng là "Ông nói Gà, Bà nói Vịt" . Chính-trị là thế đấy, muốn hiểu sao cũng đựoc và muốn nói bao nhiêu cũng chẳng ai cấm cản, miễn là phải " Nói có sách, Mách có chứng", nếu không " Cái Ách giữa đàng, Nó quàng vào Cổ " và chỉ tội cho "Vợ ,con" thôi. Vubinh
07/01/201217:13:15
Khách
Vài xác minh để độc giả Việt Báo hiểu rõ thêm khi đọc các góp ý và có thái độ về bọn tay chân hạ bộ obama :
-Tôi chưa (luôn cả gia đình ) bao giờ là đảng viên cộng hoà cả - cũng như chưa bao giờ đi bầu primary là phải ghi danh bỏ phiếu cho 1 đảng. Cho nên bọn tay chân hạ bộ obama trong này chụp mũ Cộng Hoà là 1 sự BỊA ĐẶT TRẮNG TRỢN của bọn vô lại này.Theo lẻ phiều bầu tt của chúng tôi là cho bà Hillary Clinton nhưng vì obama mà bỏ cho Mc. Cain rõ ràng xứng đáng hơn tên vô lại này nhiều ! Ngày nay nếu bị buộc phải chọn giửa đảng CH và DC chúng tôi sẽ không ngần ngừ chọn CỘNG HOÀ .
-Chúng tôi ũng hộ Bush tấn công Iraq và A phú hãn vì chả lẽ không vì mà tháp đôi New York và 3,000 người tự dưng ... chết !!! Cuộc chiến này được 98% quốc hội chấp thuận mà trước khi bỏ phiếu có cuộc tường trình của tình báo quân đội do tên Colin Powell là thuyết trình viên và kêu gọi ũng hộ tấn công mà sau đó sau khi từ chức cũng chính tên này trở mặt phản phé Bush về chính việc này! Có những sự thật không tiện viết ra ở đây.
-Chuyện tiêu diệt Bin Ladin là đúng đắn - tôi chưa bao giờ phản đối ở bất cứ nơi đâu - mà 1 lần nữa chỉ do sự BỊA ĐẶT DỐI TRÁ của bọn tay chân hạ bộ oabama. Nhưng chả lẽ 1 người khác làm tt Mỹ - như bà Hillary - có chứng cớ rõ ràng về sự hiện diện của tên bin ladin mà bỏ qua sao ? Cho nên đây là sư may mắn cho obama mà thôi.
- " obama ngồi càng lâu dỉ nhiên bản thân chúng càng giàu to lên " các độc giả cứ xem thu nhập hàng năm của obama và vợ cùng bảng đánh giá tài sản của chúng tăng lên thì biết ngay và nhìn lại bản thân của quí độc giả cùng gia đình con, em : mất việc , lương bổng, phúc lợi bị cắt , mất nhà , xin welfare, food stamp mà nếu còn việc làm thì so sánh lại giá gạo, sửa , bột đường hôm nay và khi tên obama làm tt hay nhìn vào số nợ của nước Mỹ giờ này khủng khiếp như thế nào, nếu là 1 người có lòng với đất nước này và có quan tâm trách nhiệm với con,cháu,chắt sau này - phài cong lưng è cổ trả nợ cả đời cho tên vô lại obama này - hẳn quí độc giả phải "khủng hoãng " vậy.
-Khi Abraham Lincoln là tt đảng CH ủng hộ giải phóng nô lệ và toàn bộ dân da đen tham gia đảng này nhưng sau này dân da đen trở mặt và bỏ theo DC ? Khi bạn nhìn thấy mình bị lạm dụng thì cứ để tiếp tục không ? Khi nhìn thấy những kẻ lạm dụng các quyền lợi mà chính bạn là người đi làm đóng thuế cũng không thể có được như thế, bạn có tiếp tục để xảy ra không ?
Viện bảo tàng các tổng thống hầu hết các trưng bày là của cá nhân tt, gia đình, bạn bè hiến tặng. Bạn có biết bảo tàng Martin Luther King các trưng bày là do con ông ta bán lại không ? 1 số tiền không nhỏ ? phải chấp thuận cho con ông ta có chân trong ban quản trị " có lương " ?
Bạn có biết khi sai lầm các tt bị chỉ trích là việc bình thường nhưng khi obama bị chỉ trích thì là " kỳ thị " không ? michelle obama là 1 trong 10 người phụ nữ đẹp nhất thế giới ? bạn không đồng ý ? bạn ... ói à ? bạn kỳ thị bà ta à ? ... Bạn bảo vợ chồng tên vô lại này cũng chỉ mị dân à ? bạn kỳ thị à ?
-Đọc những góp ý của bọn tay chân hạ bộ oabama trong này tôi chỉ có thể nói rằng khả năng bọn này chỉ để nâng bi thổi kèn obama mà thôi - không thể khá hơn được - đủ rõ đảng dân chủ ngày nay như thế nào rồi !
Tóm lại khi thấy 1 tên vô lại làm điều tồi bại, hại đến mọi người, chúng ta hãy đứng dậy chỉ mặt nó và báo cho mọi người biết hoặc cùng đuổi nó ra. Nếu không bợp tai, đá đít nó được chúng ta hãy bước ra ngoài , không ngồi cùng nó và tối thiểu chúng ta sẽ không bao giờ nói hùa theo nó , điều này sẽ làm mọi người biết rõ bầy, đàn nó là bọn nào.
04/01/201203:18:45
Khách
Lú vong hanh nói:

chúng bảo ông Vũ Linh viết về obama " toàn là ... bẹt " - Nhờ ông Vi Anh và các bạn ông tí : người Việt Hải Ngoại chúng ta có từ ngữ " bẹt " này không ? ý nghĩa là gì vậy ?
- từ khác là " khè ra " mà trong câu viết cũng vô nghĩa ?
Mong độc giả, ai biết bọn này gốc gác nơi đâu hoặc manh mối của mấy từ "lạ" xin thông báo mọi người biết.

1.Ông nói mọi người không hiểu, bây giờ ông nói với mọi người là: "tôi luu vong hanh TOÀN LÀ NÓI BẸT"

2. Con tôi là Bắt khỉ TÔI KHÈ LÀ BÁC SĨ ....

Ông tự nói như vậy coi thử mọi người có hiểu không????
04/01/201203:01:16
Khách
lú vong hành nói:

Theo tôi biết đây không phải là lần đầu tiên gia đình obam xài tiền thuế của dân hoang phí như vậy đâu !!! Chúng từng đã đi du lịch, mua sắm, ăn chơi hoang đàng , sa đoạ cho cả gia đình giòng họ chúng như mẹ vợ , anh chị em vợ

Obama nó đâu có ngu, nó thấy cái gương trước mắt, dòng họ Bush là dòng họ giết Tổng thống, người giết TT Kennedy chính là Bush cha, còn người giết Kennedy, Jr chính là Bush con, nó đi không có người bảo vệ là Bush con mò tới bắn liền.

Chính Bush cha và Bush con hiện nay ai cũng có người bảo vệ, lãnh lương suốt đời, và đi máy bay và du lịch miễn phí . Chúng nó là kẻ ăn hại, tản phá Mỹ rồi núp bóng luôn.Tại sao cha nội không lên tiếng. Đồ điên.
04/01/201202:48:50
Khách
Được gửi bởi lưu vong hành (Guest) vào 01/03/2012

Chúng tôi từng nghi ngờ bọn tay chân hạ bộ obama là người " lạ " chứ không phải người Việt hải ngoại vì chúng không thật sự hiểu tiếng Việt và viết đúng chính tả tiếng Việt !
- Xin đọc lại 1 góp ý " Trong khi Bush làm Thống Đốc ở Texas, Bush ký luật là phiếu phải đếm bằng tay nếu số phiếu với sai số là 1/100, huống chi KỲ NÀY LẠI LÀ 1/10,000 " bọn tay chân hạ bộ oabama không biết số nào lớn hơn số nào nhưng có lẽ nhận tiền nên phải nổ tạc đạn thôi !!!

Lão già này lẩm cẩm và lú lẫn, chính ông mới không hiểu tiếng việt và chính ông là ngu xuẩn mới không hiểu 1/100 và 1/10,000 , ông nội này thất học nên không hiểu.

Ông hãy mang con ông vào đây, con ông sẽ không bao giờ vào đây, chúng nó sẽ mắc cỡ và xấu hổ khi thấy cha nó ũng hộ kẻ ÁC và ngu ngốc y chan thằng hề.

Ông xem đảng của ông, chúng nó là ứng cử viên Tổng thống, mà chúng chửi bới lẫn nhau trên TV, tôi thấy thật là xấu hổ cho ông và Vu Linh, chúng nó chỉ vì quyền lợi cá nhân chứ đâu phải vì quyền lợi đất nước hay quyền lợi của ông, sao ông không tự hỏi chúng nó bảo vệ quyền lợi cho ông chỗ nào?????

Như vậy mà Vu Linh nghe nói Cộng hoà thì tự tâng bốc lên nào là " ngôi sao mới nổi lên Ron Paul " nghe mà thúi quắc

04/01/201200:15:05
Khách
Vậy mà Lưu Vong Hành Tỏi cứ " thèo lẻo " cái mõm thối nhai đi nhai lại như bị ma...hành rằng thì là lão ta đóng thuế cho bản thân Obama và cả dòng họ ông ta hưởng lạc , nhưng lão ta lại chẳng cần biết tiền thuế của bá tánh đóng vô vài triệu đô mỗi tháng cho cái đám ứng cử viên Đảng CH cãi nhau chí choé như chó với mèo rồi đánh lẫn nhau u đầu sứt trán mới hả dạ . Lúc đó lưu vong ma...hành nín khe như bị...táo bón trong "nhà xí "đó thưa bà con....
04/01/201200:08:02
Khách
Chúng tôi từng nghi ngờ bọn tay chân hạ bộ obama là người " lạ " chứ không phải người Việt hải ngoại vì chúng không thật sự hiểu tiếng Việt và viết đúng chính tả tiếng Việt !
- Xin đọc lại 1 góp ý " Trong khi Bush làm Thống Đốc ở Texas, Bush ký luật là phiếu phải đếm bằng tay nếu số phiếu với sai số là 1/100, huống chi KỲ NÀY LẠI LÀ 1/10,000 " bọn tay chân hạ bộ oabama không biết số nào lớn hơn số nào nhưng có lẽ nhận tiền nên phải nổ tạc đạn thôi !!!
- chúng bảo ông Vũ Linh viết về obama " toàn là ... bẹt " - Nhờ ông Vi Anh và các bạn ông tí : người Việt Hải Ngoại chúng ta có từ ngữ " bẹt " này không ? ý nghĩa là gì vậy ?
- từ khác là " khè ra " mà trong câu viết cũng vô nghĩa ?
Mong độc giả, ai biết bọn này gốc gác nơi đâu hoặc manh mối của mấy từ "lạ" xin thông báo mọi người biết mà 1 người bạn khẳng định là chỉ có người "lạ " ở phía bắc VN hoặc người quen ở trong nước VN hay mới ra "ngoài " này mà thôi !
03/01/201222:45:14
Khách
Vu Linh nói:" Sau hai cuộc bầu sơ bộ đầu tiên tại Iowa và New Hampshire, người ta có thể sẽ thấy bức tranh rõ ràng hơn về phía Cộng Hoà. Hy vọng là vậy. "

Gingrich nói Romney nói láo,không có tài lãnh đạo và yếu kém về vấn đề kinh tế, Ron Paul nói Gingrich ăn hối lộ, Bachman nói Ron Paul không phải là ngưới bảo thủ, Perry nói Ron Paul là kỳ thị ...v.v...Chúng nó bỏ ra 1 ngày 3 triệu để quảng cáo chửi bới lẫn nhau ( không biết VL có bỏ tiền ủng hộ cho chúng nó chửi nhau không? ). Như vậy NGHE QUẢNG CÁO TOẢN BỘ ỨNG CỬ VIÊN TỔNG THỐNG ĐẢNG CỘNG HOÀ TOÀN LÀ ĂN HỐI LỘ, THAM NHŨNG, KỲ THỊ, BẤT TÀI v.vvv. Mở TV là thấy chúng nó quảng cáo chửi bới lẫn nhau.

MỌI NGƯỜI AI CŨNG HIỂU ĐẢNG NÀY NHƯ THẾ NÀO RỒI ÔNG VL Ạ
03/01/201222:25:18
Khách
Chuyện xưa lắm rồi, nhưng ông Gore vẫn ấm ức không nuốt được cục tức. Câu hỏi cần đặt ra là tại sao đương kim phó tổng thống lại chỉ thắng được có 20 tiểu bang trong khi Bush lại có thể thắng tại 30 tiểu bang, kể cả tiểu bang Tennessee là tiểu bang của Gore. (Trích bởi Vu Linh )

Although Bush received 543,895 fewer individual votes than Gore nationwide, Bush won the election, receiving 271 electoral votes to Gore's 266. Bush had won the Florida vote by a margin of 537 votes out of six million cast.

http://en.wikipedia.org/wiki/George_W._Bush

Bush thua Al Gore 543,895 phiếu trên toàn quốc, Bush hơn 537 phiếu của trên 6 triệu phiếu bầu ờ Florida mà Jeb Bush làm Thống đốc Florida. Đúng luật là phải đếm phiếu lại bởi vì tỉ lệ là 1/ 10,000 . Cái này là sai số quá nhỏ.

Trong khi Bush làm Thống Đốc ở Texas, Bush ký luật là phiếu phải đếm bằng tay nếu số phiếu với sai số là 1/100, huống chi KỲ NÀY LẠI LÀ 1/10,000.

NHƯ VẬY BÁC HỒ VU LINH ĐỪNG CÓ NGUỴ BIỆN MỘT CÁCH NGU XUẦN NHÉ. HƠN NỮA CHUYỆN NẢY LẠI XÃY RA TAI FLORIDA.

Chiều hôm đó tất cả các đải truyển hình tuyên bố Al Gore thắng TB Florida nhưng sau đó Jeb Bush nói đếm lại và 1 tiếng sau đó nói Bush con thắng Florida. Như vậy LÀ ẢO THUẬT.

HIỆN NAY TẤT CẢ CÁC TIỂU BANG MỸ NẾU SỐ PHIẾU SAI SỐ 1/100 AUTOMATIC PHẢI ĐẾM LẠI. TAI SAO BUSH KHÔNG ĐẾM LẠI ???
03/01/201221:20:29
Khách
Bầu bán chi cho tốn thêm tiền thuế của dân ...hai đảng chánh Cộng Hoà và Dân Chủ cứ thay phiên / luân phiên nhau cầm quyền 5 năm xem ra nền chính trị Mỹ có khá hơn không ?

Vận dụng tối đa thời giờ, trí lực, phương tiện, tiền bạc... ra sức đấu đá lẫn nhau ì xèo ỏm tỏi, ca tụng tâng bốc bản thân hết mức và xỉ vả, mạt sát đối thủ / phe đối không khoan nhượng để mà lo cho dân cho nước xem ra hữu ích hơn nhiều !?
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyến thăm Việt Nam hai ngày của Tổng Bí thư Đảng, Chủ tịch nước Cộng sản Trung Quốc, Tập Cận Bình đã để lại nhiều hệ lụy cho nhân dân Việt Nam hơn bao giờ hết. Bằng chứng này được thể hiện trong Tuyên bố chung ngày 13/12/2023 theo đó họ Tập thay quan điểm “cộng đồng chung vận mệnh” bằng “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai” cho hai nước...
Sự ra đi của nhà tư tưởng và thực hành xuất sắc về chính sách đối ngoại của Mỹ đánh dấu một kỷ nguyên kết thúc. Trong suốt sự nghiệp lâu dài và có ảnh hưởng phi thường của mình, Henry Kissinger đã xây dựng một di sản mà người Mỹ sẽ khôn ngoan chú ý trong kỷ nguyên mới của nền chính trị cường quốc và sự xáo trộn trong toàn cầu. Thật khó để tưởng tượng rằng thế giới mà không có Henry Kissinger, không chỉ đơn giản vì ông sống đến 100 tuổi, mà vì ông chiếm một vị trí có ảnh hưởng và đôi khi chế ngự trong chính sách đối ngoại và quan hệ quốc tế của Mỹ trong hơn nửa thế kỷ.
“Tham nhũng kinh tế” ở Việt Nam đã trở thành “quốc nạn”, nhưng “tham nhũng quyền lực” do chính đảng viên gây ra để thu tóm quyền cai trị mới khiến Đảng lo sợ. Đó là nội dung đang được phổ biến học tập để đề phòng và bảo vệ chế độ do Ban Nội chính Trung ương công bố...
“Trong năm 2023 còn nhiều vấn đề đáng lo ngại, gây bất an cho xã hội. Các tội phạm trên các lĩnh vực tiếp tục gia tăng toàn quốc xảy ra 48.100 vụ phạm tội và trật tự xã hội tăng 18%.”
Việt Nam đang thương lượng mua chiến đấu cơ F-16 của Mỹ để tăng cường bảo vệ an ninh trước đe dọa ngày một lên cao của Trung Quốc ở Biển Đông. Tin này được truyền miệng ở Hoa Thịnh Đốn, tiếp theo sau chuyến thăm Việt Nam 2 ngày 10-11 tháng 9/2023 của Tổng thống Joe Biden. Tuy nhiên, các viên chức thẩm quyền của đôi bên không tiết lộ số lượng F-16 mà Việt Nam có thể mua với giá 30 triệu dollars một chiếc...
Số năm tháng tôi nằm trong tù chắc ít hơn thời gian mà nhà thơ Nguyễn Chí Thiện ngồi trong nhà mét (W.C) và có lẽ cũng chỉ bằng thời gian ngủ trưa của nhà văn Vũ Thư Hiên, ở trại Bất Bạt, Sơn Tây. Bởi vậy, sau khi đọc tác phẩm Hỏa Lò và Đêm Giữa Ban Ngày của hai ông (rồi đọc thêm Chuyện Kể Năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn, Thung Lũng Tử Thần của Vũ Ánh, và Trại Kiên Giam của Nguyễn Chí Thiệp) thì tôi tự hứa là không bao giờ viết lách gì vể chuyện nhà tù, trại tù hay người tù nào cả.
Càng gần đến Đại hội đảng toàn quốc khóa XIV (2026-2031), đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) càng ra sức kiên định 4 nguyên tắc được coi là “có ý nghĩa sống còn đối với chế độ.”
Trời mưa thì buồn. Trời nắng thì vui. Mưa nhiều quá gây lụt lội, trở thành thảm cảnh. Nắng quá độ gây khô hạn, cháy mùa màng, gây đói khổ. Gọi là thiên tai. Có nghĩa thảm họa do trời gây ra. Hoặc chữ “thiên” đại diện cho thiên nhiên. Nhưng gần đây, vấn nạn khí hậu biến đổi, gây ra nhiều “thiên tai” có thể gọi lại là “thiên nhân tai,” vì con người góp phần lớn tạo ra khốn khổ cho nhau. “Thiên nhân tai,” nghe lạ mà có đúng không? Nguyên nhân chính gây ra biến đổi khí hậu là hiệu ứng nhà kính. Một số loại khí trong bầu khí quyển bao quanh trái đất hoạt động hơi giống như gương kính trong nhà kính, giữ nhiệt của mặt trời và ngăn nó trở lại không gian, gây ra hiện tượng nóng lên cho toàn cầu. Nhiều loại khí nhà kính này xuất hiện một cách tự nhiên, nhưng các hoạt động của con người đang làm tăng nồng độ của một số loại khí này trong khí quyển, cụ thể là: Cacbon dioxit (CO2), khí mê-tan, nitơ oxit, khí florua
Tuy lịch sử không nói đến, nhưng nếu chịu khó lục lọi đây đó, người ta sẽ tìm ra một giai thoại khá thú vị về việc bản Tuyên ngôn Độc lập của Việt Nam được Hồ Chí Minh soạn thảo và đọc trong buổi lễ trước công chúng tại vườn hoa Ba Đình (nay là Quảng trường Ba Đình) ngày 2 tháng 9 năm 1945. Theo tường thuật của nhà báo Hồng Hà trên báo Cứu Quốc của Việt Minh, ông Nguyễn Hữu Đang là người đọc chương trình buổi lễ và giới thiệu Chính phủ Lâm thời cùng chủ tịch Chính phủ đọc Tuyên ngôn Độc lập. Ông Nguyễn Hữu Đang là Trưởng ban Tổ chức Lễ đài, ông chính là người đứng trước micro giới thiệu: “Thưa đồng bào... Đây là Chủ tịch Chính phủ Lâm thời Hồ Chí Minh.” Nói xong, ông lùi lại, nhường micro cho Hồ Chí Minh.
Quán bún bò 199 là chỗ dựa tài chính vững chắc giúp ông Lâm Kim Hùng (66 tuổi, Đồng Nai) nuôi hàng chục sinh viên nghèo hiếu học. Quán của ông vừa là nơi ăn ở miễn phí vừa là nơi tạo công ăn việc làm cho các bạn kiếm thêm thu nhập…May mắn trong việc kinh doanh, quán bún bò mang lại nguồn thu nhập ổn định. Thế nhưng, vì sống một mình, nên khoảng lợi nhuận ấy quá dư giả so với cuộc sống bình thường của ông. Nhận thấy cứ để dành tiền mãi cũng chẳng được gì nên ông quyết định giúp đỡ cho những người có hoàn cảnh khó khăn.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.