Hôm nay,  

Tại Sao Nguyễn Phú Trọng Phải Đi Tầu "

07/10/201100:00:00(Xem: 6245)
Tại Sao Nguyễn Phú Trọng Phải Đi Tầu "

Phạm Trần
Tổng Bí thư đảng Cộng sản Việt Nam, Nguyễn Phú Trọng sẽ chính thức thăm Trung Cộng từ 11 đến 15 tháng 10 (2011) vào lúc quan hệ giữa hai nước Việt-Trung ở vào giai đoạn tồi tệ nhất kể từ cuộc chiến tranh biện giới năm 1979. Tại sao "
Cuộc chiến mà Lãnh tụ Đặng Tiểu Bình của Trung Cộng lúc bấy giớ gọi là để “dậy cho Việt Nam một bài học” đã gây cho 6 tỉnh Việt Nam dọc biên giới cửa nát nhà tan, nặng nhất là các tỉnh Lào Cai, Cao Bằng và Lạng Sơn.
Có trên 40 ngàn dân và binh sỹ Cộng sản chết và hàng trăm ngàn người khác bị thương và mất tích. Phiá Tầu cũng bị thiệt hại nặng với khỏang 14 ngàn lính chết và bị thương, chưa kể số quân lính mất tích.
Hai bên đã gián đoạn ngoại giao trong 12 năm cho đến khi tái lập năm 1991, sau khi Việt Nam phải rút quân khỏi chiến trường Cao Miên để thỏa mãn đòi hỏi của Trung Cộng, sau 11 năm chiếm đóng nước này từ 1978 đến 1989.
Trong cuộc chiến này, theo ước lượng của Tây phương thì phía Việt Nam chết khoảng 15 ngàn quân và lối 30 ngàn người khác bị thương. Quân đội Cao Miên (Khmer đỏ) cũng thiệt mạng khoảng 15 ngàn người, nhưng không biết số quân và dân bị thương là bao nhiêu.
VN TIẾP TỤC BỊ LÉP VẾ
Tuy nhiên Việt Nam đã phải trả một giá rất đắt cho hai cuộc chiến. Trên đất liền, theo lời Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Ðại Sứ Việt Nam tại Trung Quốc (1974-1989) thì: “ Trong đàm phán biên giới, họ (Trung Hoa) ép ta làm ta mất một nửa thác Bản Giốc, dân ta cũng không được đặt chân đến Ải Nam quan nữa, tất cả ta mất hàng trăm km2 đất. Họ xóa hiệp định phân định ranh giới vịnh Bắc Bộ giữa hai Chính phủ Pháp – Thanh (do lịch sử để lại) đòi chia lại, ăn hơn của ta một phần hải phận.” (Trích Bauxite Việt Nam, ngày1/12/2010)
Ngoài ra quân Tầu còn chiếm núi Lão Sơn trong nội địa của Việt Nam, (phía Việt Nam gọi là Cao điểm 1509), nằm ở huyện Vị Xuyên, Tỉnh Hà Giang sau cuộc chiến năm 1984.
Sau đó vào tháng 3 năm 1988, Hải quân Tầu bất ngờ tấn công và đánh chiếm 8 mỏm đá ngầm của Việt Nam trong Quần đảo Trường Sa, sau khi vào tháng 1/1974, lợi dụng những ngày cuối cùng của cuộc chiến ở miền Nam Việt Nam mà Quân lực Việt Nam Cộng hòa không còn đủ súng đạn tự vệ, đã tiến đánh và chiếm quần đảo Hòang Sa từ tay quân đội miền Nam.
Quân đội Trung Cộng đã xây dựng căn cứ quân sự và sân bay ngắn hay sân bay trực thăng ở cả hai quần đảo này.
Sau khi Việt Nam và Tầu đạt “Hiệp ước biên giới trên đất liền” năm 1999 và “Hiệp định phân định Vịnh Bắc bộ” trên Biển Đông năm 2000 thì Trung Cộng gia tăng áp lực đòi Việt Nam phải giải quyết chủ quyền trên các đảo và vùng biển còn lại, trong đó có vùng biển và quần đảo Trường Sa, nơi còn có tranh chấp của Đài Loan, Nam Dương, Mã Lai Á, Brunei và Phi Luật Tân.
Tình hình nóng lên khi Chính quyền tỉnh Hải Nam của Trung Cộng công bố thành lập Huyện hành chính Tam Sa, gồm cả Hòang Sa và Trường Sa vào năm 2007 khiến người dân Sài Gòn, xuống đường lần đầu tiêng biểu tình chống Bắc Kinh có ý đồ xâm lược.
Các cuộc biểu tình sau đó lan ra Hà Nội nhưng không bền lâu do chính quyền CSVN đàn áp, bắt bớ và khủng bố những người đi biểu tình.
Trong khi Trung Cộng tiếp tục đàn áp ngư dân và hàng năm ra lệnh cấm đánh bắt vào giữa mùa cá trên Biển Đông từ tháng 5 đến tháng 8 thì vào tháng 05 năm 2009, Bắc Kinh tự động nạp cho Liên Hiệp Quốc Bản đồ chủ quyền trên biển Đông có hình Lưỡi Bò hay “Đường 9 Đọan”, khoanh vùng chiếm từ 80 đến 80% diện tích Biển Đông, gồm cả hai Quân đảo Hòang Sa và Trường Sa của Việt Nam.
Việt Nam và các nước ven biển phản đối. Hoa Kỳ, Nhật Bản và các nước trong vùng Thái Bình Dương, quan trọng nhất là Úc và Tân Tây Lan cùng với các nước Âu Châu bị chi phối bởi đường biển kinh tế quan Biển Đông cũng lên tiếng chống lại âm mưu khống chế đường giao thông trên biển của Bắc Kinh.
Cùng với thời điểm này, Trung Cộng gia tăng đánh, bắt và đàn áp ngư dân Việt Nam đánh cá trong khu vực Hòang Sa và Trường Sa. Hàng trăm ngư phủ đã bị giết, nhiều người khác mất tích và tài sản bị tịch thu và bắt chuộc tiền để được thả về.
Mỗi lần như thế, ngư dân Việt Nam phải ký giấy nhìn nhận đã đánh cá và xâm phạm “vùng biển của Trung Quốc”.
Nhưng các tầu Hải quân của Trung Cộng và Tầu hải giám (cảnh sát biển) của Hải quân ngụy tranh dân sự thì lại ra sức bảo vệ cho khỏang 700 thuyền và tầu đánh cá của ngư dân Trung Quốc thường xuyên được tự do đánh bắt trong vùng biển của Việt Nam.
Hành động Trung Cộng xâm phạm chủ quyền lãnh hải, biển đảo và vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của Việt Nam nghiêm trọng hơn kể từ ngày 26-05-011 các Tầu Hải giám và Quân sự của Tầu đã trắng trợn vi phạm chủ quyền lãnh hải của Việt Nam, theo tố cáo của Liên đòan Luật sư Việt Nam:
- Ngày 26/05/2011, 03 tàu hải giám của Trung Quốc đã cắt cáp thăm dòcủa tàu Bình Minh 02 thuộc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam tại vị trí 12 độ48,25 phút Bắc và 111 độ 26,48 phút Đông cách mũi Đại Lãnh (Phú Yên)(đường cơ sở dùng để tính chiều rộng lãnh hải của Việt Nam) 116 hải lý,cách bờ biển đảo Hải Nam Trung Quốc là 340 hải lý.
- Chiều ngày31/05/2011, 04 tàu đánh cá của ngư dân thành phố Tuy Hòa đang đánh cá ởvị trí 8 độ 56 phút Bắc và 112 độ 45 phút Đông thuộc thềm lục địa ViệtNam bị 03 tàu Hải quân Trung Quốc nổ súng bắn xuống nước uy hiếp, đe dọakhông cho ngư dân Việt Nam hành nghề.
- Sáng ngày 09/06/2011, tàu cá Trung Quốc có sự yểm trợ của 02 tàu ngư chính Trung Quốc đã cố tình lao vào tuyến cáp khảo sát của tàu Viking II do Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam thuê khảo sát địa chấn trên vùng biển tại vị trí 6 độ 47,5phút Bắc và 109 độ 17,5 phút Đông thuộc thềm lục địa Việt Nam.

Sau đó, kể từ tháng 5/2011, nhà cầm quyền Trung Cộng còn thăm dò dầu khí trong vịnh Bắc bộ của Việt Nam; ngang nhiên đe dọa các Công ty dầu khí nước ngòai hợp tác với Việt Nam tìm kiếm dầu ở Biển Đông. Bắc Kinh còn tuyên bố đem dàn khoan khổng lồ đến hoạt động tìm kiếm dầu khí ở Trường Sa.
Vào tháng 9, Tầu công khai xác nhận việc đem các tầu chiến của họ yểm trợ cho kế họach nuôi cá trên biển dài hạn của 500 tầu đánh cá của Tầu trong khu vực Trường Sa và ngăn chặn không cho ngư dân Việt Nam đến vùng này.
Đến ngày 24/09 (2011), tầu chiến của Trung Cộng đã công khai tấn công và đuổi bắn suốt 2 ngày đêm vào 2 thuyền đánh cá của ngư dân Tỉnh Quảng Ngãi đang khi lâm nguy tìm đường tránh bão ở vùng biển Hoàng Sa. Rất may các ngư dân đã thoát chết, dù thuyền của họ đã bị lính Tầu xả nước với mục đích làm cho thuyền chìm và bắn đạn cháy vào tầu.
Trong khi lính Tầu dã man đuổi bắn ngư dân Việt như thế thì phía lãnh đạo Cộng sản Việt Nam đã ra lệnh cho các báo không được đăng tin và nếu đã đăng thì phải gỡ xuống, mặc dù một số báo chỉ dám gọi tầu chiến của Hải quân Trung Cộng là “tàu nước ngoài” hay “tàu chiến nước ngoài”.
Những hành động lấn chiếm biển đảo và lãnh thổ ngang ngược này của Trung Cộng là nguyên nhân của 11 Cuộc biểu tình của người dân ở Sài Gòn và Hà Nội từ tháng 6 (2011), nhưng cuối cùng Chính quyền VN đã nhượng bộ áp lực của Tầu và ra lệnh cấm biểu tình và bắt giam nhiều người chống Tầu.
Thậm chí, Việt Nam còn hứa sẽ ngăn cấm tất cả những cuộc biểu tình chống Trung Cộng, qua lời cam kết của Nguyễn Chí Vịnh, Trung tướng, Thứ trường Quốc phòng Việt Nam tại Cuộc họp với Thượng tướng Mã Hiểu Thiên, Phó tổng tham mưu trưởng Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc.
Lời hứa này đã được Báo Quân đội Nhân dân của Bộ Quốc phòng Việt Nam tường thuật sau phiên họp ngày 28-8 (2011) tại Bắc Kinh : “Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam cũng thông báo chủ trương kiên quyết xử lý vấn đề tụ tập đông người ở Việt Nam với tinh thần không để sự việc tái diễn. (Theo Bảo Trung của Báo Quân đội Nhân dân, 30-8-2011)
Nếu ở một nước tự do, dân chủ và có lãnh đạo là một người biết tự trọng, có liêm sỉ và biết tôn trọng quyền lợi của đất nước thì không khi nào nói chuyện với lãnh đạo Tầu chứ đừng bàn đến chuyện ôm nhau và chìa tay ra “tay bắt mật mừng” như các Tổng Bí thư đảng CSVN đã từng làm trong các chuyến thăm Tầu trước Nguyễn Phú Trọng.
Thử hỏi một người đứng đầu một đảng duy nhất cầm quyền ở Việt Nam như Nguyễn Phú Trọng mà có mặt mũi nào lại hoan hỷ đi thăm một quốc gia mà Chính quyền nước đó đã và đang có những hành động lấn chiếm lãnh thồ và đe dọa chủ quyền của Việt Nam như nhà nước và đảng Cộng sản Trung Quốc "
Vậy đâu là nguyên nhân của chuyến viếng thăm Tầu vào lúc này của Nguyễn Phú Trọng, sau 10 tháng được bầu vào chức Tổng Bí thư đảng CSVN "
Chỉ có 5 lý do được suy ra:
1) Nhận khuyến cáo không được lung lay trước những áp lực của quần chúng có khuynh hướng chống Tầu lên cao.
2) Phải nghiêm túc chận đứng mọi khả năng nổi lên bài Trung Cộng của “các thế lực thù địch” và thực thi những cam kết với Trung Cộng của những lãnh đạo trước Trọng từ thời Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu cho đến Nông Đức Mạnh.
3) Hãy gác tranh chấp sang một bên để “cùng khai thác” tài nguyên ở Biển Đông.
4) Giữ vững tư tưởng của cán bộ, đảng viên, lực lượng Công an và Quân đội để bảo vệ quyền cai trị độc quyền cho đảng CSVN.
5) Tiếp tục duy trì hợp tác hữu nghị giữa hai nước dựa trên phương châm 16 chữ do lãnh đạo Tầu đưa ra cho Việt Nam thi hành là : “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và tinh thần 4 tốt “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”.
4 ĐỜI TỔNG BÍ THƯ ĐẢNG
Trước Trọng cũng đã có các chuyến thăm và làm việc với lãnh đạo đảng và nhà nước Tầu của các Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh (1990), Đỗ Mười (2 chuyến, 1991 và 1997), Lê Khả Phiêu (1 chuyến, 1999) và Nông Đức Mạnh (4 chuyến: 2001, 2003, 2006 và 2008).
Trong số các Tổng Bí Thư, Nguyễn Văn Linh đã mở đường tái lập quan hệ ngọai giao nhưng Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh đã tạo cơ hội cho Trung Hoa vào khai thác Bauxite trên Tây Nguyên và dành nhiều công trình xây dựng và dự án kinh tế cho các Công ty của Tầu.
Theo lời Vũ Khoan, Bí thư Trung ương Đảng, Phó Thủ tướng Chính phủ tháp tùng Mạnh sang Bắc Kinh năm 2003 thì trong chuyến đi này, Khoan nói :” Đặc biệt, trong chuyến thăm, các đồng chí lãnh đạo Trung Quốc đã dành cho nhân dân Việt Nam hai món quà: xóa các khoản nợ đồng rúp trước đây (khoảng 420 triệu nhân dân tệ) và xây tặng phía Việt Nam một Nhà hữu nghị Trung-Việt. Hai món quà này thể hiện tinh thần "khép lại quá khứ, hướng tới tương lai".
Đỗ Mười là người đã có công giữ vững chủ nghĩa Cộng sản ở Việt Nam và duy trì quyền lãnh đạo độc tôn cho đảng, theo đúng đường lối của đảng Cộng sản Trung Cộng.
Phải chăng đó là những lý do thầm kín khiến đảng CSVN không dám ho he với Tầu dù có bị khống chế trên nhiều mặt, đặc biệt là sự thao túng công khai và bá chủ của Trung Cộng trên Biển Đông.
Vấn đề đặt ra là liệu trong 5 ngày ở Tầu từ 11 đến 15 tháng 10 (2011), Nguyễn Phú Trọng có đủ bản lĩnh và khả năng để chống trả áp lực của lãnh đạo Trung Cộng hay sẽ cắn răng chịu trận để được yên thân, vì Trọng đã là người “của” Bắc Kinh từ lâu như lời đồn đại ở Hà Nội" -
Phạm Trần
(10/011)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.