Hôm nay,  

Ngân Sách, Công Nợ, Và Thuế

26/07/201100:00:00(Xem: 10189)

Ngân Sách, Công Nợ, Và Thuế

Vũ Linh

...Mỹ sản xuất món hàng 100 đô thì đã phải trả nợ 95 đô, chưa kể tiền lãi khoảng 5%, tức là 5 đô nữa...

Trong thời gian qua, cả nước Mỹ bị thu hút vào cuộc tranh cãi tăng nợ, tăng thuế. Hai chính đảng tranh cãi, tổng thống và quốc hội tranh cãi, bảo thủ cấp tiến tranh cãi, truyền thông tranh cãi. Phần lớn là… ông nói gà bà nói vịt. Đưa đến tình trạng thiên hạ cũng cãi theo. Không còn là chuyện nói gà nói vịt nữa, mà thành chuyện… mấy ông mù sờ voi.

Trong cái cảnh mở chợ bát nháo đó, có một độc giả đã bình tĩnh ngồi xem và đặt câu hỏi “Tại sao bây giờ lại có cuộc tranh cãi này" Từ trước đến giờ chưa có lần nào quốc hội phải biểu quyết tăng mức công nợ sao" Chuyện gì đã xẩy ra thời các TT Clinton và Bush"”

Để trả lời câu hỏi này, ta bình tâm coi lại câu chuyện nợ nần, thâm thủng ngân sách của những năm qua. Ôn cố tri tân. Không cần đi quá xa, chỉ cần nhìn lại hai thập niên qua thôi.

DƯỚI THỜI TT CLINTON

TT Clinton nhậm chức đầu năm 1993. Ông đắc cử với khẩu hiệu “It’s the economy, stupid!”. Trước đó, TT George W.H. Bush (cha) hiên ngang đi vào lịch sử như tổng thống được hậu thuẫn cao nhất lịch sử cận đại Mỹ, với tỷ lệ hơn 90%, sau khi huy động được một lực lượng quân sự đồng minh mạnh, đánh tan Saddam Hussein tại Kuweit trong có vài ngày. Tất cả các tai to mặt lớn Dân Chủ tránh né, coi chuyện TT Bush sẽ được bầu lại là đương nhiên, khỏi nhẩy vào tranh cử làm gì cho mệt xác vô ích. Chỉ có một anh tay mơ, thống đốc một cái tiểu bang vừa nhỏ vừa nhà quê, muốn nhẩy ra lấy tiếng, chuẩn bị cho tương lai, nhẩy vào tranh cử. Anh nhà quê ngớ ngẩn đó chính là tổng thống Bill Clinton. Ông đắc cử vì thật ra sáng suốt hơn người, vì hiểu rõ hơn ai hết kinh tế là động cơ chính, là yếu tố quyết định mọi chuyện, vì đó là túi tiền và bát cơm của thiên hạ. Mà thành quả kinh tế của TT Bush không tốt lắm, nhất là sau khi ông lật ngược chính sách của TT Reagan, cho tăng thuế đồng loạt dù đã hứa là không với câu nói lịch sử: "Hãy đọc ở miệng tôi này, không có thuế mới!" Dân Mỹ thấy tăng thuế là bất mãn rồi.

Tám năm Clinton có thể nói là tám năm tương đối an bình ổn định nhất trong lịch sử cận đại Mỹ. Có thể nói TT Clinton là một trong những tổng thống may mắn nhất lịch sử. Chẳng có tai họa gì xẩy ra hết, ung dung ngồi mát ăn bát vàng. Tổng thống coi như ‘thất nghiệp” ngồi ngáp dài chán quá, đành phải tìm… cô Monica giải sầu, khiến xém mất job. Có hai yếu tố.

Thứ nhất là nhờ… số trời. Chẳng có thiên tai, động đất, mưa bão gì. Cũng chẳng bị dính dáng vào chiến tranh quy mô vĩ đại nào. Nạn khủng bố mới manh nha, khi Al Qaeda vẫn còn là nhóm khủng bố tấn công ở vòng ngoài, chưa đặt bom đánh hai tòa cao ốc World Trade Center ở Nữu Ước.

Thứ nhì là nhờ đối lập Cộng Hoà. Vừa vào Tòa Bạch Ốc, TT Clinton hăng hái giao ngay cho bà vợ trách nhiệm cải tổ toàn diện hệ thống y tế Mỹ. Kế hoạch bà Hillary đưa ra có tính cách cấp tiến cực đoan quá mức, ngay quốc hội do phe ta Dân Chủ kiểm soát cũng không dám thông qua. Dân chúng sợ xanh mặt. Ít lâu sau, trong cuộc bầu giữa mùa năm 1994, dân chúng trao đa số kiểm soát cả hạ viện lẫn thượng viện cho Cộng Hòa, để cầm chân tổng thống. TT Clinton thế là bị khoá tay, không còn làm gì được nữa. Các chương trình kế hoạch đồ sộ, vĩ đại bị cất vào tủ hết. Sáu năm còn lại là sáu năm… uống trà ngắm trăng, hút xì-gà.

Mặt khác, tám năm của Clinton cũng là thời điểm thiên hạ đua nhau thổi bong bóng. Bong bóng internet và bong bóng nhà cửa. Tổng thống ung dung ngồi xem, còn vỗ tay hoan hô khuyến khích vì thấy dân chúng ăn nên làm ra. Hai cơn sốt có tính đầu cơ này đã bơm cả ngàn tỷ bạc vào kinh tế, cổ phiếu các công ty điện toán cũng như giá nhà cửa khắp nước tăng vọt như diều gặp bão. Tiền bạc chạy ào ào. Và hậu quả đầu tiên là tiền thuế của Nhà Nước thu được tăng vọt như hỏa tiễn. Giá nhà và giá cổ phiếu có thể là giá ảo, nhưng tiền thuế thu vào là tiền thật.

Ta có thể mường tượng ngay hình ảnh kinh tế thời đó. Một mặt thì Nhà Nước thu thuế ào ào, mặt khác Nhà Nước bị đối lập khoá tay không cho tiêu xài. Có thu mà không chi thì dĩ nhiên kết quả là trong ba năm cuối của TT Clinton, ngân sách đã có thặng dư. Lần đầu tiên trong lịch sử cận đại Mỹ, ngân sách Nhà Nước không bị thâm thủng. Trong năm năm đầu, ngân sách thâm thủng tổng cộng 1.000 tỷ, ba năm cuối, thặng dư tổng cộng 450 tỷ. Kết số tám năm Clinton, thâm thủng chỉ có 550 tỷ, hay là trung bình 70 tỷ một năm.

Mức công nợ trong tám năm Clinton tăng từ 4.200 tỷ lên đến 5.700 tỷ, tức là tăng tổng cộng 1.500 tỷ. Trung bình tăng chưa tới 200 tỷ một năm.

Đây là thành tích lớn nhất của TT Clinton, mà ông và đảng Dân Chủ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội nhắc nhở thiên hạ. Bao nhiêu phần là công của TT Clinton, bao nhiêu phần là công của đối lập Cộng Hòa, bao nhiêu phần là do bong bóng giả tạo, bao nhiêu phần là… số trời" Câu trả lời mỗi người đều có.

DƯỚI THỜI TT BUSH (CON)

Trong khi tám năm Clinton ổn định bao nhiêu thì tám năm của TT Bush lại rối loạn bấy nhiêu. Chưa vào Nhà Trắng thì đã chứng kiến thị trường chứng khoán sụp đổ vì bong bóng internet xì hơi. Chỉ số Nasdaq rớt hơn 60%, từ hơn 5.000 điểm xuống còn chưa tới 2.000 khi nhậm chức. Kinh tế suy trầm nặng. Vừa vào Nhà Trắng chưa ấm ghế là bị ngay vố 9/11. Không phản ứng không được. Thế là xẩy ra cuộc chiến Afghanistan. Rồi tới báo cáo của CIA cũng như của cả thế giới khi ấy là Saddam Hussein còn cả núi vũ khí giết người tập thể mà TT Clinton không chịu kiểm tra. Có cả vũ khí nguyên tử không chừng. Làm gì bây giờ"

Ngồi chờ Saddam cho cảm tử mang bom “bẩn” thả xuống Nữu Ước chết vài trăm ngàn người" Không thể vô trách nhiệm ngồi chờ một 9/11 thứ hai, khủng khiếp gấp cả chục lần như vậy được. Mà Saddam thì không cho kiểm tra vũ khí. Liên Hiệp Quốc thì khua chiêng gõ trống nhưng hoàn toàn tê liệt vì Nga, Tầu và Pháp lo bảo vệ quyền lợi kinh tế của họ tại Iraq. Thế là bắt buộc phải đánh Saddam. Rồi lại chuyện trên trời rơi xuống. Bão Katrina cùng với hàng loạt cả chục trận bão hurricanes liên tiếp đổ bộ vào vùng biển đông nam, từ Florida đến Texas. Đến cuối trào, còn vài tháng nữa thì về hưu, nhưng vẫn lãnh thêm vụ bong bóng gia cư nổ tung sau khi đã được thổi lên tận mây xanh dưới thời Clinton. Họa vô đơn chí.

Trước những nhu cầu chi tiêu dồn dập, thì nguồn tiền vào lại biến mất. Dot.com xì hơi, hàng ngàn công ty điện toán phá sản, hàng trăm ngàn người mất việc. Tiền thuế thu vào tuột dốc ngay lập tức.

Tả xông hữu đột, chống đỡ tứ phiá. Chẳng biết uống trà ngắm trăng là gì.

Thặng dư ngân sách của TT Clinton để lại dần dà biến mất. Ngân sách thâm thủng trở lại. Năm 2001 còn thặng dư 100 tỷ. Qua năm 2002, bắt đầu thâm thủng 150 tỷ, tăng dần lên khoảng 400 tỷ vì chiến tranh Trung Đông, rồi giảm xuống còn 150 tỷ năm 2007. Rồi lại vọt lên 450 tỷ vào năm 2008 vì khủng hoảng tài chánh. Tổng cộng trong tám năm Bush, ngân sách bị thiếu hụt khoảng 2.000 tỷ. Trung bình mỗi năm hụt 250 tỷ.

Trong tám năm Bush, công nợ leo thang từ 5.700 tỷ khi nhậm chức lên đến 10.600 tỷ ngày ông về hưu. Trung bình tăng 600 tỷ một năm.

DƯỚI THỜI TT OBAMA

TT Obama nhậm chức đầu năm 2009, vào đúng cao điểm của khủng hoảng gia cư và tài chánh. Cuộc khủng hoảng gây bất mãn lớn trong dân chúng, chống lại TT Bush và đảng Cộng Hoà mà thiên hạ cho là phải chịu trách nhiệm về khủng hoảng. Chẳng những TT Obama thắng, mà còn kéo theo chiến thắng vĩ đại của đảng Dân Chủ ở mọi cấp, thượng viện, hạ viện, tiểu bang, địa phương.

Toàn quyền hành động, ông tung ra chương trình kích cầu kinh tế, chương trình cứu nguy ngân hàng, chương trình phục hồi các hãng sản xuất xe. Rồi đến kế hoạch cải tổ toàn bộ hệ thống bảo hiểm và dịch vụ y tế, cải tổ toàn bộ hệ thống tài chánh. Toàn là những chương trình đồ sộ chưa từng thấy trong lịch sử Mỹ.

Những chương trình vĩ đại này cần thiết một phần vì nhu cầu cứu nguy kinh tế thực sự. Nhưng đúng như phụ tá Rahm Emanuel đã nói, “không nên lãng phí một cơ hội khủng hoảng”, TT Obama cũng nhân cơ hội cứu nguy kinh tế tung ra những kế hoạch có tính đổi đời luôn. TT Obama tự coi như được trao sứ mệnh cải đổi cả xã hội Mỹ, tái phân phối lợi tức, gọi là “lấy tiền nhà giàu chia lại cho nhà nghèo”. Một chủ trương không khác gì chủ trương trong sách vở xã nghĩa cho lắm. Chẳng phải là cứu nguy kinh tế không.

Với những chương trình kiểu này, dĩ nhiên là các con số về thâm thủng ngân sách cũng như công nợ, đã bay tuốt lên… cung trăng.

Theo như ước tính của một cơ quan độc lập là Văn Phòng Ngân Sách Quốc Hội (Congressional Budget Office), thâm thủng ngân sách 450 tỷ của Bush qua năm 2009 tăng lên đến 1.850 tỷ, hơn gấp bốn lần. Thâm thủng trong một năm đầu của TT Obama gần bằng tám năm thâm thủng của TT Bush.

Mức công nợ dĩ nhiên phải tăng theo. Từ 10.600 tỷ khi mới nhậm chức, lên đến gần 14.500 tỷ tháng này. Trung bình tăng 1.600 tỷ một năm trong hai năm rưỡi qua. Mỗi tháng, TT Obama mắc nợ thêm 130 tỷ, mỗi tuần hơn 30 tỷ.

Gấp tám lần TT Clinton và gần gấp ba lần TT Bush. Trong 16 năm dưới hai TT Clinton và Bush, mức công nợ xấp xỉ khoảng 60%-65% tổng sản lượng quốc gia. Bây giờ, tháng bẩy 2011, mức công nợ đã vọt lên 95%. Nói cách khác, ông Mỹ bây giờ có sản xuất được một món hàng 100 đô thì đã phải trả nợ 95 đô, chưa kể tiền lãi khoảng 5%, tức là 5 đô nữa. Còn gì để nuôi thân" Lại phải mượn nữa, và đó là lý do cần tăng mức công nợ.

TT Obama giải thích đó là vì nhu cầu giải quyết khủng hoảng kinh tế, gia tài của Bush. Không ai chối cãi kinh tế cuối thời TT Bush bị khủng hoảng trầm trọng, cần phải chi tiền để cứu nguy, để tạo công ăn việc làm, và Nhà Nước bắt buộc phải có vai trò quan trọng. Ta hãy tạm đồng ý đi, cho dù đây hiển nhiên là hành động dùng dao mổ trâu để đập muỗi. Mà đập hụt nữa.

Câu hỏi đặt ra là như vậy phải cần tiêu xài kiểu này bao nhiêu lâu nữa thì giải quyết xong khủng hoảng kinh tế" Phục hồi được kinh tế" Một năm" Hai năm" Ba năm" Câu trả lời của TT Obama: vĩnh viễn. Như đã nói qua, mục tiêu của TT Obama không phải chỉ là phục hồi kinh tế, mà là cải đổi cả xã hội Mỹ. Cuộc cải tổ y tế chẳng hạn, không có liên quan gì đến khủng hoảng kinh tế, nhưng là ưu tiên số một của ông trong hai năm đầu, tốn hơn 10.000 tỷ.

Theo như kế hoạch của TT Obama, thâm thủng ngân sách 1.850 tỷ của năm 2009 sẽ giảm dần trong bốn năm sau đó, đến mức thấp nhất là khoảng 600 tỷ vào năm 2012, và sau đó leo thang lại vì chương trình cải tổ y tế bắt đầu được áp dụng kể từ năm 2013, cho đến mức 1.200 tỷ vào năm 2019. Sau đó thì… tính sau. Nói cách khác, trong suốt mười năm tới, thâm thủng sẽ không bao giờ xuống đến mức 450 tỷ là mức cao nhất của Bush. Tổng cộng thâm thủng trong mười năm tới là hơn 10.000 tỷ.

Muốn so sánh chính xác hơn, thì phải nói TT Obama hết nhiệm kỳ cuối năm 2016 (cứ cho là ông đắc cử lại năm 2012), thì thâm thủng trong tám năm của Obama là gần 8.000 tỷ, so với tám năm của Bush là 2.000 tỷ, gấp bốn lần.

Tóm lại:

- Đà tăng trưởng trung bình mỗi năm của công nợ. Clinton: 200 tỷ, Bush: 600 tỷ, Obama: 1.600 tỷ.

- Đà tăng trưởng trung bình mỗi năm của thâm thủng: Clinton: 70 tỷ, Bush: 250 tỷ, Obama: 1.000 tỷ.

TRỞ LẠI CHUYỆN THUẾ

Chuyện quốc hội phải phê chuẩn tăng mức nợ là chuyện bình thường đã xẩy ra không biết bao nhiêu lần trong lịch sử Mỹ. Nhưng chưa bao giờ gây tranh cãi như bây giờ. Vấn đề không phải là tăng mức nợ bây giờ, qua khỏi mức trần hiện nay là 14.300 tỷ, mà là đâu là giới hạn. Phe Cộng Hoà cũng chấp nhận cho tăng mức nợ trần. Nhưng họ sợ mở cửa cho nước lũ tràn vào nhà mà không có biện pháp giới hạn nào, cũng như họ sợ kế hoạch cải đổi xã hội của TT Obama. Do đó, cho tăng nợ, nhưng phải có điều kiện là giảm tiêu xài trong tương lai, chứ không phải là tăng nợ vô giới hạn rồi tới đâu cứ bù đắp bằng tăng thuế tới đó. Đó là mấu chốt vấn đề đang tranh cãi.

TT Obama tuyên bố có 80% dân chúng ủng hộ ông tăng thuế nhà giàu. Tổng thống rất khéo lựa thăm dò dư luận. Có một thăm dò mà TT Obama không nhắc: Gallup đầu tháng Bẩy cho biết TT Obama sẽ thua bất cứ ứng viên Cộng Hoà nào với tỷ lệ 39% - 47% nếu cuộc bầu cử tổng thống được chức tuần đó.

Tăng nợ là chuyện cần làm trong ngắn hạn. Vấn đề là tăng nợ không chưa đủ, phải làm gì khác nữa. Tức là cũng phải tự chế trong vấn đề chi tiêu. Nhắm mắt tiêu xài vô giới hạn thì có tăng thuế bao nhiêu cũng vẫn không thể đủ, mà nợ mãi sẽ có ngày phá sản. (24-7-11)

Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: Vulinh11@gmail.com. Bài của tác giả được đăng mỗi Thứ Ba trên Việt Báo.

Ý kiến bạn đọc
30/07/201121:53:54
Khách
Ông Vu Linh nói: Cái lý luận Cộng Hoà là đảng của 2% tài phiệt da trắng chỉ muốn bóc lột dân nghèo không giải thích được tại sao từ sau Thế Chiến đến 2008, Cộng Hòa đã nắm quyền 36 năm trong khi Dân Chủ là đảng của 98% dân lại chỉ nắm quyền có 24 năm.

Đảng Cong hoa nắm quyền nhiều hơn bởi vì đảng Cong hoa là đảng tàn bạo. Chỉ có ảo thuật, bịp dân, và ám sát đối thủ

1. Cứ gần tới ngày bầu cử năm 1963 thời TT John F. Kennedy là TT Kennedy bị ám sát chết, đừng có nói là đảng Cong hoa không có dính dáng gì trong vụ này nhen. Nếu TT John F. Kennedy không bị ám sát chắc chắn TT Nixon không thể đắc cử TT, đã vậy TT Nixon còn cho nghe lén vụ Watergate và sau đó ông phải từ chức vì vụ nghe lén này.

2. Sau đó 1968 em của TT John F. Kennedy là Robert Kennedy cũng gần tới ngày bầu cử bị ám sát thế là TT Nixon đương nhiên thắng cử.

3. Jonh F. Kennedy Jr. con của TT Kennedy cũng bĩ rớt máy bay và chết vào tháng 7 nam 1999

4. Tôi tìm kiếm tài liệu trên google, người mà giết gia đình Kennedy chính là gia đình TT Bush

5. TT Bush là TT duy nhất không do dân bầu năm 2000, tối cao pháp viện bầu.TT Bush gian lận bầu cử phiếu ở Florida.

6. Năm 2004 năm bầu cử, TT Bush là TT Mỹ và cũng là người lính duy nhất đi lính Mỹ không có hồ sơ trong quân ngũ, tại sao mất tích hồ sơ, ai ra lệnh hủy bỏ hồ sơ TT Bush? Dĩ nhiên là TT Bush bỡi vì TT Bush đăng ký đi lính, nhưng thực sự trốn lính.

7. Hơn nữa năm 2004 TT Bush ra lệnh cho Homeland security Tom Ridge phải nâng cấp khủng bố lên cao cho vấn đề chính trị, mặc dù không có khủng bố trong thời gian đó, nâng cấp để hù dọa dân chúng. Chính vì vậy bây giờ Homeland security Janet Napolitano bỏ luôn ký hiệu xanh đỏ thời TT Bush.
30/07/201120:09:14
Khách
Bà Luu vong Hanh và Dr. NỔ Vu Linh lúc nào cũng nói TT Obama sài tiền quá nhiều, giờ đây chính quyền của TT Obama cắt tiêu sài bằng cách không bớt thuế cho nhà giàu nữa như thời TT Bush. NHƯ VẬY Luu Vong Hanh và Dr. NỔ hài lòng chưa??
30/07/201114:50:20
Khách
Ông VL rất thành công với những bài viết của mình bởi thu hút rất nhiều đọc giả ửng hộ hay chống đối... Ông là cái gai rất khó chịu đối với những người khác quan điểm, chính kiến! Đọc những bài viêt của họ, chúng ta thấy được những tâm trạng đầy hoang mang, lo sợ.. Chính vì đó, họ toàn dùng những từ ngữ chỉ được sử dụng ở các bến xe, xóm-chợ .. hòng bít đi những phân tích, lập luận của ông và những người khác.

Thật buồn cho ông khi không có được những bài viết hay, đáng trân trọng từ những người khác quan điểm, lập trường.

Chúc ông viu khoẻ..
01/08/201113:39:54
Khách
Ba Nancy Ninh nói : " Đọc những bài viêt của họ, chúng ta thấy được những tâm trạng đầy hoang mang, lo sợ.. Chính vì đó, họ toàn dùng những từ ngữ chỉ được sử dụng ở các bến xe, xóm-chợ .. hòng bít đi những phân tích, lập luận của ông và những người khác. "

Ai mà lo sợ, có bà lo sợ, đằng sau Dr. NỔ có Dr. Nịnh Nancy
01/08/201113:04:43
Khách
Nancy nói: "Ông VL rất thành công với những bài viết của mình bởi thu hút rất nhiều đọc giả ửng hộ hay chống đối... "

Dr. NỔ VL thành công trong việc đọc giả chống đối, bài VL môt sao mà thành công chỗ nào, bài VL phịa ra thành ra họ đóng đinh còn khóc lóc gì nữa Nancy, tội nghiệp Nancy quá
30/07/201113:47:32
Khách
Bác BT nói: " Chúng ta đang ở đất nước dùng pháp tri, khác với các nước CS hay độc tài.. Tấ cả mọi người ở Mỷ, nếu có thu nhập từ nghèo đến giàu đều phải đóng thuế theo phần trăm mà luật pháp ban hành"

Đồng ý MỸ có luật pháp đàng hoàng nhưng dang Cong hoa họ sửa luật lại sao cho thích hợp với TƯ BẢN mà họ ủng hộ, chính vì vậy mới xảy ra vụ bế tắc nâng mức nợ trần ngày hôm nay

Đảng Cong hoa mới nắm quyền đa số hơn 6 tháng ở Quoc hoi, nhưng gio đây dân hết tin tưởng vào dang Cong hoa, bởi dang Cong hoa không có một kế hoạch nào đề tạo ra job, dang Cong hoa chỉ làm một việc là giảm thuế cho nguoi giàu và cắt hết mọi quyền lợi của dân, theo kết quả mới nhất 80% dân Mỹ không muốn cắt an sinh Xa hoi.

1. Thong doc Tieu bang Ohio John R. Kasich mới đắc cử nam 2010, ông ta cắt An sinh xa hoi, giáo dục, bớt thuế cho nha giau giờ đây kết quả mới nhất uy tín ông còn 35% nhưng vẫn còn cao hơn TT Bush truoc khi rời nhiệm kỳ hai là 26%.

2. Thong doc Walker tieu bang Winsonsin mới đắc cử nam 2010, cũng làm tương tự như ong TD Kasich cắt An sinh xa hoi, giao duc, bot thue cho nha giau, dân đi biểu tình đông đến nổi chi thua chien tranh Viet nam, giờ day ket qua mới nhat uy tín ong còn 28%.

3. Thong doc Tieu bang New Jersey Chris Christie moi dac cu nam 2010, ong cat An sinh xa hoi, giao duc, bot thue cho nha giau. Ông được nhà báo hỏi:” Ong cắt hết ngân sách giao duc của trường công trong khi ông cho con ông học ở trường tư”. Ông trả lời “do là chuyện riêng của tôi không dính dáng tới các nguoi”. Ong còn dùng máy bay của nhà nước để đi xem con ông chơi football, giờ day ket qua moi nhat uy tin ong còn 38%.

4. Đây là thời gian thử thách lớn cho dang Cong hoa nam 2012, bởi vì dân không ưa dang Cong hoa nữa
30/07/201113:24:57
Khách
Để tôi định nghĩa CỘNG SẢN ( Xã hội Chủ Nghĩa ) vả TƯ BẢN ( đảng Cộng hoà ) khác nhau như thế nào để cho các bạn chậm tiêu hiểu thêm nhé.

1. CỘNG SẢN lấy tiền của 2% dân giàu có bỏ túi sài, 98% dân nghèo không có tiền làm sao mà lấy được.

2. TƯ BẢN lấy tiền của 98% dân đóng thuế sài, đưa cho 2% nhà giàu hưởng.

Khi kinh tế suy thoái TT Bush lấy tiền thuế của 98% dân đem "bait out" cứu cho TƯ BẢN 2% và giờ đây kinh tế hơi phục hồi một tí TƯ BẢN đòi chính phủ phải bớt thuế cho TƯ BẢN.

Thời TT Bush ông ta sửa luật lại tự động bớt thuế thêm cho nhà giàu, bây giờ TT Obama không muốn luật bớt thuế cho nhà giàu tồn tại nữa.

Nhu vay TU BAN la cha de cua CONG SAN, boc lot co bang cap, tu dong sua luat de lay tien cua dan.
30/07/201104:03:54
Khách
Thưa cac bạn,
Chúng ta đang ở đất nước dùng pháp tri, khác với các nước CS hay độc tài.. Tấ cả mọi người ở Mỷ, nếu có thu nhập từ nghèo đến giàu đều phải đóng thuế theo phần trăm mà luật pháp ban hành; mọi người đều có quyển xin đi làm hoặc từ chối nếu nếu bản thân muốn làm biếng, hay những lý do nào đó..Quí vi phải biết,không môt thế lực nào, chức trách nào bắt buột bạn phải đi làm nếu bạn không muôn, nếu có ngoại trừ tù nhân; ngược lại, giới chủ sản xuât hay doanh nghiệp có thể từ chối với đối tượng xin việc nếu không đáp ứng những yêu cầu họ đòi hỏi. Tất cả đều có sự đồng thuận của hai phía: từ lương, giờ làm, benefit v.v.. và giới công nhân được chính quyền bảo vệ bằng luật pháp hiên hành. Chúng ta co thường bị giới chủ quịt tiền lương? bị giới chủ đánh đập? Có bị hối lộ hay lảm tiền vì một lý do gì? Có bắt buộc chúng làm thêm giở hay không trả tiền phụ trội...

Bạn có rơi vào một hay nhiều trường hợp được nêu ở trên? nếu có, hãy gặp ngay luật sư về luât lao động, bạn sẻ được bảo vệ bằng pháp lý và đền bù môt cách thỏa đáng! Nếu bạn không nằm vào môt trong những điều trên thì bạn đâu có bị ai bóc lôt.

Xin chào bạn.
30/07/201100:41:31
Khách
Theo ong Le Duong noi: " TT Obama vừa nhậm chức là Mỹ đã nợ trên 10,000 ti rồi, giờ đây chính quyền My phải trả nợ tiền lời cho TT Bush con, Bush cha, và TT Reagan là TT làm Mỹ nợ nhiều nhất nếu tính tiền lạm phát. TT Reagan cho nâng mức nợ trần lên tới 18 lần và tỉ lệ thất nghiệp trên 10%, Bush con 7 lần, nhưng chằng có ai phiền hà cả, giờ đây tại sao lại nâng mức nờ trần kèm theo bớt thuế cho nhà giàu."

Ong BT noi : "Có nhiều độc giả cho rằng TT Bush thiếu nợ hơn 10,000 tỉ sau 8 năm lãnh đao! Nó hoàn toàn không chính xác"

Ông có bị điên hay không, ông Le Duong đâu có nói TT Bush thiếu nợ hơn 10,000 tỉ . Ông chỉ nhắm mắt khen ngợi mà không biết tại sao, có phải ông ở nhà thương điên mới ra phải không? Ông đọc không hiểu hở???
30/07/201100:27:54
Khách
Kết quả mới nhất uy tín của TT Obama chỉ còn 41% trong khi chủ tịch dang Cong hoa chỉ còn 31%.
1. Bầu cử ngày hôm nay về việc nâng nợ trần. Ở hạ viện là 218 YES và 210 NO, 22 dân biểu Cong Hoa bỏ phiếu NO theo dang Dan chu. Tất cả dân biểu Dan chủ bỏ phiếu NO
2. Thượng Viện 59 NO và 41 YES. Tất cà Nghi si Dan chủ bỏ phiếu NO, 6 Nghi si Cong hoa bỏ phiếu theo Dan chu.
3. Như vậy Dan bieu, Nghi si dang Cong hoa biết đảng của họ làm sai và dân chúng không ủng hộ, nhưng ông BT, Luu vong Hanh, và Dr. NO Vu Linh hết lòng ca ngợi, bợ đít
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.