Hôm nay,  

Đừng Nhìn Đối Lập Là Kẻ Thù Đừng Lấy Đàn Áp Làm Giải Pháp

4/9/200700:00:00(View: 9544)

Nhìn vào thái độ đối phó của nhà cầm quyền đối với lực lượng đối lập, người ta có thể đánh giá được chính tình của nước đó ra sao. Nhìn vào sự đối kháng giữa các tổ chức chính trị đối lập với thế lực cầm quyền, người ta có thể nhận định được rõ ràng mức độ ổn định chính trị của xã hội đó thế nào.

Từ căn bản đó, rõ ràng là Việt Nam chưa có được một nền chính trị thật sự ổn định, và cái gọi là “ổn định chính trị” hiện nay ở Việt Nam là một sự ổn định giả tạo, hoàn toàn khác với sự ổn định bình thường của những nước có nền dân chủ tiền tiến.

Sự ổn định chính trị là một yếu tố cần thiết để đất nước vươn lên. Đó là một nhu cầu không ai có thể phủ nhận được. Tuy nhiên, sự ổn định phải được đặt trên nền tảng nhân quyền và dân chủ thực sự, chứ không thể là hậu quả của chính sách đàn áp triệt để các lực lượng đối lập. Kể từ ngày chiến tranh bom đạn chấm dứt đến nay, nhân dân ta đã chiến đấu không ngừng nghỉ với hậu quả chiến tranh, hận thù và lạc hậu. Thời gian đã cuốn trôi đi những điều xấu xí của quá khứ để mở ra cơ hội cho hiện tại và tương lai của đất nước. Từ mấy mươi năm qua, cả nước ta đã tận dụng mọi hoàn cảnh thuận lợi mới để bước qua vũng lầy của quá khứ, sẵn sàng dẹp bỏ mọi dị biệt ở hiện tại để cùng hướng đến một tương lai chung.

Tuy nhiên, vì bảo thủ và ích kỷ, một số thành phần trong hàng ngũ lãnh đạo hiện nay đã đi ngược lại tinh thần hoà đồng của đại đa số nhân dân, cố tình gây thêm mâu thuẫn giữa dân tộc. Cụ thể là họ đã không chịu lắng nghe các ý kiến thật sự vì nước vì dân, kể cả từ những người trong đảng. Thái độ độc đoán đó đã làm cản trở bước tiến của đất nước, làm tiêu hao năng lực quốc gia và làm thiệt hại nặng nề cho quyền lợi của nhân dân.

Đất nước ta cần có những sự đổi mới thực sự và rốt ráo. Sự đổi mới đó không thể chỉ là các chính sách đối nội nửa vời mà phải là những cải cách mạnh dạn toàn diện.

Cải cách đầu tiên là với tư thế cầm quyền hiện nay, đảng CSVN phải bày tỏ thiện chí hoà bình và xây dựng bằng cách chấp nhận đối thoại với các tổ chức đối lập ôn hoà, để tìm kiếm một giải pháp chính trị thích hợp và khả thi cho đất nước, thay vì trù dập họ.

Cải cách kế tiếp là nhà nước Việt Nam phải thực sự tôn trọng hai quyền tự do căn bản là lập hội và ngôn luận; để làm nền tảng cho một xã hội dân chủ đa đảng, với một chính quyền dân chủ bởi dân, do dân và vì dân mà tám mươi triệu người hằng mong đợi.

Mơ ước đó không quá lớn với sức lực của dân tộc ta, và hoàn toàn không nguy hiểm cho xã hội ta. Mơ ước đó có thể trở thành hiện thực hay không là do chúng ta có đồng lòng giải quyết các vấn đề của đất nước trong tinh thần bao dung và xây dựng hay không.

Mặt khác, các vấn đề bế tắc của Việt Nam vẫn đang tuỳ thuộc không ít vào thái độ cụ thể của những người lãnh đạo đảng CSVN.  Nếu thực tâm vì tổ quốc thì những người cầm quyền hiện nay đừng tiếp tục nhìn những người đối lập là kẻ thù và đừng lấy đàn áp làm giải pháp để ổn định chính trị đất nước một cách vá víu!

Ngược lại, họ phải chịu trách nhiệm trước lịch sử về những mất mát, thiệt hại mà tổ quốc và nhân dân Việt Nam đang phải gánh chịu./.

www.dvdvn.org

(Trích Tập san Hoa-Mai #12)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Hội nghị Paris là một quá trình đàm phán giữa Hoa Kỳ và Bắc Việt kể từ ngày 13 tháng 5 năm 1968, sau ngày 25 tháng 1 năm 1969 có thêm Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam (MTGPMN) tham gia. Ngoài 202 phiên họp chính thức của bốn bên, còn có thêm 24 cuộc mật đàm khác giữa Henry Kissinger và Lê Đức Thọ, Xuân Thủy. Cuối cùng, hội nghị kết thúc sau bốn năm chín tháng và bốn bên chính thức ký kết Hiệp định Paris để chấm dứt chiến tranh và lập lại hòa bình ở Việt Nam vào ngày 27 tháng 1 năm 1973.
Ngày 30 tháng Tư năm 1975 khép lại trang sử Việt của hai lực lượng dân tộc đối đầu nhau trong thế tương tranh quốc tế giữa tư bản và cộng sản. Thế tương tranh này kéo dài từ tranh chấp giữa hai triết thuyết xuất phát từ phương Tây – Duy Tâm và Duy Vật, đã làm nước ta tan nát. Việt Nam trở thành lò lửa kinh hoàng, anh em một bọc chém giết nhau trong thế cuộc đảo điên cạnh tranh quốc tế.
Galang là tên một đảo nhỏ thuộc tỉnh Riau của Indonesia đã được chính phủ nước này cho Cao ủy Tị nạn Liên Hiệp quốc sử dụng trong nhiều năm để người tị nạn Đông Dương tạm trú, trong khi chờ đợi được định cư ở một nước thứ ba. Trong vòng 17 năm, kể từ khi mở ra năm 1979 cho đến lúc đóng cửa vào năm 1996, Galang đã là nơi dừng chân của hơn 200 nghìn người tị nạn, hầu hết là thuyền nhân vượt biển từ Việt Nam và một số người Cam Bốt.
Hình ảnh thay cho ngàn lời nói, ghi nhận rõ "sự hấp hối" của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, ghi lại cảnh hỗn loạn, sự hoảng hốt, nỗi lo sợ của dân chúng lũ lượt rời nơi đang sinh sống, đã bỏ nhà cửa trốn chạy trước khi VC tràn vào thành phố
Chúng ta liệu có thể đóng vai trò giúp đỡ những người nhập cư và tị nạn trong tương lai như là người Mỹ đã từng làm cho chúng ta không? Theo lời của Emma Lazarus, liệu chúng ta có nâng “... ngọn đèn bên cạnh cánh cửa vàng” cho “... kẻ bão táp, người vô gia cư ... người mệt mỏi, người nghèo khổ” không? Đối với chúng tôi, trong ngày 30 tháng 4 này, không có câu hỏi nào có ý nghĩa và tính quan trọng hơn câu hỏi này.
Khách đến Việt Nam ngày nay thấy nhiều nhà cao cửa rộng, xe chạy chật đường hơn xưa. Nhưng đa số người Việt Nam có vẻ không có cái nhu cầu dân chủ của người Myanmar hay người Hồng Kông. Hay là họ có, nhưng 20 năm chiến tranh đã làm họ mệt mỏi, xuôi xị chấp nhận chút đầy đủ vật chất, nhắm mắt với tương lai? Và Đảng Cộng sản Việt Nam có thể hy vọng người Việt sẽ ngoan ngoãn như người dân Bắc Hàn, không cần dự phần tự quyết cho tương lai của mình và con cháu mình?
Ngày 30/4 năm thứ 46 sau 1975 đặt ra câu hỏi: Còn bao nhiêu năm nữa thì người Việt Nam ở hai đầu chiến tuyến trong chiến tranh mới “hòa giải, hòa hợp” được với nhau để thành “Một Người Việt Nam”? Hỏi chơi vậy thôi chứ cứ như tình hình bây giờ thì còn mút mùa lệ thủy. Nhưng tại sao?
30 tháng Tư. Đó là ngày nhắc nhở chúng ta cần có dự tính cho tương lai. Vào năm 1975, ai có thể ngờ rằng sẽ có gần 2 triệu người Việt tại Hoa Kỳ nuôi dưỡng cuộc sống có ý nghĩa và đóng góp một cách đáng kể cho xã hội? Ai ngờ được rằng hiện đã có thế hệ người Mỹ gốc Việt thứ ba, thứ tư?
Tổng thống Joe Biden như một người thuyền trưởng, nắm con thuyền quốc gia giữa cơn bão dữ. Chỉ trong cơn sóng lớn mới thấy được khả năng người lèo lái. Những thách thức vẫn còn trước mặt, nhưng con thuyền quốc gia hứa hẹn sẽ đến được chân trời rộng mở. Sự lãnh đạo và phục vụ thầm lặng, bền đỗ cho quốc gia và người dân của tổng thống Joe Biden đã được chứng minh bằng kết quả hiển hiện trong 100 ngày vừa qua.
Ca sĩ Tina Turner, có lẽ ai cũng biết nhưng quá trình tìm đến đạo Phật, trở thành Phật tử và sự tinh tấn của cô ta chắc không nhiều người biết. Giáo lý đạo Phật đã vực dậy đời sống cá nhân cũng như sự nghiệp của cô ta từ hố thẳm đau khổ, thất vọng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.