Hôm nay,  

Ta Phải Tìm Ra Sự Thật Về Lịch Sử Lâu Đời Của Dân Việt

09/09/200800:00:00(Xem: 15661)
Thế Vận Hội lần thứ 29, tổ chức tại Bắc Kinh đã kết thúc một cách mỹ mãn sau 16 ngày các lực sĩ, vận động viên trên toàn thế giới tranh đua, ra sức thi tài.

Với sự tổ chức qui mô, với những công trình kiến trúc tráng lệ phục vụ cho Thế Vận Hội, với những màn trình diễn huy hoàng trong ngày khai mạc và nhất là với số huy chương vàng đoạt được, 100 cái, trong đó 51 huy chương vàng (trong khi số huy chương vàng Hoa Kỳ đoạt được chỉ có 36 cái và Nga Sô 23 cái), Trung Cộng đã rửa được phần nào cái nhục nhã cho dân Tàu khi phải mang tên "Đông Á Bịnh Phu" (thằng bịnh ở Đông Á) từ thời Chiến Tranh Nha Phiến, bát quốc liên quân xâu xé Trung Hoa, kéo dài hơn một thế kỷ.

Trong buổi lễ bế mạc, ông Jacques Rogge, chủ tịch Ủy Ban Thế Vận Hội, đã phát biểu rằng: "Qua kỳ Thế Vận Hội nầy, thế giới được biết nhiều thứ về Tàu và Tàu cũng biết được nhiều thứ về thế giới."

Qua Thế Vận Hội, Trung Cộng biết thêm những gì về thế giới, họ chưa nói, hay không muốn nói. Còn thế giới, ngoài việc chứng kiến tận mắt sự tỉnh giấc, vươn vai của con khủng long Đông Á, sự phát triển vượt bực của một nền kinh tế vừa trải qua một thời gian dài kiệt quệ, còn chứng kiến tận mắt sự giả trá, lường gạt mọi người của Trung Cộng.

Ngay trong buổi sáng khai mạc, cô bé Lâm Diệu Khả, 9 tuổi, đứng trên khán đài, cất tiếng hát bài "Ngợi Ca Tổ Quốc", được cả thế giới, theo dõi qua truyền hình, ngợi khen về giọng hát, cũng như sắc vóc. Nhưng rồi, người ra đã khám phá ra đây chỉ là một màn hát nhép. Có tiếng hát thật là cô bé Dương Bái Nghi, 7 tuổi, bị xử ép, không cho xuất hiện trước công chúng chỉ vì kém phần nhan sắc. Thế giới bực bội vì màn lừa đảo nầy.

Cũng trong buổi sáng khai mạc, có sự xuất hiện của hơn 100 thiếu nữ xinh đẹp với các kiểu trang phục khác nhau. Thế giới được giới thiệu rằng các thiếu nữ nầy mỗi người đại diện cho một sắc tộc hiện đang sinh sống trên lãnh thổ Tàu, được mời đến để tiếp đón quan khách. Cả thế giới đều cho rằng đây là một màn trình diễn có ý nghĩa. Nhưng sau đó, người ta phát giác ra, 90% những cô gái nầy là người Hán, khoát trang phục của các dân tộc thiểu số, lường gạt mọi người.

Trong đêm khai mạc, cả thế giới trầm trồ về chương trình đốt pháo bông được chiếu trên màn ảnh nhỏ. Trung Cộng đã giới thiệu rằng đây là một buổi trực tiếp truyền hình (live show). Nhưng không lâu sau đó, thế giới được biết rằng đây chỉ là một màn giàn dựng, ráo nối sẵn từ trước bằng kỹ thuật điện toán.

Chỉ trong ngày khai mạc, thế giới chứng kiến tận mắt, hiểu rõ nước Tàu  hơn về những sự giả trá lừa gạt của họ.

Chưa hết, còn vụ khai gian tuổi của vận động viên để đoạt huy chương vàng nữa. Cô bé He Kinin, 16 tuổi, dự thi môn Thể Dục Thẩm Mỹ. Mười sáu tuổi là nhỏ nhất được qui định để dự môn thi nầy. Sau, ông Bela Karolyi, một huấn luyện viên nổi tiếng của thế giới đã khám phá ra rằng cô bé còn quá trẻ, không thể mười sáu tuổi được. Đại diện của phái đoàn Trung Cộng đã xuất trình sổ thông hành của cô bé, dĩ nhiên là do chính quyền Trung Cộng cấp, để xác minh số tuổi 16 của cô. Nhưng sau đó, người ta lục các tin tức cũ nói về thành tích của cô bé, đăng trên các báo điện tử. Người ta tìm thấy trên những bản tin của Tân Hoa Xã ghi rằng vào năm 2007, cô bé mới có 13 tuổi và được vinh danh là một trong mười người nổi tiếng nhất về môn Thể Dục Thẩm Mỹ tại Trung Cộng. Tân Hoa Xã là thông tấn xã chính thức của nhà cầm quyền Trung Cộng.

Phái đoàn Trung Cộng cãi rằng hãng loan tin sai, không có kiểm chứng và sau đó, tất cả các tin tức trước đây của cô bé, trên các trang báo điện tử đều bị rút ra hết...

Đó, sơ sơ chỉ mấy ngày Thế Vận Hội thôi, thế giới biết thêm Trung Cộng là như vậy.

Thực sự ra, có ngạc nhiên chăng là các quốc gia Tây phương thôi. Đối với các nước láng giềng của Tàu, đã quá quen thuộc với những cái "giả" của người Tàu rồi, đâu có gì để ngạc nhiên nữa. Đồng hồ Rolex giả, viết máy Paker giả, ví xách tay nhãn hiệu của các nhà sản xuất thời trang lừng danh Ây Mỹ giả... có xuất xứ từ Trung Cộng, Hồng Kông, được bày bán đầy thị trường Đông Nam Á mà.  Những vụ ăn cắp tác quyền, sang bang dĩa lậu từ Trung Cộng vẫn còn là vấn đề làm cho Tây phương nhức đầu chóng mặt mà...

Nhưng, đó chỉ là những cái giả lẻ tẻ. Những cái giả về lịch sử, văn hóa, lường gạt cả thế giới, từ thế hệ nầy qua thế hệ khác, mới là cái giả lớn.

Phim ảnh của Tàu, Trung Cộng, Đài Loan, Hồng Kông, đều cho thấy rằng ngay từ thời thượng cổ xa xưa, thuở Võ vương hưng binh phạt Trụ, thiên hạ đã ăn mặc lụa là, gấm vóc, màu sắc sặc sỡ, đi đầy đường. Văn minh quá! Văn minh từ cái thuở (1.000 năm trước Tây lịch) nhiều dân tộc khác trên thế giới còn ăn lông ở lổ. Rồi những phim có những bối cảnh là những giai đoạn lịch sử kế tiếp, thời Xuân Thu, Chiến Quốc, thời Hán, Đường, Tống,  Nguyên, cũng đều như vậy, đều gấm vóc, lụa là sặc sỡ  nhan nhãn đầy đường...

Thật ra, dân Tàu, đại chúng, chỉ được phép mặc lụa, mặc gấm từ thời Chu Nguyên Chương lên làm vua, tức là Minh Thái Tổ (làm vua từ năm 1368 đến năm 1398), mới từ cuối thế kỷ 14 thôi. Trước đó, tơ lụa gấm vóc có màu sắc chỉ được dành riêng cho giới quí tộc, thường dân bị cấm hẳn; dân chúng chỉ được mặc y phục bằng vải, gọi là bố y, nhuộm đen hoặc nhuộm xám.

Chu Nguyên Chương, bởi xuất thân là tá điền nghèo khổ, cha mẹ, anh em đều bị chết vì bịnh dịch, đã có lúc phải ăn mày mà sống, lại có lúc cạo đầu vào chùa Hoàng Giác làm tăng, ăn nhờ miếng cơm, nên rất căm thù giới quyền quí. Bởi vậy khi làm vua, ông mới đưa ra những biện pháp nâng đỡ dân nghèo, như tịch thu ruộng đất của nhà giàu, chia cho nông dân, như cho phép dân chúng được mặc lụa, mặc gấm, mặc hàng màu...

Về đồ gốm, những cái "giả", còn phức tạp nhiều hơn nữa.

Mãi tới đời nhà Minh (từ năm 1368) mới có lệ đề tên hiệu các vị vua trên các món đồ gốm, thí dụ như Đại Minh Hồng Võ Niên Chế (thời Minh Thái Tổ) hay Thành Hóa Niên Chế (đời Thành Hóa 1465 - 1488). Vậy mà trên thế giới vẫn có những món đồ cổ đề niên hiệu nhà Tống, nhà Đường. Đặc biệt, những món đồ cổ giả nầy không phải được làm mới đây, mà già từ đời Minh, đời Thanh.

Cũng vậy, men xanh lam trên đồ sứ, mãi tới đời vua Chánh Đức nhà Minh (1506 - 1522) mới có.  Nguyên liệu làm nên chất men nầy do những đoàn khách thương Hồi Giáo Trung Đông nhập vào Tàu. Màu men xanh lam nầy, vì thế, được người Tàu gọi là Hồi thanh. Vậy mà, trên thế giới, các viện bảo tàng, các nhà sưu tập đồ cổ vẫn lưu giữ những món đồ sứ men lam, được cho là sản xuất từ đời Đường, đời Ngũ Đại Tàn Đường, đời Tống, đời Nguyên, đời Minh (trước Chánh Đức), lảm giả từ đời Minh (sau Chánh Đức) và đời Thanh.

Kể ra, thì những món đồ cổ giả, đề niên hiệu giả, sản xuất đời nhà Minh, nhà Thanh, vẫn có giá trị ở thời nay vì cũng đã trải qua nửa thế kỷ hay ba, bốn trăm năm, nhưng giả thì cũng vẫn là giả, lường gạt cũng vẫn là lường gạt. Nói chi đến đồ giả do Trung Cộng sản xuất sau nầy, đề hiệu nhà Minh, nhà Thanh, hiện được bán tràn đầy ra khắp thế giới.

Tranh cổ giả, thư pháp giả, phù điêu giả v.v... cũng được tung ra như vậy. Giả để bán hàng, kiếm tiền, nhưng đồng thời cũng làm cho đại chúng trên toàn cầu, không có nghiên cứu, dễ bị lầm lẫn.

Nói đến văn minh Đông Á, Tây phương thường nghĩ ngay đến Tàu, cho rằng Tàu là nguồn gốc của văn minh ở vùng đất nầy. Và địa danh "China" được hiểu như là phần lãnh thổ hiện nay với dân tộc chính là người Hán.

Sự thật là đâu"

Với tác phẩm "Việt Nam: Suối Nguồn Văn Minh Phương Đông", nhà báo Du Miên Lê Thanh Hoa, đã trả lời câu hỏi nầy.

Tác giả đã dày công nghiên cứu sách vở Đông, Tây,  nhất là những cổ sử của chính người Tàu để chứng minh rằng trong khi người Việt đã sống thành xã hội định cư nông nghiệp, có văn minh, có nề nếp văn hóa, có phong tục tập quán tốt đẹp, thì người Tàu vẫn chưa vượt qua được đời sống du mục và vẫn chưa bước ra đất Thiểm Tây.

Với những tài liệu được trích từ những cổ thư của Tàu như các sách do Khổng Tử san định (Thượng Thư, Kinh Thi) hay Sử Ký Tư Mã Thiên, tác giả đã chứng minh rõ ràng dân Lạc Việt đã lập thành đất nước và độc lập với nhà Chu của Tàu.

Với họa đồ tỉ mỉ của tạp chí National Geographic, tác giả đã dẫn chứng cho thấy vào giai đoạn lịch sử nào đất đai của Hán tộc mở rộng tới đâu.

Tác giả đã tìm ra dữ kiện lý thú như bộ tộc Chu đã từng cử hai "hoàng tử" đến Việt Nam, cắt tóc, xâm mình như dân bản xứ để học văn hóa Việt tộc; như các thiên Chu Nam, Chiêu Nam là sưu tập phong dao của Lạc Việt...

Là một nhà báo sống cả đời với nghề viết lách trên 40 năm, tác giả đã đem trải nghiệm nghề báo vào tác phẩm, phải chứng minh rõ ràng, thấy được và tin được. Và do đó, "nói có sách mách có chứng", tác phẩm "Việt Nam: Suối Nguồn Văn Minh Phương Đông" là một công trình nghiên cứu công phu, giúp cho những ai muốn tìm hiểu về Việt tộc học, nhất là các bạn trẻ.

Trung Tâm Nghiên Cứu Văn Hóa Việt Nam, Thư Viện Việt Nam đã làm một công việc đầy ý nghĩa và lợi ích khi cho xuất bản tác phẩm nầy.

Thế giới đã bị đánh lừa nhiều rồi, người Việt Nam cũng bị đánh lừa nhiều rồi (và vẫn còn tiếp tục bị đánh lừa), thiết nghĩ mọi người Việt đều nên đọc tác phẩm nầy, để củng cố niềm tin vững chắc vào quá khứ của dân tộc, từ đó, tin tưởng vào tương lai; để có đủ tài liệu nhằm trả lời một cách rõ ràng trước những luận điệu xuyên tạc về lịch sử và văn hóa dân tộc.

Được biết vào lúc 10 giờ sáng chủ nhật 14 tháng 9/2008, Thư Viện VN tổ chức tiếp tân giới thiệu cuốn sách ý nghĩa này. Kính mời quý bạn đến với Thư Viện của chúng ta và nhất là đến để siết tay người làm báo không biết mệt, tiếp tục cống hiến cho đời những đóng góp ý nghĩa.

Trân trọng,

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.