Hôm nay,  

Tổng Thống “hậu Kỳ Thị”

31/08/201000:00:00(Xem: 9021)

Tổng Thống “Hậu Kỳ Thị”
Vũ Linh

...tố cáo người khác là kỳ thị đã trở thành một chiến lược hữu hiệu...

Trong thời gian tranh cử, ứng viên Barack Obama được truyền thông tung hô như một ứng viên của thời hậu kỳ thị (post-racial). Họ cho rằng không phải là chuyện một người da đen ra tranh cử không, mà cũng vì bản tính của ông Obama, một người vừa có hai dòng máu, vừa có tính ôn hòa, có thể tạo được nhịp cầu xoá bỏ lằn ranh màu da trên đất Mỹ. Đi xa hơn nữa, ông Obama cũng là người với một thông điệp thật đẹp: đoàn kết toàn dân, không còn nước Mỹ trắng hay nước Mỹ đen, nước Mỹ Cộng Hòa hay nước Mỹ Dân Chủ, nước Mỹ giàu hay nước Mỹ nghèo… Mà chỉ còn một Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Một thông điệp đẹp đến độ mộng tưởng mà chỉ có dân Mỹ ngây thơ mới mơ mộng được.
Dân Mỹ đang mơ màng thì bất ngờ bị lay tỉnh bởi câu chuyện mục sư Jeremiah Wright, mục sư của gia đình Obama, đã từng chủ trì hôn lễ của Obama và rửa tội cho hai cô con gái. Một loạt bài giảng cũ của ông đã xuất hiện trở lại. Người ta xúm lại nghe và khám phá ông này đã có những bài giảng sặc mùi kỳ thị, xỉ vả dân da trắng và các chính quyền da trắng của Mỹ. Thậm chí còn nghe ông ta nguyền rủa “God Damn America” thay vì ca tụng “Gob Bless America”.
Không hổ danh là tay hùng biện kiệt xuất, ứng viên Obama đã lên Pennsylvania đọc một bài diễn văn cực kỳ “hoành tráng”, xác nhận nước Mỹ vẫn còn vấn đề kỳ thị mà tất cả mọi người phải trực diện để cùng nhau giải quyết, và hứa hẹn sẽ đi tiên phong hàn gắn những vết thương đã có từ quá lâu rồi. Ứng viên Obama cũng không ngại tố cáo ông mục sư và rút ra khỏi nhà thờ và họ đạo của ông này. Ông Wright nhún vai tuyên bố “tôi hiểu Obama hơn ai hết, ông ta đang làm những gì chính trị gia cần phải làm thôi”.
Truyền thông dĩ nhiên phủ phục tung hô, rằng đây là bài diễn văn hay nhất từ ngày TT Lincoln kêu gọi hàn gắn sau cuộc nội chiến Bắc-Nam. Câu chuyện ông Wright mau chóng được quét vào gầm giường.
Khi ông Obama đắc cử thì cả nước Mỹ vui mừng vì rõ ràng đây là bằng chứng nước Mỹ đã tiến được một bước thật lớn, xoá bỏ được nạn kỳ thị. Dân thiểu số da nâu và da vàng cũng mừng theo vì hy vọng mình cũng sẽ có cơ hội thăng tiến vô hạn trong xứ của cơ hội này. Kỷ nguyên hoà đồng mở màn. Nhưng rồi cũng mau mắn h ạ  màn trong sự thất vọng của tất cả những người đã ăn mừng quá sớm.
Nhậm chức không bao lâu thì TT Obama đã đụng ngay vụ ông giáo sư da đen Henry Gates bị cảnh sát bắt. Để nhắc lại, ông giáo sư này đi nghỉ hè về lại nhà, làm mất chìa khoá vô nhà, bèn cùng anh tài xế leo rào vào cửa hậu, nậy cửa nhà bếp để chui vào nhà. Một người qua đường nhìn thấy, báo cảnh sát. Cảnh sát đến nơi thì hai người đã vào trong nhà rồi. Cảnh sát đòi ông Gates đưa xem giấy tờ chứng minh nhà này là của ông ta. Thay vì đưa cái bằng lái xe có địa chỉ ra và mọi chuyện xong ngay, thì ông giáo sư ỷ thế, phách lối sỉ vả viên cảnh sát, còn dọa ông là “bạn thân của tổng thống”. Ông ta bị cảnh sát còng tay mang về bót.
TT Obama nghe tin, chưa rõ đầu đuôi, mau mắn phang luôn: cảnh sát thật ngu xuẩn. Sau đó vỡ lẽ ra, bẽn lẽn tổ chức uống bia thân hữu hòa cả làng với ông giáo sư và anh cảnh sát, cùng với ông Phó Biden, tại Tòa Bạch Ốc. Hai ông đen, hai ông trắng, cho cân bằng.
Câu chuyện bộc lộ ra tư tưởng thầm kín của TT Obama. Một tư tưởng tiêu biểu của dân da đen, hễ có đụng chạm với cảnh sát da trắng thì cảnh sát da trắng đương nhiên có lỗi, chẳng cần biết đầu đuôi câu chuyện làm chi cho mệt. Hoàn toàn không giống như những lời vận động hô hào hoà đồng trắng đen khi tranh cử, cũng cách xa một trời một vực với bài diễn văn lịch sử tại Pennsylvania. 
Rồi gần đây là câu chuyện bà Shirley Sherrod. Bà da đen này làm việc tại bộ Canh Nông. Trong một buổi thuyết trình, bà kể lại chuyện đã có một gia đình nông gia da trắng gặp khó khăn tài chánh đến nhờ bà giúp, bà nói bà không giúp được và đưa họ đến một luật sư trắng. Câu chuyện được tung lên truyền thông và biến thành chuyện một bà da đen kỳ thị không chịu giúp gia đình da trắng. Bộ Canh Nông trong một ngày nhận được bốn lần điện thoại từ Tòa Bạch Ốc chỉ thị phải giải quyết vụ này tức thì, vì sợ Cộng Hòa khai thác. Bà Sherrod mau mắn bị sa thải.
Phát ngôn viên Tòa Bạch Ốc khoe chuyện kỳ thị da đen hay da trắng gì cũng không thể được tha thứ dưới chính quyền Obama.
Một ngày sau, câu chuyện hiện ra ánh sáng rõ hơn. Bà đen này thực ra cố tìm mọi cách để giúp gia đình da trắng, và gia đình này thoát nạn, không bị ngân hàng xiết gia trại, rất biết ơn bà, và xác nhận bà này chẳng có hành động kỳ thị gì. TT Obama đích thân điện thoại cho bà Sherrod để xin lỗi, và bộ Canh Nông đề nghị việc làm mới cho bà. Một việc mới được tạo ra riêng cho bà, nhưng bà đã từ chối vì không hiểu rõ bà sẽ phải làm gì.
Lại một thí dụ điển hình của cách làm việc “tài tử” của chính quyền Obama, làm gì cũng chẳng có chuẩn bị trước sau gì hết.
Câu chuyện này vớ vẩn không kém câu chuyện ông giáo sư. Chỉ là một câu nói của một công chức thấp chẳng ai biết. Những chuyện “xe cán chó” chẳng có nghĩa lý gì này trước đây chẳng thấy đăng trên báo chí dưới thời các TT Clinton hay Bush. Vậy mà đến thời TT “hậu kỳ thị” Obama thì lại nhẩy lên loại tin hàng đầu của báo chí và truyền hình trong cả tuần. Cả tổng thống cũng đích thân xía vào.


Nói cách khác, vấn đề kỳ thị da màu không hề biến mất sau khi Obama đắc cử, mà trái lại, đã trở thành căng thẳng, nhạy cảm hơn trước rất nhiều.
Rồi đến câu chuyện của nhóm Black Panthers. Black Panthers là một nhóm cực tả chủ trương tranh đấu bằng bạo lực để “giải phóng” dân da đen, xuất hiện thời thập niên 60. Nhóm này rã đám từ lâu lắm, nhưng năm 2007 lại được phục sinh dưới cái tên New Black Panthers Party để hậu thuẫn cho ứng viên da đen Obama. Trong cuộc bầu cử tổng thống tháng 11 năm 2008, có hai thanh niên da đen thuộc nhóm này, mặt mày hung hiểm, mặc đồ trận nhà binh, trong đó có một anh mang một cây gậy dài, lảng vảng trước một phòng đầu phiếu. Hai anh bị cảnh sát bắt và bị tố là cố ý khủng bố tinh thần cử tri đi bầu. Nhưng rồi được tại ngoại.
Gần đây, Bộ trưởng Tư Pháp Eric Holder - da đen - ra quyết định miễn tố cả hai, tạo nên một làn sóng công phẫn vì thái độ thiên vị lộ liễu: vác gậy đi nghênh ngang trước phòng bỏ phiếu hù dọa thiên hạ mà chẳng có tội gì. Câu chuyện chỉ có thể xẩy ra ở Bắc Hàn dưới triều đại Kim Chính Nhật, mà lại xẩy ra… ở Mỹ dưới triều đại Obama!
Sau khi bộ trưởng Holder miễn tố, một viên chức cao cấp của bộ Tư Pháp từ chức để phản đối, và công khai họp báo tố cáo đây không phải là trường hợp duy nhất, mà thật ra bộ Tư Pháp của TT Obama đã áp đặt một chính sách đặc miễn cho dân da đen.
Người ta cũng để ý thấy lúc sau này, một phong trào tự phát đã nổi lên, được gọi là Phong Trào Tea Party để chống lại chính sách của TT Obama mà họ cho là một chính sách nhằm lấy thuế dân chúng quá mức để tài trợ cho một sự can thiệp quy mô của Nhà Nước vào cuộc sống của họ. Dĩ nhiên là Nhà Nước và truyền thông cấp tiến phản công. Chiêu võ được mang ra sử dụng là chiêu… kỳ thị da màu.
Phong Trào bị truyền thông cấp tiến trát phấn trắng lên mặt, tố cáo là một phong trào của dân da trắng kỳ thị dân da đen, thậm chí là hiện thân của các nhóm Ku Klux Klan, là nhóm da trắng kỳ thị cực đoan của nửa thế kỷ trước, chứ không còn là một phong trào quần chúng chống sưu cao thuế nặng của Nhà Nước. Cuộc tranh đấu của phong trào bị lái qua thành cuộc chiến chống dân da đen của dân da trắng.
Nhà báo cấp tiến Thomas Friedmann của New York Times khẳng định “những người chống Obama chỉ có thể là tụi kỳ thị dân da đen”. Giản dị và rõ ràng. Ông tổng thống “hậu kỳ thị” đã trở thành biểu tượng của dân da đen, đụng đến ông là đụng đến dân da đen. Không ai nhớ đến cái một nửa trắng của ông hết.
Điều đáng nói là đã có một vài ông bà tỵ nạn chúng ta cũng lây cái bệnh dấm dớ này. Trong khi đại đa số chúng ta đã thành công mỹ mãn trong việc hội nhập vào nước Mỹ, từ kinh tế, xã hội, quân sự, văn hóa, khoa học đến chính trị, thì một thiểu số vẫn chưa hiểu được nước Mỹ trở thành cường quốc nhờ tôn trọng tự do tư tưởng cá nhân, không phải nhờ bắt nhốt, bịt miệng hay nhục mạ đối lập...
...Một trình độ văn hóa đáng buồn. Ba mươi lăm năm bỏ nước ra đi nhân danh tự do dân chủ mà vẫn chưa hiểu thế nào là tự do dân chủ.
Hai chuyên gia chính trị Patrick Caddell và Douglas Schoen gần đây đã viết một bài báo dài, công khai đặt vấn đề TT Obama đã nham hiểm (cynical approach) áp dụng một chính sách cai trị dựa trên sự chia rẽ dân chúng ra thành từng khối màu da, giai cấp, và đảng phái (rather than being a unifier, Mr. Obama has divided America on the basis of race, class and partisanship).
Hai ông dẫn chứng những chuyện về giáo sư Gates và nhóm New Black Panthers để bàn về sự thiên vị với dân da đen của TT Obama. Hai ông cũng coi việc TT Obama ra lệnh thưa tiểu bang Arizona ra tòa về luật chống di dân lậu như một cố gắng lấy điểm dân “da nâu”, khối cử tri ưu tiên của đảng Dân Chủ, chống lại dân da trắng.
Những lời tuyên bố liên tục chống “tài phiệt” Wall Street cũng không ngoài ý định lấy điểm với “dân nghèo” để kích động cuộc “đấu tranh giai cấp” mới. Và hai ông cũng cho rằng chuyện TT Obama tiếp tục đổ thừa mọi việc lên đầu TT Bush chỉ thể hiện ý định kích động khối cấp tiến, nuôi dưỡng tình trạng phe đảng trong cử tri Mỹ.
Điều đáng chú ý là cả hai chuyên gia này đều là cựu viên chức cao cấp của chính quyền Dân Chủ, đã từng mạnh mẽ ủng hộ Obama. Ông Caddell là cựu phụ tá của TT Carter trong khi ông Schoen là cựu phụ tá của TT Clinton.
Hai ông đã trích dẫn bà Mary Frances Berry, người da đen, cựu Giám Đốc Ủy Ban Dân Quyền (Civil Rights Commission) của TT Clinton, nhìn nhận chính quyền Obama đã dùng nạn kỳ thị da màu để đánh lạc hướng dư luận khỏi những vấn đề quan trọng, và như bà nói “tố cáo người khác là kỳ thị đã trở thành một chiến lược hữu hiệu cho đảng Dân Chủ”, người bị tố bị dồn vào thế phải phân bua mình không phải kỳ thị, và không còn có dịp chỉ trích những chuyện như thất nghiệp nữa.
Với chính sách chia để trị này, TT Obama rõ ràng đang chứng minh ông không phải là tổng thống của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, trong đó có dân da trắng, da đen, da vàng, da nâu, giàu, nghèo, bảo thủ, cấp tiến, Dân Chủ, Cộng Hoà như ông hô hào thời tranh cử. (29-8-10)
Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: Vulinh11@gmail.com. Bài của tác giả được đăng mỗi Thứ Ba trên Việt Báo.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.