Hôm nay,  

Dấu Vết Kỷ Niệm

30/08/201000:00:00(Xem: 6348)

Dấu Vết Kỷ Niệm

Uyên – Phương
…..Mùa Thu đối với những người sống yên vui, là mùa hạnh phúc. Không khí nắng hạ oi bức ngày một loãng tan. Trời trở mát và trong sáng. Cái se lạnh của buổi sớm chiều mùa Thu mang tới lòng người một niềm bâng khuâng và nhớ nhung man mác. Mùa Thu đang tràn ngập bên lề cuộc sống. Cảnh vật, mây trời và phố phường  mang một màu sắc dịu dàng như có hiệu lực xóa tan đi những buồn thương còn dấu ấn ở đâu đây.
Sáng nay thức dậy, Thi cảm thấy tâm trí tuy chưa hẳn thư thái nhưng cũng đỡ nặng nề hơn mấy hôm trước. Thời gian qua nàng đã mệt mỏi. Bao nổi phiền muộn, khổ đau đã đến với Thi.
Thi trang điểm sơ lại cho làn da hồng hào tự nhiên hơn. Để mong che dấu đi sự ưu tư còn vương trên khuôn mặt của nàng. Thì nhớ đến Thuận. Không thể ngờ Thuận có thể chết một cách đột ngột đến như thế được. Thi cảm thấy một nổi tê dại. Cảm thấy sinh lực mình cạn kiệt. Lòng buồn mênh mông rã rời, buồn chán.
Lời báo tin về cái chết của Thuận ở chiến trường trong thư Đản khác nào mũi tên bén nhọn đâm vào tim nàng. Nỗi đau thương đến bất ngờ. Ban đầu nàng nghi ngờ. Sự nghi ngờ thoáng qua như muốn chối bỏ, như không muốn chấp nhận sự thật. Nhưng còn gì nữa.  Thuận đã chết thật rồi. Hết được chờ mong những cánh thư tình tuyệt vời. Ước chi Thuận còn sống nàng sẽ vượt qua mọi thử thách để có Thuận. Thuận có buồn giận gia đình nàng không chấp nhận vì Thuận không cùng tôn giáo với Thi không" Tôn giáo là một khó khăn trước mắt cho bước tiến tới hôn nhân của Thuận và Thi. Nhưng bây giờ thì hết thật rồi. Hết rồi những suy tư đắn đo, hết những ngăn cách mà Thi đang cố vượt qua để đối diện với cuộc hôn nhân này. Giờ đây  Thi mới thấy thật cô đơn và lạc lõng.
Dấu vết đau thương tưởng như có thể đã mờ nhạt. Bỗng chốc trở lại dày vò tâm tư nàng.
Ánh đèn xa xa chập chờn trong buổi hoàng hôn đầy bóng tối. Bóng tối ghê rợn như phủ lấp tâm hồn nàng. Nàng có cảm tưởng cảnh diễn chung quanh như một cơn ác mộng. Nước mắt nàng lúc này có xoa dịu được cơn đau quằn quại này không"
Sau những ngày dài lê thê, tâm tư dằn vặt. Thật sự nàng muốn thoát cảnh đau đớn, mỉm cười với mình trong gương tự nhủ thầm với mình, như một thách đố với mình phải can đảm lên, hãy chấp nhận sự thật và hãy đứng lên nhìn đời bằng cảm nhận tươi mới hơn.
Hôm qua, hôm nay, nàng phải là con người khác. Đâu cứ phải ôm ấp hoài một ảo tưởng không còn nữa trên đời. Ngày xưa khác với ngày nay. Nàng phải nghĩ đến như vậy để cố tìm cho mình được cảm giác thanh bình hơn.
Trên con đường mòn quen thuộc cũ, những dãy cửa hàng, những người qua lại vẫn như hôm qua. Nhưng hôm nay đối với nàng như mới mẻ, có một năng lực giúp nàng tạo dựng cuộc sống mới.
Sắm chút đồ mà từ lâu lắm rồi nàng không ra ngoài. Trong cửa hàng, nhiều người khách hàng lượn qua lại. Bất chợt nàng cảm nhận như có ngưòi nhìn nàng chăm chú và theo dõi. Như phản ứng tự nhiên nàng quay lại. Chạm trán với một người đàn ông. Vóc dáng ưa nhìn. Đôi mắt một mí nhưng trầm lặng. Có đủ tầm nhìn cho một mẫu người đàn ông Thi nghĩ vậy.
Người đàn ông đó quay đi rồi. Để lại cho Thi một phút giây bâng khuâng nhẹ nhàng của cảm giác thích thú.
Quay về, nghe tiếng gọi quen thuộc. Bất chợt Thi ngỡ như tiếng gọi của Thuận. Lầm lũi bước thì tiếng gọi tên nàng lần thứ hai. Hiếu gọi nàng từ lúc thấy nàng bước ra khỏi tiệm.


“ Ủa, anh Hiếu đi đâu vậy. Không hẹn mà gặp, hay quá”
Hiếu là nguời bạn cũ, Hiếu thương Thi từ lúc còn trung học. Nhưng Thi luôn xem Hiếu là người bạn thân thiết không mảy may tình cảm.
Ở bên Hiếu, nhưng mỗi người có ý nghĩ riêng. Hiếu biết nàng đang buồn vì cái chết của Thuận. Hiếu cảm thông và tôn trọng hành động của nàng mặc dầu Hiếu ao ước một cơ hội được tỏ bày tình cảm của mình.
Đối với Thi, những hứa hẹn với Thuận như còn vang vọng đâu đây. Với Hiếu những tình cảm trân quý của Hiếu nàng đều cất dấu không muốn Hiếu trải bày. Nàng biết khó có thể chấp nhận một tình yêu không tự nguyện như với Hiếu. Nên nàng luôn tìm cách tránh né lời tỏ tình của Hiếu.
Mùa Hạ vừa qua để lại trong Thi những dấu ấn khó nhòa. Nàng im lặng đi bên Hiếu. Tâm hồn lắng xuống tự lúc nào. Hai người đeo đuổi hai ý nghĩ trong niềm riêng của mình mà Thi nghĩ lát nữa đây khi chia tay nàng sẽ không muốn gặp lại Hiếu. Nàng không muốn Hiếu khổ đau giống như nàng đang sống dập dìu của sự mất mát trong tình cảm. Bỗng nàng khựng lại ngạc nhiên. Người đàn ông vừa gặp hồi nãy đây đang ngược chiều với nàng và Hiếu.
Đôi mắt người đàn ông đó khác lạ. Biểu hiện một sự khác biệt thân mến. Nàng nhìn Hiếu với phản ứng tự nhiên. Hiếu hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Qua đi giây phút ngạc nhiên. Bất chơt Hiếu buông lời nói pha vẻ tủi hờn trong đó:
“Hạnh phúc một đời không thể hời hợt để vương mắc một sự kiện đã qua hay đã mất. Đừng uổng phí thời gian cho ai hay cho một kỷ niệm. Trưóc hết phải nghĩ cho chính mình. Sống cho sự thật, không nên chuốt lấy phiền não. Đó là những lời tự đáy lòng anh. Không ép em, không van xin em. Nhưng xin em hãy nghĩ rằng thuỷ chung anh vẫn yêu em bằng tất cả tấm chân tình của mình.”
Hiếu nói một hơi nàng chẳng biết nên phản ứng thế nào. Nàng cảm động thật sự với tấm chân tình của Hiếu lúc này. Nàng chết lặng. Nàng như xa rời sự vật chung quanh, quên luôn cả gío se lạnh. Nàng muốn tỏ một sự cảm thông cho Hiếu nhưng không có một xúc động nào thấm được hồn nàng. Nàng như từ cõi u minh nào chợt tỉnh để rồi chỉ thấy một niềm bâng khâng không duyên cớ. Bởi vì nàng không thật sự yêu thương Hiếu.
Chia tay Hiếu nàng về. Ngồi trên xe nàng bâng khâng suy nghĩ. Con đường ngập nắng Thu vàng uá. Nắng chảy dài trên đường. Một chút bâng khuâng nàng nghĩ đến khuôn mặt người đàn ông sáng nay bắt bặp. Đôi mắt u uẩn buồn nét vẻ xa vắng. Đôi mắt biểu lộ một tâm hồn diệu vợi như cánh cửa sổ của tâm hồn nhân ái mở rộng.
Nhưng chỉ là thoáng chốc giữa dòng đời, rồi lạc mất hút đâu đó trong cuộc đời. Lúc này nàng mới cảm thấy đời là những chuỗi ngày dài mâu thuẩn. Có lúc  lời nói của  Hiếu bén như sắc dao, đã có lần như gần chiếm cả tâm hồn của nàng.
Rồi đôi mắt người đàn ông lạ mặt cũng muốn chiếm cả trái tim khao khát được yêu của nàng. Những cánh thư tình tuyệt vời của Thuận là cả một thông điệp ban phát, bao che tình cảm của nàng. Những dòng chữ  của Thuận là một ghi khắc cho một kỷ niệm đẹp đầu đời mà nàng đang ấp ủ.
Mây trời vẫn trôi. Gió vẫn bay. Nắng ban mai mùa Thu trải dài êm đềm như cánh gió. Nắng đã soi lối cho nàng đi tìm lại bóng dáng dấu chân của người tri kỷ. Ở trên con đường quen thuộc và ở cuối con đường mòn xa kia, vẫn còn in rõ dấu chân, vẫn còn vương lại một chút kỷ niệm êm ái....

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.