BAN NHẠC TOÀN CON GÁI: Kỷ Niệm về Một Thời
Hình Ban-Nhạc Nữ “Mây Hồng” năm 1983, tại Melbourne. Australia-Diamond BN đánh Bass.
Diamond Bích-Ngọc mặc áo trắng, xử dụng Bass. Ban nhạc Nữ “The Misses” năm 1998 tại quận Cam, California trong 1 buổi thâu hình.
DBN
Nếu vào thập-niên 60 của thế kỷ 20, tại thành-phố Saigon nói riêng và tại cả quốc-gia Việt-Nam nói chung có ban-nhạc “Blue Star” là ban nhạc Nữ duy nhất toàn con gái, vừa đánh đàn, trống, vừa hát (nhạc Việt & Mỹ) thì đến thập-niên 80; khoảng đầu năm 1981, miền Nam Việt-Nam có ba ban nhạc Nữ xuất hiện:
Ban thứ nhất: tên “Nắng Hồng” (trực thuộc thành-phố Saigon) hai trong số thành-viên trong ban là Hằng (đánh trống) và Trinh (Keysboard): em ruột của tay trống lừng danh Mạnh-Tuấn thời bấy giờ.
Ban thứ hai: tên “Mây Hồng” (trực thuộc quận 5, thành-phố Chợ-Lớn): Các thành-viên đa số là người Việt lai Trung Quốc.
Ban thứ ba: tên “Ngân-Hà” (Milky-Way) (trực thuộc quận I, thành-phố Saigon). Diamond Bích-Ngọc là ca-nhạc-sĩ chủ lực của ban nhạc này (ca-sĩ chính và xử dụng guitar-accord). Hai trong số các thành viên gồm Dung (guitar), Lan (keysboard) là ái-nữ của nhạc-sĩ Nguyễn-Ngọc và là em ruột của chị Câu (ban nhạc đàn chị Blue-Star)- hiện đang định cư tại thành-phố Las Vegas.
Nhạc-Sĩ Nguyễn-Ngọc là người đích thân soạn hòa-âm, phối khí cho ban “Ngân-Hà”. Là một tay kỳ-cựu nên ông rất chuyên-nghiệp khi truyền dạy cho thế-hệ con cháu một cách tận tình, từng nốt nhạc, từng trường-canh, tiết tấu cho trống, cho đàn, khi bắt đầu hoặc khi chấm dứt đệm một bài nhạc sao cho thật có hồn và thật tuyệt tác.
Thời ấy, Diamond Bích-Ngọc đang là một sinh-viên ngành Văn-Chương của trường Sư-Phạm Thành-Phố Saigon. Được lãnh lương là $32.50Cents cộng với tiền bán “Nhu Yếu-Phẩm” được hơn $100 tiền Việt-Nam mỗi tháng. Giá 1 áo thung từ Mỹ gửi về ở khu chợ Tạ-Thu-Thâu, Saigon là $350. Quần Jean hàng hiệu tệ lắm cũng $500. So với 1 show trình diễn của ban-nhạc con gái được trả $300 đến $500 tiền VN. Mà từ tối thứ Sáu đến hết khuya Chúa-Nhật là ban nhạc Nữ chạy Show “mệt nghỉ” (có khi một tối từ 2 đến 3 show). Nên nhớ là chạy “Show” từ “Tụ Điểm” này qua chỗ diễn khác bằng xe đạp mini. (Thời ấy Saigon rất khan hiếm xăng).
Tưởng cũng nên nói sơ-qua về thời gian sau 30, tháng 4, 1975 nền nhạc trẻ tại toàn nước nói chung rất bị giới-hạn. Nhà nước Cộng-Sản Việt-Nam cấm trình diễn nhạc “Vàng” (ủy mỵ yêu đương), nhạc Mỹ. Cấm trang-phục “mát mẻ”. Cấm Phong cách “dựt gân” (cả trăm điều cấm đoán)… Những chương-trình truớc khi ra biểu diễn đều bị kiểm duyệt. Chúng tôi còn nhớ có lần ban nhạc “Ngân-Hà” đang chơi bài “Daddy Cool” và “Rivers of Babilon” (Nhạc “Boney M”) tại một sân-vận-động (đường Hồng-Thập-Tự) với hơn 10,000 khán-giả đang mê say thưởng thức thì bị một Cán-Bộ nón cối chạy thẳng lên sân-khấu gào to: “Ngưng! Ngưng ngay. Nhạc Mỹ-Ngụy đồi-trụy phải không"""” Liền sau đó anh trưởng-ban tổ-chức nhanh ý đến mời thuốc lá xịn cho “Cán-Bộ” và thưa rằng “nhạc đó là nhạc Liên-Xô đấy Cán-Bộ ạ!”… Tên “Cán-Ngố” ậm ừ rồi bảo: “Thế à! Vậy chơi tiếp đi”.!
(Nhóm nhạc “Boney M” từ Tây Đức, được hình thành bởi nhà sản-xuất tên Frank Farian vào năm 1975. Trong đó có bốn thành viên người Tây-Ấn: ca-sĩ Marcia Barrett và Liz Michell, người mẫu Maizie Williams và DJ tên Bobby Farrell. Họ đi trình diễn khắp mọi nơi từ London, Đức đến Hòa-Lan.
“Boney M” mang ý nghĩa của sự hòa-hợp giữa nhạc người da trắng và da đen – vì ông Farian (Producer) là người da trắng và hai ca-sĩ chính trong ban người da đen.)
Trở lại với sinh hoạt của nhóm Nữ “Ngân-Hà”, phần lớn những bản nhạc trình-diễn trong nước lúc bấy giờ là dân-ca, được phối nhạc, hòa-âm qua các thể-điệu tươi vui, nhạc hòa tấu không lời, nhạc ngoại-quốc (khi bị hỏi thì cứ đổ thừa là nhạc “Liên-Xô”) hoặc những bài mang tính chất “Vô Thưởng, Vô Phạt” để không bị cấm biểu diễn. Chúng tôi kỵ nhất là những bài thuộc loại nhạc “Đỏ”.
Đến tháng 10 năm 1981, Diamond Bích-Ngọc vượt biển tìm tự-do. Kể từ đó cả ba ban nhạc Nữ không còn thấy sinh-hoạt nữa và ở trong nước hoàn toàn không có ban-nhạc Nữ nào nối tiếp.
Sang đến Melbourne, Úc-Châu định cư ngày 2, tháng 12, năm 1981. Sau vài tháng ở đây, Diamond Bích-Ngọc hội-ngộ được hai nhạc-sĩ: Hằng (Trống) và Trinh (Keysboard); em Mạnh-Tuấn của ban Nắng Hồng ngày xưa. Cả ba cùng hợp lại thành lập ban nhạc Nữ duy nhất ở Úc-Châu nói riêng và ở trong nước lẫn hải-ngoại nói chung. Đi lưu diễn khắp các tiểu bang nước Úc, đã trình diễn trong các chương-trình đại-nhạc-hội có sự góp mặt của các danh-ca như Lệ-Thu, Carol Kim, Tuấn-Vũ …
Đến năm 1992, Diamond Bích-Ngọc rời nước Úc qua định cư tại California, Hoa-Kỳ. Nhờ sự giới thiệu của ca-sĩ Ngọc-Huệ, ca-nhạc-sĩ Lê-Uyên-Uyên (ái-nữ của Lê-Uyên-Phương) cùng với Joy-Ngô (ái-nữ nhà thơ Ngô-Xuân-Hậu) đã thành-lập ban nhạc Nữ “The Misses”. Diamond Bích-Ngọc: ca-sĩ giọng chính và đánh trống, thỉnh thoảng sang guitar khi hát nhạc thính-phòng. Lê-Uyên-Uyên: ca-sĩ và xử dụng keysboard, đôi khi kèn Saxophone. Joy Ngô: ca-sĩ và đánh Bass bằng Keysboard.
Thành công nhất của “The Misses” là buổi ra mắt tại vũ-trường “Diamond” khoảng đầu năm 1992 ở quận Cam. Khi ấy, nhạc-sĩ Quốc-Thái (em của ca-sĩ Phi-Khanh) là chủ vũ-trường này.
“The Misses” cũng đã đi trình diễn nhiều nơi trong và ngoài nước Mỹ, được sự giúp đỡ rất nhiều của anh Cang (hiện nay là Trưởng ban nhạc “Moon Flower”) cũng như các nhạc-sĩ đàn anh trong cộng-đồng VN.
Sau đó, vì Diamond Bích-Ngọc bận điều-hành một tổ-hợp Luật-Sư thuộc thành-phố Fountain Valley, California nên “The Misses” đã ngưng sinh-hoạt vài năm liền.
Đến năm 1997, “The Misses” sinh-hoạt trở lại tại quận Cam được gần 2 năm liên tục với sự thay đổi các thành-phần trong nhóm.
“The Misses” ngưng sinh-hoạt từ 1999 đến nay vì Diamond Bích-Ngọc bước sang ngành Truyền-Thông, mở đài Ti-Vi riêng lấy tên “Việt TiVi” trên băng tần 18 (KSCI); sau này chuyển qua băng tần 44 (KRCA). Sau đó, Diamond Bích-Ngọc dốc hết khả năng để về Việt-Nam trong những cuộc hành-trình dài làm phim tài liệu và làm Từ-Thiện, thăm tất cả những trại cùi, trại cô-nhi nuôi trẻ mù, câm, điếc, tàn tật, các trại Tế-Bần nuôi người già, bại liệt. Những làng nuôi các thanh-niên nam-nữ nhiễm HIV chờ chết v. v… Từ Ải-Nam-Quan, ngang qua dòng sông Bến-Hải đến Mũi Cà-Mau, không sót một chỗ nào. Cho đến nay, DBN vẫn không ngừng nghỉ trong các công việc này.
Tính đến năm 2010; không còn thấy bất cứ một ban nhạc Nữ nào tại hải-ngoại cũng như trong nước Việt-Nam sinh-hoạt nữa.
Mỗi lần đi trình diễn ở bất cứ nơi nào, ban nhạc Nữ đều được khán-giả đón nhận và yêu quý một cách nồng nhiệt. Có lẽ vì toàn là giới “Chân Yếu, Tay Mềm”, những bông hoa biết nói, biết hát và nhất là biết xử dụng chuyên-nghiệp các loại nhạc cụ tưởng chỉ dành cho đấng “Mày Râu” mà thôi./.
(California 23, tháng 5, 2010).