Hôm nay,  

Câu Chuyện ‘cảnh Sát Ngu Xuẩn’

04/08/200900:00:00(Xem: 8726)

Câu Chuyện ‘Cảnh Sát Ngu Xuẩn’
Vũ Linh

Dân chủ pháp trị kiểu Obama"
Sau một tuần đi du lịch Trung Quốc về  đến nhà, một ông giáo sư đại học Harvard thấy nhà bị kẻ trộm viếng, khoá cửa trước bị bẻ gẫy nên không vào được. Ông và anh tài xế đi vòng ra phía sau, cậy cửa nhà bếp vào được trong nhà.
Chẳng may một bà qua đường thấy có hai người cậy cửa rồi vào nhà nên báo cảnh sát. Cảnh sát đến nơi thì hai người đã vào được trong nhà... Những chuyện gì xẩy ra sau đó thì chưa ai rõ vì hai bên đều có cách diễn giải khác nhau.
Chỉ biết là anh cảnh sát gõ cửa, ông giáo sư mở cửa mà không chịu bước ra, rồi lời qua tiếng lại, cảnh sát bèn còng tay ông chủ nhà lôi về bót. Sau đó thì mọi chuyện được “thông cảm”, ông giáo sư ra về và không bị truy tố gì hết.
Câu chuyện tầm thường có lẽ một ngày xẩy ra cả ngàn lần trên khắp nước Mỹ. Nhưng trong trường hợp này, nó đã biến thể thành loại tin trang nhất của hầu hết các báo lớn. Chỉ vỉ tổng thống Mỹ da đen nhẩy vào cuộc. Chuyện bé xé ra thành chuyện khổng lồ.
Trước hết là chuyện đấu khẩu giữa hai bên. Bên ông giáo sư da đen tố cáo anh cảnh sát viên da trắng là kỳ thị da đen khi hỏi giấy căn cước ông, có lời lẽ hống hách thiếu lễ độ và đã còng tay ông chỉ vì ông là da đen. Bên anh cảnh sát viên thì biện minh anh tuyệt đối tuân đúng theo thủ tục cảnh sát, anh không chịu vào nhà - cách đây vài tháng có ba cảnh sát viên đã bị bắn chết khi vào nhà một bà già để can thiệp vào một vụ cãi vã giữa bà này và người con. Anh yêu cầu giáo sư ra khỏi nhà và đưa giấy tờ căn cước. Ông giáo sư trả lời kiểu xỉ vả “tao chỉ ra nói chuyện với bà già mày thôi” (I’ll speak with your mama outside) rồi đe dọa “anh có biết anh đang đối diện với ai không"” (ông giáo sư da đen này là bạn thâm giao với Obama). Do đó anh cảnh sát bị bắt  buộc phải dùng biện pháp còng tay ông giáo sư mang về bót.
Câu chuyện vừa nổ ra, chưa ai biết đầu đuôi ất giáp như thế nào thì vài lãnh tụ da đen đã nhẩy vào hò hét khai thác - như mọi khi. Các mục sư Al Sharpton và Jesse Jackson mau mắn xỉ vả "cảnh sát Mỹ trắng là như vậy đó". Các vị này chưa biết là tại nơi xẩy ra chuyện, có tới ba cảnh sát viên, một anh da trắng, một anh La Tinh, và một anh da đen.
Mấy ông Sharpton và Jackson là loại “chuyên gia kích động” chuyện loại da màu kiểu ấy nên chẳng nói làm gì, vì dù sao chẳng bao nhiêu người coi những hò hét của hai ông này là gì từ trước đến nay.
Nhưng điều làm nên chuyện là sự “tham chiến” của đích thân TT Obama.
Ông Obama tuyên bố “dù ông chưa rõ chi tiết nội vụ như thế nào, nhưng ông cảm thấy cảnh sát đã hành động một cách ngu xuẩn”.
Một câu tuyên bố thật lạ lùng làm nhiều người gãi đầu gãi tai.
Thứ nhất, đây chỉ là chuyện tình nghi trộm vặt vào nhà một thường dân, cảnh sát đến điều tra, tức là chuyện nhỏ hơn chuyện… xe cán chó ở Chợ Cũ - nhỏ hơn vì chưa có con chó nào chết! Chưa chắc ông cảnh sát trưởng ở cái bót cảnh sát đã biết đến, sao lại cần đến nguyên thủ quốc gia lên tiếng" Một câu chuyện chẳng đâu vào đâu mà lại khiến tổng thống phải lên tiếng, mà lại lên tiếng khi chưa biết gì về chi tiết câu chuyện, để rồi phải “lấy làm tiếc” đã nói quá lời, và tìm cách gỡ rối bằng cách mời hai ông cảnh sát và giáo sư đến Tòa Bạch Ốc uống bia chơi với cả ông tổng thống lẫn ông phó tổng thống! Nước Mỹ bi hài!
Câu tuyên bố của tổng thống đã vớ vẩn, cách gỡ rối còn vớ vẩn hơn. Chẳng lẽ cả thế giới này an bình thịnh trị quá mức không còn chuyện gì khác để tổng thống và phó tổng thống phải lo hay sao"
Có nhiều người cho rằng giải pháp uống bia chơi là một giải pháp ”cool”, nói theo kiểu Mỹ con. Không biết quý độc giả nghĩ sao, riêng kẻ viết này nghĩ rằng thứ nhất cả tổng thống lẫn phó tổng thống phải mất thời giờ uống bia để gỡ rối một chuyện xe cán chó chẳng có gì là “cool” cả. Và thứ hai, “cool” nên áp dụng cho mấy anh chị tài tử ca sĩ nhí, chứ áp dụng vào một tổng thống cường quốc lớn nhất thế giới thì hơi… đáng lo.
Thứ nhì, vẫn biết là cái ông giáo sư này là chỗ quen biết của tổng thống, nhưng không phải vì vậy mà tổng thống phải can thiệp. Leo lên đến chức tổng thống thì có lẽ danh sách “bạn bè quen biết“ có thể có đến cả triệu. Không thiếu gì người “thấy sang bắc quàng làm họ”. Như vậy, bất cứ chuyện lớn bé gì dính dáng đến “bạn” của tổng thống là đích thân tổng thống sẽ can thiệp sao" Hễ cảnh sát mà xớ rớ tới bạn của tổng thống là sẽ bị tổng thống hỏi thăm sức khỏe" Như vậy tất cả các “bạn” của tổng thống đều trở thành bất khả xâm phạm sao" Dân chủ pháp trị kiểu Obama"


Thứ ba, quan trọng hơn, là chuyện chính tổng thống xác nhận ông “chưa rõ chi tiết nội vụ  câu chuyện” gì hết, như vậy sao lại có thể chính thức tố giác cảnh sát đã có “hành động ngu xuẩn” -acted stupidly. Làm sao mà tổng thống lại có thể hồ đồ như vậy"
May quá, đây là chuyện nhỏ, chứ chuyện lớn quốc gia đại sự, liên quan đến an ninh sinh tử cả nước, hay thậm chí cả thế giới, mà tổng thống lại hồ đồ như vậy thì người dân chúng ta có thể cảm thấy an toàn được không" Nhất là khi ta nhớ lại là ông tổng thống này trước đây chẳng có nửa ngày kinh nghiệm kinh bang tế thế gì hết.
Thái độ của TT Obama cũng làm người ta lo ngại cho vấn đề an ninh cho nước Mỹ hơn thôi. Sau khi các cơ quan an ninh như CIA bị liên tục chỉ trích và đòi điều tra và trừng phạt, bây giờ đến phiên các cảnh sát bị chửi là ngu xuẩn. Không hiểu TT Obama có nghĩ cái nhìn của ông sẽ tác động như thế nào trên tinh thần các viên chức trách nhiệm về an ninh trật tự của nước Mỹ này hay không.
Tuy những chuyện trên đáng bàn nhưng cũng không phải là chuyện chính.
Chuyện chính ở đây là toàn bộ câu chuyện, từ hành động của viên cảnh sát viên da trắng đến phản ứng của anh giáo sư da đen, đến lời tuyên bố hấp tấp của tổng thống, rồi cuối cùng là phản ứng của báo chí... tất cả đã chứng minh một chuyện. Vấn đề khác biệt màu da -nếu không muốn nói là kỳ thị màu da- vẫn còn là cái gai lớn trong quan hệ xã hội chính trị Mỹ.
Việc Obama, một người da đen, được bầu làm tổng thống đánh đấu một bước tiến vĩ đại ít ai ngờ và dĩ nhiên đã giải tỏa được nhiều thành kiến từ cả hai phía đen trắng. Nhưng nếu nghĩ rằng mọi chuyện kỳ thị đã đi vào quá khứ thì quả là nói hơi quá sớm. Vẫn còn những sóng ngầm âm ỉ dưới mặt nước phẳng lặng có thể biến thành những cơn sóng thần dễ dàng nếu không khéo.
Những tư tưởng kỳ thị vẫn còn đó.
Khi ông giáo sư da đen hỏi anh cảnh sát viên da trắng “tại sao anh đến hỏi giấy tôi, tại vì tôi da đen"”, thì câu hỏi đó chứng minh một giáo sư đen, mặc dù đã leo lên tột đỉnh của sự thành công nghề nghiệp, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng là đã hết nạn kỳ thị. Mà vẫn rất lạc hậu nghĩ trong đầu, rằng cứ cảnh sát trắng mà hỏi giấy một ông đen là đương nhiên ông cảnh sát trắng đó đã có hành động kỳ thị.
Khi một tổng thống da đen có thể chửi tất cả cảnh sát Mỹ là ngu xuẩn vì đã bắt một người bạn da đen trong khi chưa biết gì về chi tiết nội vụ thì câu nói đó xác nhận vài chuyện lạ. Hoặc ông tổng thống đã mù quáng bênh ông bạn cùng màu da, hoặc là còn bị ám ảnh bởi chuyện kỳ thị màu da, dù đã được bầu làm tổng thống trong một xứ mà dân da đen chỉ chiếm có 10% dân số.
Nhìn kỹ vào vấn đề, ta thấy nước Mỹ vẫn chưa hoàn toàn khắc phục được yếu tố da màu. Mà đáng lo nhất là vấn đề đến từ cấp cao nhất. Từ một giáo sư đại học Harvard đến đích thân ông tổng thống vẫn chưa tự “giải phóng” khỏi những tư tưởng về khác biệt da màu, hay những thành kiến đối với cảnh sát da trắng. Kể cả phản ứng đầy mặc cảm là mình phải được đối xử khác vì màu da. Dĩ nhiên là TT Obama đã quá hấp tấp khi ra tuyên bố về vụ này, nhưng chính cái hấp tấp đó mới vạch trần thành kiến ‘tự nhiên” xuất phát từ thâm tâm của ông, chứ không phải là một câu nói có tính toán cân nhắc.
Dĩ nhiên là không tờ báo nào gọi là "cấp tiến" của Mỹ lại dám hó hé về phản ứng tự nhiên đó của TT Obama, nhưng hầu hết các báo đều nhìn nhận khác biệt màu da vẫn còn là một vấn đề lớn của nước Mỹ.
Ta cứ thấy báo chí bàn chuyện kỳ thị da màu ở Mỹ. Đại cương thì hầu hết đều cho là vấn đề đó đã giảm thiểu trong thành phần có truyền thống cấp tiến như văn nghệ sĩ, trí thức khoa bảng và chính trị gia cấp cao. Và một cách cụ thể, kỳ thị chỉ còn là chuyện nhiêu khê trong giai cấp thấp, lợi tức kém hay ít học nên tư tưởng chưa được hoàn toàn khai phóng. Nào ngờ! Câu chuyện vớ vẩn của một anh cảnh sát trắng bắt ông giáo sư đen, qua phản ứng của tay trí thức Harvard và tổng thống Mỹ lẫn giới truyền thông cho thấy rằng có lẽ chuyện kỳ thị da màu từ cả hai phía trắng đen vẫn có chiều sâu hơn người ta nghĩ (2-8-09).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
Tôi nghe nhiều người tỏ ý bi quan về hiện cảnh cũng như tương lai (đen tối) của Việt Nam. Dân tộc nào, số phận đó. Một đất nước có những người viết sử và làm luật (cỡ) như ông Dương Trung Quốc thì… đen là phải!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.