Chính quyền Bắc Kinh tuyên bố ưu tiên hàng đầu hiện nay là việc cứu nạn nhân thiên tai động đất, nhưng thực tế thì chú trọng đến việc giữ an ninh hơn là sinh mạng của người dân. Điều này đã bị dân chúng Trung quốc thẳng thừng chỉ trích.
Trận động đất lớn ở Trung quốc vào ngày 12 tháng 5 vừa qua với nguồn chấn động 7,8 đã làm cho người dân nước này sợ hải và cả thế giới bàng hoàng. Lúc đầu tin tức cho hay có khoảng 8 ngàn người thiệt mạng, ngày hôm sau lên thành 12 ngàn, rồi 30 ngàn, 50 ngàn... cho đến nay con số vẫn chưa xác định, nhưng theo dự đoán có thể trên 200 ngàn người. Thiệt hại về vật chất thì rất lớn cũng chưa ước tính thành con số được, nhiều khu vực ở vùng trung tâm động đất hầu như trở thành bình địa. Khác với trận động đất lớn, cũng chấn động 7,8 tại tỉnh Hà Bắc, Trung quốc, cách đây 32 năm (tháng 7 năm 1976) bị dấu kín, thì tin tức và hình ảnh của trận động đất lần này được công bố rộng rãi ngay từ phút đầu, nhờ vậy mà việc kêu gọi hiến máu, quyên góp tiền bạc... để cứu nạn nhân được người dân Trung quốc được thế giới tích cực hưởng ứng. Các nước như Nhật Bản, Hoa Kỳ... ngoài việc viện trợ nhân đạo khẩn cấp còn gởi các toán cứu cấp chuyên nghiệp đến theo lời yêu cầu của chính quyền Bắc Kinh để cứu những người đang còn bị đè dưới các tòa nhà bị sụp. Xem các hình ảnh quân đội được phái đến các nơi xảy ra động đất với nhiệm vụ cứu dân, Thủ tướng Ôn Gia Bảo trực tiếp đến hiện trường ủy lạo nạn nhân... được chiếu trên TV, mọi người đều đánh giá cao sự quan tâm của chính quyền Bắc Kinh về việc cứu trợ nạn nhân trong trận động đất lần này. Nếu đúng như vậy thì đây là điều đáng mừng cho các nạn nhân, nhưng thật sự thì thế nào "
Những hình ảnh mà chúng ta thấy trên màn hình nhỏ chỉ là bề mặt, còn thực tế ra sao thì chỉ có những đồng bào và nạn nhân ở những nơi động đất mới phản ảnh đúng nhất, nhưng chẳng bao giờ được đưa lên màn hình nhỏ cho mọi người biết. Sau khi trận động đất xảy ra, việc làm đầu tiên của chính quyền Bắc Kinh không phải là lên kế hoạch cứu trợ ngay mà phổ biến một văn thư khẩn đến hệ thống báo đài của đảng với nội dung như sau: Ưu tiên hàng đầu là phải làm sao cho xã hội được an định vì vậy truyền thông không được đề cập đến những vấn đề tiêu cực như nhũng lời than oán của nạn nhân, những lời chỉ trích việc cứu trợ chậm trễ, những lời phê bình về việc thiếu kiến thức, phương tiện, kỹ thuật cấp cứu... Phải tập trung đưa tin và hình ảnh về lãnh đạo đi thăm nạn nhân ở hiện trường, những cảnh xông pha của quân đội vào vùng tử địa để cứu dân... Có như vậy mới dễ dàng kêu gọi người dân đoàn kết được.
Hình ảnh ông Thủ tướng Ôn Gia Bảo đi thăm ủy lạo các nạn nhân ở hiện trường, cảnh quân đội tay cầm xẻng, búa, rìu đi cứu nạn nhân được chiếu đi chiếu lại trong mấy ngày liền, điều này thì cũng thường thôi, nhưng đáng nói ở chỗ là nơi nào ông Bảo đến thì lực lượng quân đội và công an ở đó được lịnh ngưng mọi hoạt động cứu dân để tập trung lực lượng mà bảo vệ an ninh cho ông Bảo. Nhiều người đang có thân nhân bị đè dưới các tòa nhà sập năn nỉ quân đội hết lời là đừng ngừng tay cứu cấp mới mong cứu được nhiều người còn sống đang nằm dưới những đống gạch vụn lớn như núi, nhưng vô ích. Họ chạy đến van lạy ông Bảo hãy ra lệnh cho quân đội trở lại nhiệm vụ cứu dân, nhưng bị lính và công an vũ trang sử dụng vũ lực ngăn cản, cảnh xô xát lớn xảy ra cách ông Thủ tướng Bảo chừng mấy chục thước, ông ta biết chuyện nhưng làm ngơ, và lẽ đương nhiên các ống kính của những đài TV nhà nước đâu dám quay lại cảnh này. Nếu như ông Bảo trực tiếp ra lệnh cho lính phải lo cứu cấp thì chưa chắc gần mấy trăm người bị đè dưới các tòa nhà sập ở quận Vân Xuyên phải bị thiệt mạng một cách oan uổng. Chuyện này sẽ chẳng có ai biết đâu nếu như không có sự tố cáo của nhiều gia đình nạn nhân trên các mạng điện tử.
Xem TV, thấy hình ảnh ông Thủ tướng Ôn Gia Bảo đến hiện trường ủy lạo nạn nhân mà đôi mắt ông ta ngấn lệ đã làm cho mọi người thật sự xúc động. Là người đứng đầu việc cứu giúp nạn nhân, chắc chắn ông Bảo phải biết rằng việc cấp cứu mà chậm trễ phút nào là tai hại phút đó, tại sao ông Bảo lại bắt lính bảo vệ cho mình mà không ra lệnh cho họ tiếp tục công việc cấp cứu làm cho cả mấy trăm người bị đè chết dưới các tòa nhà sập ở huyện Vân Xuyên. Nếu là người có trách nhiệm, ông phải nên từ chức. Đây là ý kiến của nhiều người trên mạng Internet ở Trung quốc, nhưng nay đã bị xóa, chỉ có tờ báo Nam Phương Đô Thị ở tỉnh Quảng Đông là dám trích đăng vào ngày 15 tháng 5, sau khi báo bán được mấy tiếng đồng hồ là chính quyền địa phương ra lệnh phải thu hồi lại ngay. Không biết số phận của ban biên tập và nhất là ông Tổng biên tập tờ báo này sẽ ra sao.
Không ai phủ nhận việc chính quyền Bắc Kinh muốn cứu các nạn nhân thiên tai của trận động đất vừa qua, nhưng đi cứu dân mà đặt mục tiêu phải làm sao đạt được hiệu quả tuyên truyền tối đa, muốn thế thì phải khống chế truyền thông thêm nữa để loại trừ các ý kiến chỉ trích cho dù sự chỉ trích đó là đúng. Xét ra chính quyền Bắc Kinh lợi dụng việc cứu dân để đánh bóng chế độ, nhưng khi dã tâm này bị lộ, chế độ đang bị người dân nguyền rủa.
* Đường Sang Thủ Đô Tỵ Nạn Tây Tạng Bị Khép Kín
Đường sang Dharamsala, thủ đô tị nạn Tây Tạng ở Ấn Độ, bị khép kín khiến nhiều người Tibet đang bị chính quyền Bắc Kinh truy lùng khó tìm cách vượt biên, phải lẩn trốn trong rừng chứ không dám trở về quê quán.
Ngay sau cuộc đàn áp người dân Tây Tạng tại Lhasa vào ngày 14 tháng 3 năm 2008, chính quyền Bắc Kinh đã đưa thêm quân đội đến trú đóng dọc theo hành lang biên giới Trung-Ấn, nhiều nhất là những cửa khẩu dẫn tới thành phố Dharamsala, thủ đô tị nạn Tây Tạng ở Ấn Độ, để chặn bắt những người Tibet đang bị truy lùng tìm cách vượt biên. Suốt cả tháng tư chỉ có khoảng vài chục người trốn thoát. Ngay sau trận động đất, núi lở, rừng sụt đất nên lính và công an biên phòng Trung quốc không dám mở những cuộc hành quân vào sâu trong rừng nên có thêm nhiều người khác vượt biên được.
Khi đến được Dharamsala những người này đã kể lại cuộc đàn áp tại khu tự trị Tây Tạng Lhasa vào ngày 14 tháng 3 như sau: Vào khoảng 9 giờ sáng ngày hôm đó, nhiều người dân chúng tôi ra đường biểu tình vừa đi vừa hô khẩu hiệu ''Tự Do Cho Tây Tạng'', đây là hình thức chống đối rất phổ thông của dân Tây Tạng chúng tôi đối với chính quyền cộng sản Trung quốc. Hô được mấy câu thì nghe tiếng súng nổ, nhiều người gục chết tại chỗ, đoàn biểu tình chạy tán loạn. Khi đi phản đối, mọi người đều giác ngộ là sẽ bị đàn áp, cùng lắm là bị bắt giam, không ai nghĩ đến chuyện công an nổ súng. Không có đập phá cửa tiệm để cướp đồ của người Hán, tức là người Tàu, đạo Phật không cho dân Tây Tạng làm thế, hơn nữa chúng tôi không đói. Chỉ có chuyện xô xát với người Hán vì họ chạy theo công an vũ trang vây bắt người Tây Tạng biểu tình. Đến 3 giờ chiều, những người chạy tán loạn hồi sáng tập họp lại được 500 người ở một địa điểm khác để tiếp tục biểu tình phản đối, lần này thì gặp phải lính Trung quốc trên các xe bọc sắt chỉa súng xuống bắn, cả trăm thân người tiếp tục gục ngã. Gậy gộc, đá gạch, bom xăng... không sao đương đầu lại với súng đạn, phải chạy trốn. Lính Trung quốc dùng xe ủi đất xúc xác chết dân Tây Tạng đem đi đâu không biết, chắc là đem đi đốt hay đào hầm chôn tập thể.
Ngày 15 và 16 vẫn biểu tình phản đối Trung quốc, thây người tiếp tục ngả gục cho đến khi không còn chịu đuợc nữa mới rút lui. Công an địa phương mở chiến dịch truy lùng những người biểu tình, đi gỏ cửa từng nhà suốt ngày đêm, nhiều người không chịu để cho bắt, chạy lên núi ẩn trốn tìm đường vượt biên. Lính Trung quốc và dân Hán ở Lhasa mặc áo nhà sư Tây Tạng đi đập phá, phóng hoả một vài nơi để cho truyền hình quay phim. Bảo là người Tây Tạng được tự trị là hoàn toàn láo khoét, chúng tôi không được đối xử bình đẳng như người Hán trên đủ mọi phương diện kể cả trước luật pháp, người Tây Tạng không thể sống chung với dân Hán. Tây Tạng phải được độc lập cho dù phải hy sinh thêm nhiều sinh mạng nữa.
Cái giá mà người dân Tây Tạng phải trả trong những cuộc biểu tình vào tháng 3 vừa qua quá đắt bằng hàng trăm sinh mạng, hàng ngàn người bị bắt và không biết bao nhiều người phải lẩn trốn trên rừng sâu nước độc. Sự can đảm của người dân Tây Tạng đã làm cho thế giới thấy rõ thêm bản chất xâm lược của Bắc Kinh. Tất cả đều hướng về Tây Tạng nên đuốc Bắc Kinh đi đến đâu bị chống đối đến đó, mọi người đều hô to câu khẩu hiệu Tự Do Cho Tây Tạng, Free Tibet.