Vải Thưa Không Che Nổi Mắt Thánh
Phạm Trần
Bây giờ đã hết 10 năm dầu của Thế kỷ 21, thời đại của khối óc con người muốn đi nhanh hơn thời gian, vậy mà những người Cộng sản Việt Nam trong Quân đội vẫn ngu ngơ nghĩ rằng cứ nói dối mãi thì người nghe sẽ tin là có thật.
Hãy bắt đầu đọc “thợ viết” , Tiến sĩ Cao Đức Thái múa bút trên Báo Quân đội Nhân Dân ngày 30-01-2010 : “Cương lĩnh 1991 viết: Xã hội XHCN là xã hội “ Do nhân dân lao động làm chủ…”. Nhà nước ta là “Nhà nước của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân do Đảng Cộng sản lãnh đạo”. Trên lĩnh vực chính trị -xã hội, chính sách của Đảng là “đại đoàn kết dân tộc”, “Củng cố và mở rộng Mặt trận dân tộc thống nhất.”
Chỉ câu ngắn này thôi mà Thái đã nói điêu 3 điều :
Thứ nhất, không làm gì có chuyện nhân dân lao động được làm chủ cái gì ở Việt Nam. Dưới quyền cai trị của đảng Cộng sản Việt Nam, thành phần lao động là lớp người chịu thiệt thòi nhất trong xã hội, nhưng lại phải ngày đêm đầu tắt mắt tối lao động nuôi cán bộ, đảng viên. Họ cũng là lớp bị đảng cho ăn bánh vẽ nhiều hơn bất cứ thành phần nào trong xã hội và bị trù dập, đán áp dã man nhất.
Bằng chứng cũng đã hiện ra trong các Cuộc đình công tự phát chống các Công ty nước ngòai đã đối xử bất công, bóc lột sức lao động, vi phạm các hợp đồng lao động diễn ra ở nhiều nơi trong nước trong mấy năm gần đây.
Trước tình trạng này, đáng nhẽ ra các Công đòan phải lãnh đạo cuộc đấu tranh bênh vực quyền lợi cho người lao động, nhưng rất tiếc, nói như Tác giả Trần Vương trên Báo Điện tử Bauxite Việt Nam ngày 11-04 2010 : “ Công đoàn Việt Nam –Cái bóng mờ của người lao động”.
Ông Trần Vương viết: “Một tổ chức Công đoàn phải hội đủ những tiêu chí căn bản sau đây:
- Thứ nhất. Tổ chức Công đoàn là một tổ chức hoạt động “độc lập” với Chính quyền. Chính quyền không thể “chỉ thị” hay “ra lệnh” cho tổ chức này. Lãnh đạo các đảng phái đang nắm quyền không thể “chỉ thị” cho các tổ chức này.
- Thứ hai. Tổ chức Công đoàn là một tổ chức hoạt động “độc lập” với giới chủ nhân, hay những ai hưởng lợi từ các công ty mà thành viên của tổ chức Công đoàn đang làm việc.
- Thứ ba. Chính phủ không trả lương cho những người làm trong một tổ chức Công đoàn. Lương bổng của nhân viên thuộc tổ chức Công đoàn được trích từ tiền nguyệt liễm do thành viên của tổ chức Công đoàn đóng hàng tháng.
- Thứ tư. Tổ chức Công đoàn được thành lập để bảo vệ quyền lợi cho người lao động trong một hoặc nhiều công ty cùng hoạt động trong một lĩnh vực nào đó. Như Công đoàn thợ tiện, Công đoàn thợ lắp ráp xe hơi, v.v. ở Mỹ. Lãnh đạo của Công đoàn đại diện cho tập thể người lao động để đứng ra đấu tranh với giới chủ, đem về quyền lợi cho thành viên trong tổ chức của mình. Tổ chức Công đoàn chỉ đấu tranh và bảo vệ quyền lợi cho những người tham gia trong tổ chức Công đoàn đó.”
Rất tiếc những điều kiện lý tưởng này chỉ có thể tìm thấy ở các Quốc gia có Dân chủ và Tự do vì người dân thật sự làm chủ đất nước của họ. Ngược lại ở Việt Nam Cộng sản, “nhân dân lao động” lúc nào cũng chỉ có hai bàn tay trắng và muôn đời không bao giờ ngóc đầu lên được vì họ không được đảng cho quyền “làm chủ đất nước”.
Tác gỉa Trần Vương viết tiếp : “ Nhìn sơ qua bốn tiêu chí căn bản trên đây thì tổ chức Công đoàn của Việt Nam chưa bao giờ là một tổ chức Công đoàn đúng nghĩa vì:
- Công đoàn Việt Nam chưa bao giờ hoạt động độc lập với chính quyền.
- Công đoàn Việt Nam là một bộ phận của công ty.
- Những người làm công tác Công đoàn ăn lương nhà nước.
- Công đoàn Việt Nam chưa thực hiện được chức năng quan trọng nhất là đứng ra đấu tranh với giới chủ để bảo vệ quyền lợi cho người lao động.
Như vậy, không chỉ riêng ở Việt Nam, mà tất cả các quốc gia đi theo con đường XHCN đều chưa có tổ chức Công đoàn đúng nghĩa.”
Thứ hai, khi khoe rằng ở Việt Nam có “Nhà nước của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân do Đảng Cộng sản lãnh đạo”.
Nhưng đảng đã tự ý cầm quyền kể từ ngày thành lập đảng tháng 3 năm 1930 kia mà. Khi nói “Nhà nước của nhân dân” mà dân chưa hề được cầm lá phiều bầu ra nó, nhưng lại phải chấp nhận nó như một “ân huệ” được đảng ban cho rồi lại trao cho đảng “lãnh đạo giúp” thì có phản động, phản dân chủ không "
Hơn nữa, đảng cũng không chấp nhận có một đảng thứ hai hoạt động ở Việt Nam để tranh cử dân chủ, tự do với đảngh cấm quyền. Đảng cũng chiếm độc quyền thông tin báo chí, không chấp nhận cho ra báo tư nhân để tránh phải cạnh tranh thì các quyền dân chủ, tự do quy định trong Hiến pháp có gía trị gì không "
Thứ ba, khi Thái viết điều không hề có là “chính sách của Đảng là “đại đoàn kết dân tộc”, “Củng cố và mở rộng Mặt trận dân tộc thống nhất”, nhưng chưa bao giờ đảng đòan kết được dân tộc. Chính sách kỳ thị giai cấp; người ngòai đảng và người trong đảng; cách đồi xử giữa các Tổ chức chính trị, xã hội, tôn giáo, địa phương Nam-Bắc hãy còn ngổn ngang sau 35 năm thống nhất và cai trị cả nước.
Đối với tổ chức đựơc gọi là “Mặt trận dân tộc thống nhất” mà bây giờ gọi là Mặt trận Tổ quốc cũng không đại diện cho ai. Bởi vỉ, thành viên của Tổ chức này đều do đảng cho phép lập ra và chi tiền nuôi cán bộ điều hành theo ý muốn của đảng, nên nó chỉ xứng đáng được gọi là “Tổ chức ngoại vi của đảng”. Nhiệm vụ duy nhất của Mặt trận là bảo đảm vững chắc quyền cai trị độc tài và độc tôn cho đảng, qua các cuộc lựa chọn ngưòi ra ứng cử các cấp chính quyển và Quốc hội. Thậm chí nếu một ứng cử viên không được Mặt trận “chấm mắt” và không muốn đi theo giáo điều, phản dân chủ của đảng thì dù có tài mấy cũng đừng hòng đắc cử.