Hôm nay,  

Từ Thiện: Lẽ Sống Trên Đời Có Thế Thôi...

08/07/200900:00:00(Xem: 5327)

Từ Thiện: LẼ SỐNG TRÊN ĐỜI CÓ THẾ THÔI...
Diệu Trang


Hình ảnh gây quỹ từ thiện ở chùa Pháp Vân. (Photo http://www.phapvan.ca)
Tháng Bảy. Mùa hè. Gát lại một ngày vui chơi cuối tuần nắng đẹp, các thiện nguyện viên trong các ban ngành đến từ sáng sớm và hơn 500 đồng hương, đồng bào Phật tử đã đến Chùa Pháp Vân để ủng hộ cho chương trình từ thiện năm 2009 nhằm giúp đỡ, chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh trong nước, đặc biệt ủng hộ cụ thể cho những đối tượng sau đây: Gìúp đỡ những trẻ em khiếm thị trong nước; giúp đỡ thiếu nhi bệnh tật không tiền chữa bệnh trong nước; ủng hộ ủy ban tranh đấu cho quyền lợi những công nhân VN đi lao động nước ngoài bị ngược đãi.
6 giờ 30 chiều ngày 4 tháng 7, khoảng sân đầy nắng gió đã rộn ràng đông vui. Thức ăn đã được ban ẩm thực chu đáo sẵn sàng phục vụ cho những tấm lòng vàng đến ủng hộ. Tay cầm đĩa thức ăn thanh đạm, ngồi dưới bóng mát của một tàn cây, nhìn ra sân với từng mảng nắng vàng lúc chói chang, lúc lung linh nhảy múa, nghe gió mơn man chan hoà khắp chốn, tiếng nói cười khen từng món ăn ngon,... Giữa không gian yên bình như thế, dẫu có chút thảnh thơi nhưng lòng không thấy thanh thản khi người viết chợt tự hỏi lòng: Giờ phút này có mấy ai may mắn như ta"
Thật vậy, mấy năm gần đây, kinh tế toàn cầu suy thoái chứ chẳng phải riêng gì VN, nhưng đó không phải hoàn toàn là lý do cho hàng loạt mấy chục ngàn công nhân trong nước bị sa thải. Cũng chừng ấy số lượng công nhân VN đi lao động nước ngoài bị ngược đãi, mất việc, bị về nước, hoặc sống vất vưởng nơi xứ lạ quê người, có khi phải trả giá bằng cả mạng sống. Tất cả họ phải chịu biết bao nhục nhằn tủi hổ cũng chỉ vì miếng cơm manh áo cho gia đình đang khốn khó trên chính đất mẹ quê cha, ngưòi thân của họ đang cần đồng lương để trang trải cho những nhu cầu sinh hoạt cơ bản như thực phẩm thức uống và thuốc thang trong thời buổi vật giá leo thang. Từ thôn quê lên thành thị, từ thành thị ra nước ngoài, họ phải bán sức lao động của mình mong để đổi được những đồng lương xứng đáng với hi vọng thay đổi cuộc sống cơ hàn của những người lao động khốn cùng. Nhưng hi vọng đã trở thành thất vọng, thậm chí còn bị tổn thương, tổn thương thể xác lẫn tâm hồn khi những cuộc đình công đều thất bại vì bị ngăn cấm, hăm dọa, bắt bớ, đánh đập, và cả những lời hứa không bao giờ thực hiện của đại diện các công ty, nhà máy, hãng xưởng. Họ không được  bênh vực hay bảo vệ bởi một tổ chức liên đoàn lao động nào từ trong nuớc.
May thay từ năm 2006 đã có một tổ chức gọi là UBBV (uỷ ban bảo vệ người lao động VN) ra đời nhằm giúp đỡ tranh đấu bênh vực cho quyền lợi của các công nhân lao động VN.
Song song với những khó khăn vì cơm áo gạo tiền của những người trưởng thành, thì đời sống mong manh phức tạp này còn có rất nhiều bé thơ kém may mắn. Các bé bị khiếm thị từ khi mới lọt lòng, chưa từng thấy ánh sáng mặt trời như thế nào, chưa từng biết màu sắc ra sao. Rồi còn các em nhỏ không may bị mắc những căn bệnh hiểm nghèo nhưng không tiền chữa trị. Các em cần người chăm sóc thương yêu, đón đưa hai buổi đến trường. Muốn được như thế cần có nhân lực, tài lực. Nhân lực thì không thiếu, nhưng tài lực cần sự kêu gọi đóng góp từ những tấm lòng vàng. Ở nơi xa này, với khả năng của mình, mỗi người góp một bàn tay, những mong "góp gió thành bão", để có chút gì thay quà tình thương gửi về quê nhà cho các bé thơ tội nghiệp...Với chí hướng cao cả đó, một tổ chức cao đẹp ra đời: International Charity for Ill Children, làm nơi cho các em nương tựa cưu mang các em trước sóng gió cuộc đời. Sự có mặt của chúng tôi hôm nay không mong gì hơn với tấm lòng để hoà chung nhịp đập thương yêu với những tấm lòng cao rộng khác vì đời vì người.
Sau khi dùng cơm chay xong, mọi người xuống hội trưòng để thưởng thức một chương trình văn nghệ hứa hẹn thật nhiều thú vị.
Trước khi bắt đầu văn nghệ, thành viên đại diện các tổ chức từ thiện nói trên, chú Nghĩa và cô Dung (thành viên của ICIC), bà Lâm Thu Vân (thành viên UBBV), là những người đã từng tiếp xúc trực tiếp với những phận đời bất hạnh đó, lên khán đài trình bày sơ lược rõ ràng về các tổ chức từ thiện mà các cô chú đang âm thầm hoạt động, như nguyên nhân, thời gian và mục đích của sự thành lập của các tổ chức từ thiện mà chùa đang đứng ra vận động gây quỹ. Đồng thời các cô chú nói lên lòng cảm tạ đến với tất cả những tấm lòng vàng dù có mặt hay không có mặt, cảm ơn những thiện nguyện viên, ca sĩ,...đặc biệt  tri ân vị trụ trì của ngôi chùa Pháp Vân uy tín và từ tâm đã lên tiếng phát động tổ chức một buổi cơm chay ủng hộ cho những việc làm ý nghĩa và thiết thực của những người có sẵn trong tâm hạnh của một vị Bồ tát.


Chương trình văn nghệ được trình diễn với sự mở màn của của các ca sĩ quen thuộc với khán giả địa phương qua các chương trình từ thiện khác. Ca sĩ Vân Trang (thành viên của ICIC), Trần Thái Hà, Đoan Nguyên. Giữa chương trình có sự tham gia của bé Quỳnh Trâm. Đặc biệt có sự tham gia của nhạc sĩ đến từ Hoa Kỳ Nguyễn Đức Đạt mà mọi người mong đợi được thưởng thức tài nghệ của anh. Về tiểu sử và thành tích của một nhạc sĩ khiếm thị tài hoa nổi tiếng khắp trong cộng đồng người Việt hải ngoaị, thế nên người viết nghĩ rằng không cần phải viết ra trong giới hạn của một bài tường thuật ngắn.
Người viết tin rằng không chỉ riêng mình mà cả hội trường đều rung động trước một bản hoà tấu thật tuyệt vời ra mắt khán giả Canada. Anh trình diễn thành công và tuyệt vời những bản nhạc mà anh sáng tác và cả những bản nhạc của các nhạc sĩ khác do anh hoà âm lại. Khi anh chạm từng ngón tay vào dây đàn mong manh thì hội trường đều trân trọng lắng nghe bằng tất cả những cảm xúc, bằng con tim rung động tột cùng. Nhìn anh khiêm nhường trên chiếc ghế giữa sân khấu dưới ánh đèn màu, tay cầm chiếc đàn guitar, khi thì nâng niu cây sáo, nghe anh trao chuốt từng cung bậc trong những nhạc phẩm mà anh sáng tác, mang âm hưởng vui tươi, lạc quan, yêu đời, lời nhạc tình tự, lãng mạn. Bằng cách nào mà anh thấy được nào hoa bướm, trăng rằm, nào bốn mùa với gió xuân, nắng hạ, lá  thu vàng, và tuyết lạnh mùa đông" Bên cạnh những ca khúc với lời thật đơn giản nhưng mang đậm tính triết lý sâu sắc, mang lẽ sống ở đời qua cái nhìn của được-mất; hơn-thua, tâm rong chơi, "tâm yên bình thì đời có an vui. Lẽ sống trên đời có thế thôi",...Người viết nhìn phong thái của anh bằng tất cả sự mến phục, để rồi tự thẹn với lòng. Vốn may mắn có đầy đủ lục căn nhưng sao mình chẳng làm được điều gì có ích cho đời, có khi còn ỷ lại, không biết trân quý những điều mình đang có mà sử dụng lục căn cho đúng lúc phải thời.
"Mắt ưa xem huyễn cảnh hằng ngày
Tai thích tiếng mật đường dua nịnh
Mũi quen ngửi mùi thơm bất tịnh
Lưỡi dệt thêu lắm chuyện gay go
Thân ham dùng gấm vóc sa sô
Ý mơ tưởng bao la vũ trụ"
Vậy mà tôi vẫn thường hay tụng đọc bài sám của Ôn Già Lam như một cái máy, như một con vẹt. Nên lắm khi ngoảnh mặt làm ngơ trước  những sự việc không liên quan, trước những khó khăn của người không quen biết. Bằng phong thái yêu đời, anh đã giúp cho tôi nhìn ra khuyết điểm của mình, rằng tôi nhìn đời bằng đôi mắt vô hồn cạn hẹp, nên đôi lúc thấy thế gian này thật bi quan và buồn chán. Còn anh, nhìn đời bằng tâm ý bao la trong sáng nên luôn tin yêu vào cuộc sống dẫu quá ngắn ngủi và mong manh.
Không ngủ quên trong sự may mắn mà mình đang có, không ích kỷ với hạnh phúc riêng tư, những người có mặt đêm nay đến để góp một bàn tay xoa dịu cho những người bất hạnh hơn mà họ chưa một gần gặp mặt. Con số 22,000 Gia kim là tổng số tịnh tài của mỗi tấm lòng nhân ái. Mong chút tịnh tài nhỏ nhoi này có thể trang trải một phần nào đó cho cuộc sống khó khăn. Cầu mong các anh chị công nhân lao động khốn cùng có đủ nghị lực của bản thân, sự đoàn kết của những người cùng thân phận, cùng với sự tiếp sức nhiệt thành của các cô chú thành viên trong UBBV mà vượt qua những trở nại chông gai trước mắt, để đặt niềm tin nơi tương lai tốt đẹp hơn. Nguyện cầu cho các bé đang mang trong người những căn bệnh ngặt nghèo tìm được thuốc hay thầy giỏi để giảm đi phần nào cơn đau mà thân xác bé thơ của các em phải chống chọi, để cha mẹ các em không  còn phải đau xé lòng khi thấy con mình vật vã với cơn đau. Nguyện cầu cho các em sớm được bình phục để một ngày nào đó các em được tung tăng đến trường vui đùa cùng chúng bạn, để trong đôi mắt khắc khổ của bậc cha mẹ ánh lên một niềm vui sướng cho tương lai các con. Mong các em khiếm thị có đủ điều kiện  thuận tiện cho việc sinh hoạt hằng ngày. Hãy noi gương anh Đạt vui sống và giúp ích chơ đời trong khả năng có thể. Nhân bài biết nhỏ này tôi muốn nhắn nhủ với các em rằng, âm thanh mà các em nghe được, lẫn "màu sắc" mà các em không thể thấy, tất cả chỉ là những huyễn ảo trên đời. Chỉ có tâm ý của các em mới thật là nơi vững chắc đáng  cho các em nương tựa quay về. Tuy các em chưa từng thấy màu sắc ánh mặt trời đẹp đẽ  chói chang, chưa từng thấy từng đoá hoa rực rỡ đến mức nào, nhưng các em có thể cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mặt trời chiếu rọi, cảm nhận được hương thơm toả ngát từ các loài hoa. Và, không gì ấm áp bằng tình thưong yêu của con người dành cho con người, cũng không gì thơm bằng hương thơm của những tấm lòng nhân ái, hương của từ bi tâm.
Mỗi người một mảnh đời, mỗi người một nỗi đau riêng. Kẻ dang tay cần tình thương của ngưòi khác, người mở rộng vòng tay sẵn sàng ôm vào lòng những mảnh đời khốn khó hơn. Với tất cả bằng tình yêu thương đồng loại, Kẻ may mắn cùng kẻ bất hạnh, xin hãy cùng dìu dắt nhau vượt qua trần gian đầy sóng gió, cùng nhau đi hết đoạn đưòng sinh-tử-tử-sinh.
Ở nơi xa này, ngưòi viết chỉ có thể sẻ chia bằng những dòng chữ ngheò nàn như thế.
July 5, 2009.
Diệu Trang.
http://www.phapvan.ca/

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.