Hôm nay,  

Dân Oan - Nỗi Sợ Hãi Và Lòng Can Đảm

02/10/200700:00:00(Xem: 8076)

Tôi rất sợ Cộng Sản! Nói cho thật, đúng hơn là tôi rất ghê sợ sự tàn bạo và thú tính của Cộng sản Việt Nam - bọn mặt người dạ thú, bọn quỷ sứ đội lốt người chứ không ngoa chút nào!

Nỗi sợ ấy bắt đầu hình thành trong tôi từ ngày thơ ấu. Từ lúc tôi mới chào đời đã nghe trong lời ru của mẹ. "Âu ơ, con đi ngủ cho ngoan. Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan". Những câu hát ru ấy cùng những câu chuyện kể của cha tôi về một thời khốc liệt mà ông đã phải sống trong chế độ CSVN bao trùm nơi quê nhà, trước khi theo đoàn di cư xuống tàu vào Nam trốn chạy chế độ độc tài CS hồi năm 1954 khi hiệp định đình chiến Giơnevơ kết thúc cuộc chiến tranh ở Việt Nam..

Tôi là một trong những đứa con được sinh ra ở miền Nam VN. Tuổi nhỏ của tôi trôi qua thật êm đềm trong tình thương của cha mẹ. Cha tôi, một con người trung thực đến tuyệt vời. Tôi quả quyết rằng suốt cuộc đời ông chưa bao giờ biết nói dối. Đó là niềm hãnh diện của tôi về cha mình. Vì thế, tôi tuyệt đối tin tưởng vào những gì cha tôi đã nói. Cha tôi nói là sự thật, là tiếng nói trung thực của người dân đen sống tận đáy vực của xã hội. Và tôi hiểu rằng nỗi ám ảnh lớn nhất của cha tôi, chính là quá khứ của một thời sống dưới chế độ độc tài đảng trị của CSVN.

Những câu chuyện tôi được nghe ông kể hàng ngày về tội ác và những sai lầm của chế độ CSVN lại tiếp tục ám ảnh tôi mãi cho đến hôm nay.

Vì thế cho nên "Tôi rất sợ Cộng Sản", tôi rất ghê tởm Cộng sản Việt Nam, chúng vừa là một bè đảng mafia lưu manh chánh trị, vừa khoác lên mình chiếc mặt nạ nhân nghĩa và đạo đức giả để lừa bịp nhân dân! Chúng đã gây tội ác cho nhân dân Việt Nam chất cao hơn núi suốt mấy chục năm tạm nắm cương quyền lực, nhưng chúng lại đào tạo nên một loạt những tên bồi bút đê tiện, bỉ ổi và lưu manh chuyên nghiệp làm nhiệm vụ chuyên đâm thuê chém mướn viết bài để bảo vệ che chắn cho tội ác của bè lũ cầm đầu. Như các tên Tô Huy Rứa, Đào Duy Quát (ban tuyên giáo TW), Gia Phúc (báo công an TP Hồ Chí Minh), Hữu Ước, Như Phong, Trung Trực, Thi Nga (báo Anh Ninh Thế giới), Chế Trung Hiếu, Thạch Sơn, Nguyễn Bách Niên, Nguyễn Nhân Trung, Lê Hoàng (báo Tuổi Trẻ), Nguyễn Công Khế (báo Thanh Niên), Trần Quang Hà, Đinh Thế Huynh (báo Nhân Dân), Đào Lê Bình (báo An Ninh Thủ đô)...

Sau năm 1975, trong chương trình giáo dục tiểu học ở khắp miền Nam bị CSVN chiếm đóng, chúng tôi lớp trẻ thiếu nhi và thanh thiếu niên đã bị nhồi nhét vào tư tưởng trẻ thơ của mình toàn những bài học có liên quan đến "anh giải phóng quân" và "bác Hồ".

Thế nhưng, tôi không thể nào tiếp thu được vì trong đầu tôi luôn chứa đựng những mâu thuẫn giữa những câu chuyện hàng ngày do cha tôi kể về tội ác của quân CSVN từ hồi cha mẹ tôi còn ở ngoài Bắc và những bài học trong sách giáo khoa đầy tính tuyên truyền lừa mị lúc bấy giờ.

Tháng 4 năm 1975, có biết bao gia đình ở miền Nam VN rơi vào hoàn cảnh hụt hẫng vì sự thay đổi chế độ, từ cuộc sống đủ đầy tự do dân chủ sang cuộc sống cộng sản trại lính khắc nghiệt. Nhân dân miền Nam đã bị hố to vì những tuyên truyền lừa bịp của cả một bộ máy dối trá khổng lồ. Người mất nhà mất đất, kẻ mất con trong hỗn loạn của chiến tranh nồi da xáo thịt.

Trước bối cảnh cay đắng được gọi là "giải phóng" ấy sau ngày 30/4/1975 hàng triệu đồng bào miền Nam phải chạy trốn tỵ nạn CSVN xâm chiếm. Những người tìm đường ra nước ngoài thì nghĩ rằng vĩnh viễn sẽ rời xa quê cha đất tổ và sẽ không thể nào có ngày trở lại. Sĩ quan, binh lính, cán bộ của chế độ Việt Nam Cộng hòa cũ thì phải vào tù ngồi hàng chục năm trời trong các trại tập trung kiểu Phát xít HítLe trong đại chiến thứ 2, rất nhiều người đã bỏ mạng trong tù và rừng thiêng nước độc ở miền Bắc VN.

Và trong bối cảnh đó, toàn miền Nam VN rơi vào cảnh đói nghèo cơ cực, xác xơ tiêu điều quá thời chiến tranh bom rơi đạn lạc. Gia đình tôi cũng không ngoài hoàn cảnh bi thảm đó. Tôi cũng như nhiều người miền Nam đều nghĩ rằng: Chính phủ Mỹ đã phải chịu thua áp lực dân chủ của dư luận nước Mỹ bỏ rơi chế độ dân chủ tự do trong miền Nam để rồi chế độ CS Bắc Việt tàn ác có cơ hội thôn tính cả phần còn lại phía Nam đất nước này là một sai lầm không thể tha thứ được trong lịch sử của quốc gia hùng mạnh bậc nhất thế giới này. Sai lầm này là tội lỗi lớn nhất mà nước Mỹ đã mắc phải và giờ đây dân tộc ta là nạn nhân khổ đau chua xót phải gánh chịu dai dẳng.

Có 1 câu hỏi được đặt ra lúc bấy giờ cho người lính cộng sản miền Bắc mà vẫn được các cơ quan tuyên truyền CSVN gọi là "Anh giải phóng quân đi chiến đấu giải phóng đồng bào miền Nam ruột thịt khỏi ách kìm kẹp của Mỹ Ngụy"!" Thì thực ra: Anh giải phóng cho chính các anh hay anh giải phóng cho chúng tôi"

Và câu trả lời đúng thật sự là: anh giải phóng cho chính anh chớ không ai khác!

Từ 1 đứa trẻ hôm qua được sống trong cảnh đầy đủ, dư thừa. Thế mà chỉ sau ngày 30-4-1975 lại rơi vào cảnh đói khát, thiếu thốn đủ mọi bề. Trong lứa tuổi phát triển của các cháu, các em có thể đầy đủ dinh dưỡng chất thông qua việc ăn uống. Thế nhưng những bữa ăn hàng ngày của dân VN thời điểm đó toàn là củ khoai mì, một loại thực phẩm, lương thực mạt hạng mà ngày nay thậm chí chó, heo còn chê không ăn.

Nhưng vào thời điểm đó có khoai mì ăn đã là may lắm rồi. Có những gia đình phải ăn đến cả vỏ khoai mì, và sau khi ăn vỏ khoai mì vào sẽ bị say là chuyện thường. Vì vỏ khoai mì có chứa chất độc.

Cái sự đói khát thật là thê thảm, vì nó làm cho người ta phờ phạc, bệnh tật rất dễ dàng xâm nhập cơ thể.

Thế đấy! Ấn tượng đầu tiên về CS trong đời tôi là thế đấy, khi tôi còn rất bé.

Bị thời thế đẩy vào hoàn cảnh quá khó khăn, cha tôi oán ghét chế độ CS độc tài đến tận cùng. Và để giải thoát cơn buồn phiền sau 1 ngày làm việc vất vả, chiều nào cha tôi cũng uống rượu cho thật say sưa để quên hết mọi buồn phiền của cả xã hội miền Nam đã không may rơi vào nanh vuốt của bầy quỷ sứ CSVN, mà gia đình tôi chỉ là một hạt cát nhỏ giữa sa mạc mênh mông.

Ông uống rượu một mình và khi đã ngà ngà say. Ông bắt đầu kể về nhũng tội ác của chế độ bất nhân tàn bạo của CSVN hồi còn ở ngoài Bắc VN bằng cái giọng ấm áp đều đều.

Ông kể đủ mọi chuyện liên quan đến chế độ độc tài CS mà xưa kia ông đã từng chứng kiến. Từ chuyện CS thực hiện chính sách cải cách ruộng đất đẫm máu dẫn đến giết chết hơn nửa triệu người vô tội, đến việc đánh phá những nhà Tư sản, giàu có ở miền Bắc gây bao nhiêu đau thương cho nhân dân. Ông nêu tên đích danh những kẻ tội đồ đã thực hiện tội ác trên đỉnh cao quyền lực lúc đó là Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Hồ Viết Thắng, Lê Văn Lương, Đồng Sĩ Nguyên, Đỗ Mười, Nguyễn Chí Thanh, Trần Quốc Hoàn, Lê Quốc Thân...

Và ông kể cả việc CSVN tra khảo những người bị nghi là có vàng, tiền mà không hưởng ứng lời kêu gọi đóng góp cho Việt Minh để mua súng đạn phục vụ chúng gây chiến, đánh trận và khủng bố ám sát các đảng phái quốc gia, những người đối lập với đường lối CS chủ nghĩa nữa...

Chúng đã tiến hành đánh đập, tra khảo chán những người bị nghi ngờ như vậy. Nếu ai đó không khai chỗ cất giấu vàng, chúng sẽ trói lại và đem ngâm xuống ao hồ để trầm mình cho đĩa đói hít kiệt máu đến chết và cái chết thật sạch sẽ, gọn gàng.

Cha tôi thường nhắc đến đội "Tiền Trảm, hậu Tấu" của Việt Minh. Chúng cắt cổ người ta bằng mã tấu cùn và ông thường diễn tả âm thanh ằng ặc của người bị đè xuống cắt cổ như thế nào thật rùng rợn. Còn rất nhiều, rất nhiều những câu chuyện ghê rợn do tội ác của Việt Minh Cộng sản gây ra mà trong sự hữu hạn về thời gian, tôi không thể nào kể hết được... Tôi chỉ nêu ra vài câu chuyện như vậy để làm ví dụ chứng minh việc thể hiện sự man rợ của Việt Minh CS trong thời kỳ cai trị ở miền Bắc VN do chính người cha trung thực của tôi kể lại.

Đó chính là những câu chuyện cảnh tỉnh chúng tôi, nhắc nhở chúng tôi phải cảnh giác đối với chế độ độc tài CS ngày nay.

Đối với chính quyền CS ở địa phương, thì cha tôi chưa bao khuất phục. Trong cái nhìn của ông chúng chỉ là một lũ dốt nát, cơ hội, nịnh thần, tham lam và độc ác.

Ông là một con người thẳng tính. Ông luôn luôn thể hiện sự bất phục và sẵn sàng chửi thẳng vào mặt bọn chúng. Ông căm phẫn và khinh bỉ bọn mặt người nhưng lòng lang dạ sói đến tột cùng.

Vì thế cho nên bọn chúng rất căm tức và tìm mọi cách trù dập đối với gia đình tôi trong tất cả các việc làm ăn sinh sống và buôn bán.

Thậm chí mẹ tôi bán hàng tạp hóa có mấy lít dầu hỏa hay vài gói thuốc lá Zét chúng cũng đến kiểm tra và cướp mất. Chị tôi mua được 1 túm đậu xanh cũng bị bọn cán bộ CS gọi là "quản lý thị trường" cướp mất.

Cho đến lúc cha tôi mất đi, thì chúng mới tạm thời buông tha không còn liệt gia đình tôi vào diện chống đối nữa ở địa phương nữa.

Anh chị em tôi lớn lên và lần lượt có gia đình riêng. Nhưng mỗi người vẫn gói kỹ vào đời những hành trang vô hình do cha tôi trao lại, đó là những câu chuyện có thực về tội ác của chế độ phi nhân độc ác và tàn bạo này. Và một câu nói đã trở thành bất hủ của cố TT Việt Nam Cộng hòa Nguyễn Văn Thiệu: "Đừng nghe những gì CS nói hãy nhìn kỹ những gì CS làm".

Vì thế cho nên "Tôi rất ghê sợ Cộng Sản".

Tôi luôn luôn tìm cách tránh những việc phải đối đầu với CS. Vì trong thâm tâm tôi CS chẳng khác gì "loài quỷ dữ". Chúng đã bám theo gia đình tôi từ Bắc vào Nam và định mệnh buộc gia đình tôi phải luôn là nạn nhân của chúng. Mà đã gọi là định mệnh thì làm sao có thể tránh được!

Thế rồi đến lượt tôi lại là nạn nhân của CS, mặc dù "Tôi rất sợ Cộng Sản".

Có 1 câu nói dạy rằng: "Việc gì nếu không thể tránh được, thì bắt buộc phải đối đầu".

Thế là tôi bị bắt buộc phải đối đầu với CS, cho dù trong thâm tâm tôi chỉ muốn được sống 1 cuộc sống bình yên như bao nhiêu người khác trong xã hội mà thôi.

Vậy là không ai khác. Chính CS đã dồn tôi vào đường cùng để tôi buộc phải chống lại bọn chúng.

Hoặc là đê hèn phủ phục dưới chân chúng, chấp nhận mọi điều kiện do chúng đưa ra để đổi lấy sự bình yên cho bản thân và gia đình.

Hoặc là can đảm đứng lên chống lại bọn chúng bắt chúng phải trả lại những gì mà chúng đã cướp và bắt chúng phải trả lại cho tôi quyền làm người, quyền tự do vốn có của mình.

Bởi thế nên tôi đã lựa chọn con đường can đảm đứng lên và tự nguyện gia nhập vào đoàn "Dân oan" để đấu tranh cùng với mọi người.

Kể từ ngày đó tôi đã không còn sợ CS nữa và thay vào đó là lòng can đảm để sẵn sàng đấu tranh trực diện với chính quyền CS độc tài toàn trị trong đất nước khốn khổ này.

Tôi biết rằng mình đã bắt đầu một quãng đời đầy sống gió gian truân vì phải đối đầu với CS trong cuộc đấu tranh không cân sức, nhưng đòi hỏi có ý chí bất khuất kiên cường.

Ý thức cá nhân luôn nhắc nhở tôi rằng, cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thể cúi đầu khuất phục trước bọn người cường quyền, bọn độc tài, vô cùng xấu xa, bỉ ổi, vô liêm sĩ mang tên chung là CSVN này. Nhất định phải góp sức nhỏ bé của mình để cùng nhân dân tranh đấu đòi Tự do Nhân quyền, Dân chủ để quét sạch bọn quỷ sứ CSVN này sạch bóng trên đất nước thân yêu của chúng ta.

Sống giữa một rừng người "Dân oan" VN, tôi bàng hoàng nhận ra rằng, dưới sự thống trị của chế độ CSVN có biết bao nhiêu gia đình là nạn nhân của chúng. Có lẽ không thể thống kê được vì quá nhiều...

Bè lũ CSVN đã và đang đối xử tàn nhẫn với nhân dân mình. Chúng đã phản bội với lời hứa thành khẩn ban đầu khi chúng vẫn còn núp dưới gấu quần của nhân dân.

ĐCSVN chính là những đứa con quái thai phản nghịch của bà mẹ VN đã vô phước sinh ra chúng để khi lớn khôn chúng lấy oán trả ơn bậc sinh thành.

Toàn thế giới lên án bọn chúng bởi sự độc tài, độc tôn, bảo thủ và ngu xuẩn. Vậy mà chúng vẫn luôn mồm lu loa tự đề cao đảng phái, vị thế bẩn thỉu đê hèn nhục nhã của mình mà không biết xấu hổ mắc cỡ trước thiên hạ và trước toàn dân.

Người dân VN vốn dĩ rất hiền lành chân chất và có tấm lòng rộng lượng, bao dung. Nhưng đã đến lúc không thể nào nhẫn nhục chịu đựng được nữa trước sự bạo ngược, lộng hành của bọn cướp ngày, bọn lưu manh cơ hội chánh trị CSVN. Chính Hồ Chí Minh và đồng bọn trong phe đảng của ông ta là lũ cơ hội chánh trị lớn nhất lịch sử Việt Nam cận đại. Vì chúng đã nương theo bối cảnh nước ta bị thực dân, phát xít đô hộ trong đệ nhị thế chiến, và chúng đã lợi dụng được lòng yêu nước thương nòi, cả tin + ngu dốt của dân ta để du nhập chủ nghĩa CS Mác Lê nin ngoại bang vào đất nước nghèo đói này từ hơn 70 năm về trước. Và thế là khắp nơi trong nước đã can đảm đứng lên đấu tranh đòi chúng phải trả lại những gì đã cướp của nhân dân và đòi chúng phải trả lại quyền con người vốn có của nhân loại. Sở dĩ tôi gọi chúng là bọn trộm cướp vì chúng đã không những cướp đất, cướp nhà, tài sản của nhân dân mà chúng còn cướp cả Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, mạng sống và phẩm giá của cả dân tộc Việt nam chúng ta mấy mươi năm qua kể từ ngày 2/9/1945 và 30/4/1975.

Đứng trước một thực trạng nguy khốn như thế, nhưng CSVN vẫn ngoan cố sử dụng bạo lực cường quyền để đàn áp và khủng bố nhân dân để chúng cố sống cố chết bám giữ ghế quyền lực cai trị với tính toán là mãi mãi, vĩnh viễn...

Chúng đâu biết rằng làm mất lòng dân là sẽ mất tất cả. Những chiếc ghế mà chúng ngồi đang rên rả lung lay. Và một ngày nào đó đất dưới chân chúng sẽ xụp xuống chôn vùi cả phe đảng CSVN độc tài, gian ác và vô liêm sỉ.

Như luật luân hồi có vay có trả, có sinh có diệt, mà số phận chúng không thể nào tránh được. Tình cảnh của chúng đang nắm quyền thống trị cả đất nước này trong sắt máu và bạo quyền chỉ là tạm thời mà thôi. Hãy nhìn sang xứ Miến Điện thì biết, hơn 130 000 sư sãi và nhân dân đã xuống đường đòi tự do dân chủ, đòi hòa giải dân tộc, đòi xóa bỏ chế độ quân phiệt độc tài man rợ đang làm bè lũ tướng lãnh cai trị xứ sở này gần nửa thế kỷ phải run sợ kinh hoàng. Sự kiện này làm giới cầm quyền của CS Hà Nội đã bất chợt phải sờ lên gáy của chính mình, và đêm đêm chúng ngủ phải bắt tay lên trán nghĩ lo cho vận mạng của chính mình. Bởi vì, rồi sẽ đến một ngày nào đó chúng cũng sẽ bị nhân dân ta đứng lên đồng loạt hỏi tội và tính sổ với chúng.

Hàng triệu người "Dân oan" đã bị CSVN dùng sức mạnh thô bạo của chính quyền độc tài để đàn áp, cướp bóc, mà trước đây họ vốn dĩ rất hiền hòa và sợ hãi chúng. Nhưng nay tất cả mọi người đã tự trang bị cho mình một lòng dũng cảm và sự "can đảm" để đứng lên một lòng quyết tâm tranh đấu đến cùng. Không ai bảo ai nhưng trong lòng cùng chung 1 chí hướng, đoàn kết gắn bó tạo nên sức mạnh để hạ gục ngã đổ chế độ CS độc tài này trong hòa bình và không đổ máu, trong tư thế văn minh và văn hóa mà không cần bất cứ 1 viên đạn hay tấc sắt nào.

Bất chấp chúng có cả một đội quân mấy triệu công an, cảnh sát, mật vụ và quân đội trong tay, bất chấp chúng ỷ vào sức mạnh quân sự sẵn có với vũ khí hiện đại và chúng thừa thủ đoạn gian manh, quỷ quyệt, xảo trá. Tôi cho rằng, chúng tuy có đủ những phương tiện, cơ sở vật chất kỹ thuật như vậy, nhưng ĐCSVN không có "chính nghĩa" thế thì làm sao chúng có thể chống lại toàn thể nhân dân Việt Nam yêu chuộng Tự do Dân chủ, tiến bộ và hòa bình.

Ngày hôm nay chỉ có vài ngàn "dân oan" dám đứng lên, nhưng tôi tin rằng mai đây sẽ có triệu triệu "Dân oan" cùng nhân dân sẽ đứng lên. Và CSVN sẽ phải chịu thua "Dân oan" cùng cả khối nhân dân yêu nước vì "LÒNG CAN ĐẢM".

Phường 7, quận 3, thành phố Sài Gòn ngày 25-9-2007

Dân oan Việt Nam

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.