Hôm nay,  

Việt Nam: Quốc Hội On Sale, Mặt Trận Tổ Quốc Xúi Dân Tô Son Cho Đảng

13/04/200700:00:00(Xem: 6767)

  Hoa Thịnh Đốn.- Ngoại trừ Quốc hội khóa I năm 1946, từ đó đến khoá XI vừa kết thúc, chưa bao giờ có Cuộc bầu cử Quốc hội nào lại được bàn tán nhiều như khóa XII. Nhưng càng đến gần ngày bỏ phiếu (20-5- 2007) nó càng lộ ra  chuyện  “bản cũ sao lại”  khiến cuộc chạy đua vào Tòa nhà Lập pháp  nhạt như nước lã ao bèo.

Trước hết, trái với những điều đảng nói như là:  Cuộc bầu cử sắp tới sẽ là “Ngày hội của tòan dân”; Những người được chọn phải là người có “tâm” và có “tầm”, hay Quốc hội sẽ là “nơi tập trung trí tuệ của cả nước” thì chỉ thị bầu cử của đảng lại vẫn giữ nguyên  tiêu chuẩn “Đảng chọn người cho dân bỏ phiếu”. 

Ban Thường vụ Quốc hội khóa XI cũng lại ấn định chỉ dành ra 10 phần trăm ghế cho người ngoài đảng được lọt vào Quốc hội để đảng chiếm đa số 90 phần trăm. Nhưng luật lệ nào đã cho phép làm như thế"

Vì vậy số người “tự ứng cử”  hay “ngoài đảng” ra tranh ghế lúc đầu là 238 người đã “tự ý  rút lui”  như sung rụng  với  nhiều lý do ngô nghê không  ai hiểu nổi.  Sau đó lại có tin tổng số người ứng cử từ 1,323  tiếp tục rơi rớt vì nhiều người không hội đủ trên 50 phần trăm phiếu tín nhiệm trong các cuộc  được gọi là “hiệp thương”, do Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) tổ chức, với cử tri tại nơi ứng viên làm việc hay chỗ ở.

Nhưng căn cứ vào đâu mà con số 50 phần trăm được áp dụng, hay đó chỉ là cái cớ để loại người ứng cử"

Cái trò “cử tri tín nhiệm tại nơi làm việc, hay nơi cư trú” cũng rất khôi hài như trường hợp Nông Đức Mạnh (Tổng Bí thư đảng), Nguyễn Tấn Dũng (Thủ tướng) và Nguyễn Phú Trọng (Chủ tịch Quốc hội) thì được nhân viên các Văn phòng Trung ương đảng, Văn phòng Thủ tướng và Quốc hội đã bỏ phiếu tín nhiệm họ đến 100 phần trăm!

Thử hỏi tại những nơi “gần mặt trời” như thế có cử tri nào dám bỏ phiếu trắng chưa, nói chi đến bỏ phiếu chống"

Tuy nhiên, lần này để cho đỡ mất mặt và muốn tránh tái diễn các màn “độc diễn”  như   trong các cuộc  bầu cử  trước đây,  MTTQ quyết giữ làm sao ít nhất  tại mỗi đơn vị  bầu cử phải có 2 ứng cử viên cho dân chọn lấy một, miễn sao  Quốc hội có đủ 500 Đại biểu đắc cử là được.

Thứ hai, với cách thức bầu bán dành ưu tiên tuyệt đối cho người của đảng như thế, tất nhiên cái hội chứng “đảng viên phải làm theo lệnh đảng” của các Khóa Quốc hội trước vẫn đè nặng lên cơ quan mang tiếng có quyền Lập pháp, nhưng thật ra chỉ được làm “Con dấu” đóng lên các dự Luật đã viết sẵn của Đảng và Nhà nước.  Tư cách “Bù nhìn” của Cơ quan Lập pháp, vì vậy, sẽ không có khả năng chấm dứt trong khóa XII.

Như vậy,  chừng nào  Luật “Đảng cử dân bầu” chưa được viết lại để trả  quyền lựa chọn người đại biểu  cho  dân thì dòng họ “Bù nhìn” vẫn tiếp tục  được cha truyền con nối ngự trị tại  Toà nhà Pháp luật cao nhất của cả nước!

Thứ ba, với tấm giấy khai sinh phản dân chủ như thế, liệu Quốc hội khóa XII của thời Hội nhập toàn cầu có đủ khả năng đưa Việt Nam lên hàng ghanh đua với thế giới không, hay vẫn là thứ “ù ù cạc cạc, lơ-tơ-mơ, suốt khóa không phát biểu, họp hành năm thì mười họa ” như  các khóa “nghị gật” trước đây"

ĐẢNG VÀ QUỐC HỘI

Ông Nguyễn Trung, cựu thành viên nghiên cứu Kinh tế đối ngoại của Thủ tướng Chính phủ, nguyên Đại sứ CSVN tại Thái Lan và Australia phát biểu: “Đất nước đứng trước tình hình: Những thành tựu của 20 năm đổi mới lớn bao nhiêu, thì những đòi hỏi của phát triển càng bức xúc bấy nhiêu, nếu không đáp ứng được, sự phát triển năng động sẽ chuyển hoá dần thành quá trình tích tụ năng lượng huỷ hoại.”

“Rõ ràng, QH khoá XII đứng trước những nhiệm vụ, những vấn đề hoàn toàn mới của thời hội nhập toàn diện vào đời sống thế giới.”

“Về kinh tế: Chẳng những phải làm cho nền kinh tế nước ta có khả năng chấp nhận luật chơi chung, có khả năng tham gia hiệu quả vào sân chơi chung toàn cầu, mà còn phải có sức sống bên trong đủ mạnh để đối mặt được với mọi sóng gió đến từ bên ngoài, dù là trên mặt trận tài chính tiền tệ, hay là cuộc khủng hoảng năng lượng, khủng hoảng chính trị, quân sự bất kỳ nơi nào, bất kể từ đâu tới. Hơn nữa, nước ta đang nằm trong lòng khu vực kinh tế phát triển năng động nhất thế giới, không theo kịp sự phát triển năng động này đồng nghĩa với thảm bại.”

“Về chính trị: Phải chăm lo mọi mặt sao cho lòng người thu về một mối, để trong có ấm thì ngoài mới yên, có mạnh bên trong mới đứng vững được với bên ngoài. Trong lịch sử của mình, nước ta chưa bao giờ đứng trước tình hình phát huy sức mạnh dân tộc trở thành vấn đề sống còn quyết liệt như trong thời đại ngày nay. Muốn cạnh tranh kinh tế thắng lợi, phải phát huy được sức mạnh dân tộc. Muốn không bị đè bẹp dù là trên phương diện văn hoá hay trên bất kỳ phương diện chính trị, sức mạnh nào, rất cần đến sức mạnh dân tộc. Không muốn là cái bóng của bất kỳ ai, không phải cầu cạnh núp bóng ai, càng phải có sức mạnh dân tộc. Quan trọng hơn nữa, để được tất cả các đối tác tôn trọng, và để có hợp tác thật sự, nhất thiết phải phát huy sức mạnh dân tộc.” (Trích VNNET, ngày 08-04-2007)

Nhưng “sức mạnh dân tộc” không thể phát triển  từ một chế độ độc tài, độc đảng như hiện nay vì chế độ này  đã chứng minh cho mọi người thấy “chính bản thân nó” là một thảm họa của dân tộc.

Hãy tính lại từ khi đảng CSVN bắt buộc phải “Đổi mới” để tồn tại từ năm 1986,  bản thân đảng đã “đổi mới” chưa mà sao vẫn còn u mê với thứ Chủ nghĩa Cộng sản Mác-Lênin đã giết hại không biết bao nhiêu con người trên thế giới, trong đó có hàng triệu người Việt Nam từ 1945 đến nay"

Có phải vì thế mà ông Nguyễn Trung đã viết: “Điều quan trọng không kém là phải đổi mới sự lãnh đạo của Đảng”, nhưng đổi mới ra sao và như thế nào để đem dân tộc và đất nước ra khỏi đói nghèo, lạc hậu và chậm tiến thì không thấy ông Trung nói.

Nhưng có lẽ ai là người Việt Nam cũng muốn biết nếu Chủ nghĩa Cộng sản và các Chính phủ lấy chủ nghĩa này làm kim chỉ nam hành động, như Việt Nam hiện nay, đem lại cơm no áo ấm và hạnh phúc, tự do, dân chủ cho mọi người thì tại sao nhân dân Nga và các nước cựu Cộng sản ở Đông Âu đã gĩa từ nó từ năm 1989"

Một trong những hành động phản dân chủ và ấu trĩ của đảng CSVN là họ vẫn cho mình có quyền thay dân để cai trị và  có luôn cả quyền quyết định vận mệnh chính trị cho dân. Vì vậy trước đây, trong bài báo  ngày  02-03-2007 (VNNET), ông Trung được hỏi: “Có ý kiến cho rằng: “Phương thức “cử và bầu” có lẽ không còn hợp”. Ông nghĩ sao về vấn đề này"”

Đáp: “Nên kết luận dứt khoát ngay: Vì lợi ích của đất nước, vì sự tồn vong của chế độ chính trị do Đảng lãnh đạo, nên quyết tâm bỏ lối “cử và bầu” – vì làm như thế chế độ chính trị sẽ yếu, trong tình hình đó Đảng sẽ ngày càng yếu nhanh hơn. Nguy hiểm lắm. Đảng phải tự rèn luyện để tiếp tục được thừa nhận vai trò lãnh đạo như lịch sử cách mạng của Đảng đã chứng minh.”

“Ông Nguyễn Đình Hương (nguyên Phó Ban Tổ chức Trung Ương) và nhiều người khác hoàn toàn có lý khi nhấn mạnh: Thực hiện được dân chủ, nhân dân sẽ bầu trúng người hiền tài cho đất nước – và đấy cũng là phương thức tốt nhất bảo vệ, đổi mới, phát triển và hoàn thiện chế độ chính trị của đất nước do Đảng lãnh đạo. Làm như thế dân càng thấy đất nước là của mình, càng mạnh lên, càng bảo vệ chế độ, bảo vệ đất nước. Chỉ có tham vọng quyền lực mới không tin dân, đánh giá thấp dân và sợ dân chủ.”

Vậy đảng CSVN có “tham vọng quyền lực” không mà  sao vẫn muốn độc quyền lãnh đạo đất nước, vẫn không chịu  chia nhiệm vụ gánh vác việc nước với người khác  và vẫn sợ “tự do báo chí” và  sợ  có “đảng chính trị đối lập”"

Tất cả  những sự sợ hãi này của đảng, chẳng qua cũng chỉ vì đảng chưa muốn tự lột xác để thành con người mới như đảng vẫn đòi hỏi người khác phải làm để hội nhập với Thế giới.

Vì vậy, cho dù cuộc bầu cử Quốc hội khoá XII có thành công 100 phần trăm hay cao hơn thì nó vẫn cứ ì ra như chiếc cối đá nặng ngàn cân. Quốc hội này, cũng như đảng CSVN,  vẫn  còn là những lực cản tiếp tục ngăn chặn bước tiến của dân tộc.

(04/07)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chỉ ba tháng sau khi Việt Nam nâng cấp quan hệ với Mỹ lên cấp cao nhất trong hệ thống phân cấp ngoại giao trong chuyến thăm của Tổng thống Biden, người ta thấy Chủ tịch Tập Cận Bình của Trung Quốc đã trở thành nhà lãnh đạo thế giới mới nhất tăng cường quan hệ với Việt Nam với chuyến thăm Hà Nội trong tuần này...
Chuyến thăm Việt Nam hai ngày của Tổng Bí thư Đảng, Chủ tịch nước Cộng sản Trung Quốc, Tập Cận Bình đã để lại nhiều hệ lụy cho nhân dân Việt Nam hơn bao giờ hết. Bằng chứng này được thể hiện trong Tuyên bố chung ngày 13/12/2023 theo đó họ Tập thay quan điểm “cộng đồng chung vận mệnh” bằng “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai” cho hai nước...
Sự ra đi của nhà tư tưởng và thực hành xuất sắc về chính sách đối ngoại của Mỹ đánh dấu một kỷ nguyên kết thúc. Trong suốt sự nghiệp lâu dài và có ảnh hưởng phi thường của mình, Henry Kissinger đã xây dựng một di sản mà người Mỹ sẽ khôn ngoan chú ý trong kỷ nguyên mới của nền chính trị cường quốc và sự xáo trộn trong toàn cầu. Thật khó để tưởng tượng rằng thế giới mà không có Henry Kissinger, không chỉ đơn giản vì ông sống đến 100 tuổi, mà vì ông chiếm một vị trí có ảnh hưởng và đôi khi chế ngự trong chính sách đối ngoại và quan hệ quốc tế của Mỹ trong hơn nửa thế kỷ.
“Tham nhũng kinh tế” ở Việt Nam đã trở thành “quốc nạn”, nhưng “tham nhũng quyền lực” do chính đảng viên gây ra để thu tóm quyền cai trị mới khiến Đảng lo sợ. Đó là nội dung đang được phổ biến học tập để đề phòng và bảo vệ chế độ do Ban Nội chính Trung ương công bố...
“Trong năm 2023 còn nhiều vấn đề đáng lo ngại, gây bất an cho xã hội. Các tội phạm trên các lĩnh vực tiếp tục gia tăng toàn quốc xảy ra 48.100 vụ phạm tội và trật tự xã hội tăng 18%.”
Việt Nam đang thương lượng mua chiến đấu cơ F-16 của Mỹ để tăng cường bảo vệ an ninh trước đe dọa ngày một lên cao của Trung Quốc ở Biển Đông. Tin này được truyền miệng ở Hoa Thịnh Đốn, tiếp theo sau chuyến thăm Việt Nam 2 ngày 10-11 tháng 9/2023 của Tổng thống Joe Biden. Tuy nhiên, các viên chức thẩm quyền của đôi bên không tiết lộ số lượng F-16 mà Việt Nam có thể mua với giá 30 triệu dollars một chiếc...
Số năm tháng tôi nằm trong tù chắc ít hơn thời gian mà nhà thơ Nguyễn Chí Thiện ngồi trong nhà mét (W.C) và có lẽ cũng chỉ bằng thời gian ngủ trưa của nhà văn Vũ Thư Hiên, ở trại Bất Bạt, Sơn Tây. Bởi vậy, sau khi đọc tác phẩm Hỏa Lò và Đêm Giữa Ban Ngày của hai ông (rồi đọc thêm Chuyện Kể Năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn, Thung Lũng Tử Thần của Vũ Ánh, và Trại Kiên Giam của Nguyễn Chí Thiệp) thì tôi tự hứa là không bao giờ viết lách gì vể chuyện nhà tù, trại tù hay người tù nào cả.
Càng gần đến Đại hội đảng toàn quốc khóa XIV (2026-2031), đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) càng ra sức kiên định 4 nguyên tắc được coi là “có ý nghĩa sống còn đối với chế độ.”
Trời mưa thì buồn. Trời nắng thì vui. Mưa nhiều quá gây lụt lội, trở thành thảm cảnh. Nắng quá độ gây khô hạn, cháy mùa màng, gây đói khổ. Gọi là thiên tai. Có nghĩa thảm họa do trời gây ra. Hoặc chữ “thiên” đại diện cho thiên nhiên. Nhưng gần đây, vấn nạn khí hậu biến đổi, gây ra nhiều “thiên tai” có thể gọi lại là “thiên nhân tai,” vì con người góp phần lớn tạo ra khốn khổ cho nhau. “Thiên nhân tai,” nghe lạ mà có đúng không? Nguyên nhân chính gây ra biến đổi khí hậu là hiệu ứng nhà kính. Một số loại khí trong bầu khí quyển bao quanh trái đất hoạt động hơi giống như gương kính trong nhà kính, giữ nhiệt của mặt trời và ngăn nó trở lại không gian, gây ra hiện tượng nóng lên cho toàn cầu. Nhiều loại khí nhà kính này xuất hiện một cách tự nhiên, nhưng các hoạt động của con người đang làm tăng nồng độ của một số loại khí này trong khí quyển, cụ thể là: Cacbon dioxit (CO2), khí mê-tan, nitơ oxit, khí florua
Tuy lịch sử không nói đến, nhưng nếu chịu khó lục lọi đây đó, người ta sẽ tìm ra một giai thoại khá thú vị về việc bản Tuyên ngôn Độc lập của Việt Nam được Hồ Chí Minh soạn thảo và đọc trong buổi lễ trước công chúng tại vườn hoa Ba Đình (nay là Quảng trường Ba Đình) ngày 2 tháng 9 năm 1945. Theo tường thuật của nhà báo Hồng Hà trên báo Cứu Quốc của Việt Minh, ông Nguyễn Hữu Đang là người đọc chương trình buổi lễ và giới thiệu Chính phủ Lâm thời cùng chủ tịch Chính phủ đọc Tuyên ngôn Độc lập. Ông Nguyễn Hữu Đang là Trưởng ban Tổ chức Lễ đài, ông chính là người đứng trước micro giới thiệu: “Thưa đồng bào... Đây là Chủ tịch Chính phủ Lâm thời Hồ Chí Minh.” Nói xong, ông lùi lại, nhường micro cho Hồ Chí Minh.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.