Hôm nay,  

Một Người Mỹ Tử Tế

01/01/200700:00:00(Xem: 10009)

Một Người Mỹ Tử Tế

Tổng thống Ford là một người tử tế. Nhưng thiếu mưu mô...

Trong một số báo đầu năm, chúng ta nên nói về chuyện tử tế. Không có gì tử tế hơn là nói về nhân vật đang được quốc táng, nguyên Tổng thống Gerald R. Ford.

Suốt tuần lễ cuối năm, nước Mỹ không có tổng thống.

Tổng thống Bush bị che khuất bởi quá nhiều biến cố và “ra Giêng” ông mới tái xuất hiện trong tư thế tổng thống và tư lệnh tối cao. Còn lại, dư luận nói đến tổng thống năm 2008, năm 2003 hay năm 1974. Dư luận nói đến việc cựu Nghị sĩ John Edwards sẽ thử thời vận lần nữa, chuyện ấy chưa nguội lại đến tin cựu Tổng thống Saddam Hussein của xứ Iraq bị dân Iraq xử giảo – treo cổ. Và bàng bạc bên dưới là tang lễ của Tổng thống Ford, kéo dài trong sáu ngày trên hai miền Tây Đông của nước Mỹ.

Trong suốt một tuần, Tổng thống Bush phải ôm một bình ga lặn rất sâu và chỉ xuất hiện trong tang lễ của một vị tiền nhiệm mà nhờ tiết lộ sốt sắng của nhà báo Bob Woddward – khi ông Ford vừa mất - người ta mới biết là đã có những phán đoán bất lợi cho ông Bush về chuyện Iraq.

Trên các cột báo Đông Tây, ai ai cũng nói đến người quá cố, Tổng thống Ford, không phải Saddam, với lời ái ngại. Đại để là làm tổng thống trong hoàn cảnh bất lợi – với hai di sản gần xa là vụ Watergate và Việt Nam – nhưng vẫn cố làm tròn nhiệm vụ hàn gắn cho nước Mỹ. Trong một thế giới mà lãnh đạo Mỹ bị lôi xuống bùn – hãy xem những cái mũ muôn màu đang được chụp lên đầu ông Bush – người ta bỗng tìm ra một người Mỹ, một Tổng thống Mỹ tử tế.

Đó là ông Ford.

Hiếm hoi lắm!

Người Việt Nam không thể quên ơn ông về hai việc, bốc trẻ cô nhi trong chiến dịch Babylift khi miền Nam hấp hối và cho di tản 237 ngàn người ta khỏi Việt Nam khi Sàigon hấp hối. Chúng ta buồn là với quyền lực bị xén gọn, ông không thể vận động Quốc hội Mỹ có một cử chỉ văn minh tối thiểu với miền Nam, nhưng cám ơn ông là đã cố hết sức mình. Cùng với cựu Đại sứ Graham Martin, Tổng thống Ford đã làm tối đa những gì có thể làm được.

Ông Martin còn đáng kính vì đã mất một người con trên chiến trường Việt Nam, và ông Ford  đáng khen vì bên cạnh vẫn còn một con kỳ đà là Ngoại trưởng kiêm Cố vấn An ninh Henry Kissinger.

Xong rồi, chúng ta nên bước qua một góc cạnh khác để nhìn lại hơn hai năm cầm quyền của vị Tổng thống tử tế này. Và có một cách phán đoán khác, từ giác độ quốc tế.

Không phải ông Bush (41 hay 43) đã lầm về Iraq. Chính là Tổng thống Ford, với sự cố vấn tất nhiên của ông Kissinger. Lại Kissinger!

Thời ấy, Hoa Kỳ đã kín đáo hợp tác với các lực lượng Kurd nổi dậy chống Saddam Hussein. Việc hợp tác này được Quốc vương Iran cổ võ nhằm hạ bớt uy thế của một xứ láng giềng quá mạnh và một lãnh tụ có quá nhiều quyền. Nhưng, khi Việt Nam Cộng Hoà sụp đổ, Quốc vương Pahlavi tại Tehran lại xoay chiều, đơn phương ký kết hiệp ước hoà giải với Saddam Hussein. Các đại cường có những lý lẽ mà lý trí và đạo đức con người không hiểu được.

Điều đáng buồn cho một người tử tế như ông Ford lại ngả theo lập luận thiếu tử tế của Kissinger, là cũng xoay theo Tehran và... bán đứng phe Kurd cho chế độ Saddam. Ông mở đầu cho lối tính toán được ông Bush 41 (George H. Bush) áp dụng sau này, với lời khuyên của một Ngoại trưởng khác là James Baker III: yểm trợ dân Kurd và Shia nổi dậy chống Saddam Hussein rồi buông họ giữa dòng cho Saddam tàn sát.

Vì vậy mà ông Bush 43 (George W. Bush) mới lãnh quả.

Cái nhân của sự hoài nghi từ các lực lượng Iraq đã được gieo từ 1975 và 1991. Chưa nói đến một biến cố khác là Tổng thống Jimmy Carter - một người tử tế khác - cũng cắt giây cho Quốc vương Iran rớt đài năm 1979, khiến các Giáo chủ Iran vào tới Tehran. Và họ trả lễ bằng vụ bắt giữ con tin Mỹ trong 444 ngày! Rồi cũng chính quyền Carter đã kín đáo yểm trợ lực lượng Thánh chiến để ngầm tấn công quân Viễn chinh Liên Xô tại Afghanistan, với kết quả là thổi lên đám âm binh al-Qaeda sau này!

Người Hồi giáo có nghi ngờ nước Mỹ vì những trò đảo điên ấy thì cũng có cái lý của họ.

Và ông Bush đang phải trả nghiệp cho những vị tiền nhiệm tử tế.

Cũng trong năm 1975 - khi ấy người Việt chúng ta đang lo chuyện khác - chính quyền Ford không cổ võ thì cũng mặc nhiên nín thinh trước việc chế độ Suharto tại Indonesia “giải phóng” East Timor. Đảo quốc tí hon này là thuộc địa của Portugal và khi Portugal đổi chủ thì xứ này được hạ phóng, Jakarta không để lỡ cơ hội chụp giựt. Hoa Kỳ khi ấy đã biểu đồng tình và.... vô tình củng cố ách độc tài của Suharto trong hơn ba chục năm. Dân Hồi giáo tại đây có kịch liệt chống Mỹ thì cũng có cái lý của họ. Và mấy trăm ngàn dân East Timor có bị tàn sát thì cũng do lối tính toán của người thiếu tử tế là ông Ford. Ông Ford chứ không phải Kissinger mới là Tổng thống!

Nhưng, đáng tiếc hơn cả là việc Tổng thống Ford từ chối không tiếp Aleksandr Solzhenitsyn. Nhân vật này đã chấp nhận mọi hình phạt, kể cả bị tù rồi bị trục xuất ra khỏi quê hương, để nói lên điều phải nói cho dân tộc mình trước sự thoái hoá của chế độ Xô viết. Thế rồi, cũng lại do lời khuyên của Henry Kissinger, Tổng thống Ford không muốn gặp ông ta hầu khỏi gây sứt mẻ cho chánh sách hoà dịu với Liên Xô. Người tử tế không ai lại làm vậy, như Tổng thống Ronald Reagan sẽ chứng minh sau này.

Bên lề thảm kịch Việt Nam, người ta có ngợi khen Tổng thống Ford ở một quyết định quả cảm là cho quân tiến vào giải phóng con thuyền Mayaguez bị chế độ Khờme Đỏ bắt giữ. Ít ra, Hoa Kỳ cũng chứng minh là dù có tháo chạy khỏi Việt Nam thì cũng vẫn là một đại cường đáng nể, chứ không để xảy ra cảnh dậu đổ bìm leo được!

Khốn nỗi sự thể lại chẳng oanh liệt như thế.

Sau này, Quốc hội mới điều tra ra là Cam Bốt đã thả con tầu Mayaguez rồi các đơn vị Mỹ mới nhập trận và tấn công đảo Koh Tang để thị uy! Một số binh lính Mỹ (18 Thủy quân Lục chiến và 23 Không quân) đã hy sinh cho màn biểu dương thừa thãi đó.

Cái lối vớt vát như vậy, khi cả Saigon và Phnom Penh đều đã sụp đổ không dọa được ai mà chỉ khiến kẻ thù của Mỹ bật cười.

Ông Ford đang được 70% dân chúng ủng hộ thì uy tín sụt mất phân nửa vì việc ân xá Richard Nixon, khiến ông thất cử sát nút năm 1976. Chúng ta tiếc cho ông, nhưng sự lụn bại của Hoa Kỳ khởi sự từ Richard Nixon đã kéo dài tới 1980 mới dứt nhờ một người tử tế khác là Ronald Reagan. Nếu Gerald Ford thắng cử năm 1976, chưa chắc nước Mỹ đã có Tổng thống Reagan!

Chúng ta thương tiếc một người không gặp thời, bất đắc dĩ phải làm Tổng thống sau khi Phó Tổng thống rồi Tổng thống phải lần lượt từ chức. Nhưng cũng tiếc là ông lỡ cơ hội trở thành một lãnh tụ anh hùng, làm cho kẻ thù phải sợ và đồng minh phải tin...

Những lầm lẫn hay nhu nhược của Hoa Kỳ trong vụ Iraq, Indonesia, Solzhenitsyn hay Cam Bốt có thể xuất phát từ bộ óc siêu hạng Henry Kissinger, nhưng với bên ngoài thì vẫn là vết nhơ cho 895 ngày cầm quyền của Tổng thống Ford.

Và giờ đây, Tổng thống Bush đang cố chùi mà chưa sạch! 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.