Cải Tổ Y Tế - Phần 4: Cải Tổ Và Cộng Đồng Việt
Vũ Linh
...90% dân tỵ nạn sẽ không bị tăng thuế...
Cuối cùng thì TT Obama đã lên tiếng.
Trong suốt hai tháng qua, trước những tranh cãi ồn ào về cải tổ y tế, TT Obama đã im lặng một cách lạ lùng, tập trung nỗ lực vào… đánh gôn, để các nghị sĩ dân biểu tranh cãi với nhau cũng như tranh luận với cử tri của họ. Dân chúng càng ngày càng hoang mang trước những lập luận đối nghịch. TT Obama bị chê trách là không tích cực lãnh đạo cuộc vận động khiến cho dự luật bị chống đối mạnh mẽ và có hy vọng chìm xuồng theo gương cuộc cải tổ của bà Hillary Clinton năm 1993-94. Tổng thống bắt buộc lên tiếng, cũng như phải kéo các nghị sĩ dân biểu Dân Chủ chống đối trở về hàng ngũ.
Qua diễn văn của TT Obama, những yếu tố chính trong cuộc cải tổ vẫn như cũ, tổng thống chỉ xác nhận một ít điểm, như xác nhận bảo hiểm công là một yếu tố quan trọng nhưng không phải là thiết yếu, tức là có thể cứu xét lại được.
Nội dung cải tổ không thay đổi, nhưng giọng nói mạnh mẽ hơn. Ông chỉ trích những người chống đối đã nói láo, xuyên tạc, dùng xảo thuật đe dọa (scare tactics) làm thiên hạ sợ. Điều đáng nói là TT Obama kết luận nếu không chấp nhận cuộc cải tổ thì “nhiều người nữa sẽ chết” (more will die). Nếu đây cũng không phải là xảo thuật đe dọa thì là gì"
Vấn đề chúng ta thảo luận hôm nay là tác dụng cụ thể của cuộc cải tổ y tế đối với cộng đồng tỵ nạn chúng ta.
Trên tổng quát, dự luật có mấy điểm chính ta cần lưu ý:
- cung cấp bảo hiểm cho toàn dân;
- cưỡng ép bảo hiểm;
- thành lập một hình thức bảo hiểm công cạnh tranh với bảo hiểm tư;
- thành lập một hội đồng y tế để tiết chế và gạn lọc dịch vụ y tế;
- dự trù ngân sách một ngàn tỷ cho cải tổ y tế.
´´´CUNG CẤP BẢO HIỂM TOÀN DÂN
Đây là mục tiêu chính của cuộc cải tổ. Một đại cường như Mỹ mà có tới gần năm chục triệu người không có bảo hiểm và không được hưởng dịch vụ y tế là điều không ai hiểu và không ai chấp nhận được. Chẳng những đây là một vấn đề nhân đạo căn bản, mà cũng là yếu tố lớn đóng góp vào chi phí rất cao của các dịch vụ y tế tại Mỹ: những người không có bảo hiểm này thường không đi bác sĩ hay bệnh viện gì, cho đến khi bị bệnh nặng hay tai nạn là phải vào phòng cấp cứu, là nơi cung cấp dịch vụ khẩn cấp với chi phí hết sức cao. Nói chung, người ta ước tính cung cấp bảo hiểm cho tất cả những người hiện không có bảo hiểm có thể sẽ rẻ hơn là để họ vào phòng cấp cứu như hiện nay.
Vấn đề chính này cũng ảnh hưởng ít nhiều đến khối dân tỵ nạn chúng ta.
Phần lớn dân tỵ nạn đều có bảo hiểm qua các sở làm, hay qua Medicare cho những người trên 65 tuổi, hay Medicaid -Medical- cho những người lợi tức thấp. Thành phần thanh niên trẻ không chịu mua bảo hiểm cũng không nhiều vì dân Việt ta kỹ lưỡng, các bà mẹ không để cho con, dù đã trưởng thành, ở tình trạng này. Các cô các cậu này đành mua bảo hiểm, ít ra cũng để khỏi nghe mấy bà mẹ cằn nhằn.
Tuy nhiên, một số không nhỏ làm việc cho các tiểu doanh Việt (tiệm phở, tiệm tạp hoá) hiện không có bảo hiểm sẽ có dịp mua bảo hiểm công nếu hình thức này được chấp nhận, hay có thể xin Medicaid -hay MediCal- dễ hơn.
CƯỠNG ÉP BẢO HIỂM
TT Obama xác nhận là dự luật sẽ cưỡng ép tất cả mọi người phải có bảo hiểm. Một trong những bản thảo dự luật tại Hạ Viện có đề nghị phạt vạ $3.800 mỗi người không có bảo hiểm.
Theo tổng thống, những người “quá nghèo’ không có cách nào mua bảo hiểm sẽ được miễn (đây chỉ là câu thòng mỵ dân không nghĩa lý gì vì những người “quá nghèo” thì đã có Medicaid rồi).
Các công ty lớn sẽ bị bắt buộc cung cấp bảo hiểm cho nhân viên (Wal-Mart, Sears, sẽ bị bắt buộc bảo hiểm cho nhân viên, có thể kể cả nhân viên làm bán thời), nhưng 95% các công ty tiểu thương sẽ được miễn, và như vậy có thể hầu hết các tiểu doanh Việt sẽ không bị bắt buộc mua bảo hiểm tập thể cho nhân viên (mấy “đại gia” Thuận Phát hay Lee’s Sandwich chắc sẽ phải mua bảo hiểm cho nhân viên). Việc bắt buộc này có thể sẽ đưa nhiều hãng đến chuyện sa thải bớt nhân viên hợp pháp để thuê dân ở lậu.
Có một điều phải nói cho rõ.
TT Obama lấy ví dụ bảo hiểm xe hơi: tất cả mọi người đều bị bắt buộc phải mua, tại sao không thể bắt buộc mọi người mua bảo hiểm sức khỏe" Ví dụ này nghe có vẻ hợp lý, nhưng sai trật. Bảo hiểm xe hơi, hay bảo hiểm nhà, là cần thiết và có thể bắt buộc được vì tuy chúng ta sở hữu xe và nhà trên giấy tờ, nhưng trên thực tế, xe và nhà đều là tài sản mua được nhờ vay ngân hàng và trả góp, không phải của ta. Ngân hàng có quyền bắt buộc ta phải mua bảo hiểm xe và nhà để bảo vệ tài sản của họ (dĩ nhiên có người sở hữu xe và nhà 100%, nhưng chỉ là thiểu số). Còn bảo hiểm sức khỏe là bảo hiểm cho cá nhân chúng ta, và quyết định mua bảo hiểm, nếu theo đúng tinh thần tôn trọng tự do cá nhân của văn hóa Mỹ, thì không thể ép buộc được.
Đây là nói trên phương diện lý luận để chứng minh ví dụ của TT Obama sai. Nhưng trên nguyên tắc, bảo hiểm sức khỏe là điều cần thiết cho cá nhân mỗi người, nhưng cũng cần thiết cho cộng đồng vì cộng đồng (hay thân nhân) sẽ phải trả tiền chữa trị thuốc men cho người không có bảo hiểm. Do đó, ép buộc mọi người phải có bảo hiểm cũng là điều cần thiết.
THÀNH LẬP BẢO HIỂM CÔNG
Cho đến nay bảo hiểm tư hoàn toàn chi phối thị trường, và có thể toa rập với nhau để tính bảo phí cao, hay tệ hơn nữa, từ khước những trường hợp bệnh nặng. Để giảm thế lực của các đại gia bảo hiểm tư, TT Obama đề nghị một hình thức bảo hiểm công cho những người bị hãng bảo hiểm tư từ khước, đồng thời cũng để gia tăng cạnh tranh, ngõ hầu cắt giảm bảo phí. Nói đến cạnh tranh công bằng giữa hai khu vực tư và công là không đúng sự thật. Kinh nghiệm bên Anh cho thấy bảo hiểm công hiện nay chiếm 92% thị trường, và bảo hiểm tư chỉ còn 8% cho giới thượng lưu.
Với sự thành lập bảo hiểm công, có nhiều hy vọng là các hãng sở sẽ bỏ các hãng bảo hiểm tư để mua bảo hiểm tập thể cho nhân viên qua bảo hiểm công. Dân tỵ nạn được bảo hiểm qua sở làm sẽ rơi vào trường hợp này.
Trên nguyên tắc, có thể nhân viên sẽ đóng bảo phí ít đi phần nào. Nhưng phẩm chất các dịch vụ được hưởng sẽ suy giảm. Điển hình là nhân viên sẽ không được lựa bác sĩ nữa, mà sẽ phải đi khám bệnh với bác sĩ do bảo hiểm chỉ định. Được chỉ định một bác sĩ Việt thì tốt, dễ ăn nói, chẳng may bị chỉ định đúng ông bác sĩ Mỹ hay Mễ hay Nam Hàn thì đành chịu. Mỗi lần đi bác sĩ, nhà thương, sẽ phải qua nhiều thủ tục hành chánh rườm rà hơn, và xếp hàng chờ lâu hơn.
Những người có mua bảo hiểm riêng sẽ không bị ảnh hưởng. Như TT Obama hứa, họ có quyền giữ bảo hiểm tư, giữ bác sĩ, nhà thương họ muốn. Tuy nhiên, điều chưa rõ lắm là nếu như có quá nhiều người bỏ bảo hiểm tư để qua bảo hiểm công, thì chưa biết các hãng bảo hiểm tư còn lại này sẽ cắt giảm bảo phí để cạnh tranh với bảo hiểm công (như TT Obama quả quyết), hay sẽ tăng bảo phí để bù đắp số khách hàng bị mất (như nhiều người lo sợ). Theo ý kiến riêng, bảo hiểm tư sẽ khó cạnh tranh với bảo hiểm công, do đó, có nhiều hy vọng sẽ tăng bảo phí chứ không giảm. Kinh nghiệm bên Anh nêu trên cho thấy chỉ giới thượng lưu mới giữ được bảo hiểm tư.
THÀNH LẬP HỘI ĐỒNG Y TẾ
Một Hội Đồng Y Tế sẽ được thành lập để gạn lọc các dịch vụ y tế với mục đích tiết chế, khuyến cáo những phương thức và thuốc men chữa trị hiệu nghiệm mà ít tốn kém nhất.
Người ta lo sợ cho tình trạng một người quá lớn tuổi, mà lại bệnh quá nặng, có thể bị khuyến cáo chấm dứt chữa trị để được “ra đi” sớm. Nhưng TT Obama đã quả quyết không có chuyện này, và chúng ta có thể tin sẽ không có chuyện “kết án tử hình” ai hết.
Tuy nhiên sẽ có những quyết định ảnh hưởng trực tiếp đến người bệnh, nhất là những người mua bảo hiểm công, hay có Medicare hay Medicaid. Sẽ có những trường hợp bác sĩ thấy nên mổ, nhưng hội đồng khuyến cáo không cần. Hay những trường hợp bác sĩ cho thuốc này, hội đồng khuyến cáo thuốc kia, hay bác sĩ nói cần nằm nhà thương trong khi hội đồng cho rằng không cần thiết.
Những người có Medicare hay Medicaid cũng có thể sẽ bị chỉ định bác sĩ và nhà thương, chứ không được lựa chọn nữa.
Những chi tiết về những trường hợp này chỉ có thể biết được về sau, qua từng trường hợp. Nhưng nói chung, ta có thể tin chắc các dịch vụ y tế ta đang nhận được sẽ bị cắt giảm, về lượng cũng như về phẩm. Đó là điều không tránh được, mà chính TT Obama cũng không phủ nhận. Khi số lượng bác sĩ, y tá, nhà thương, thuốc men không tăng bao nhiêu, mà lại có thêm năm chục triệu khách hàng mới, thì đây là hậu quả tất nhiên.
Ngân sách Medicare và Medicaid cũng vậy, không tăng kịp với số lượng người mới được hưởng bảo hiểm và dịch vụ y tế, tất nhiên sẽ phải bị cắt giảm đây đó. TT Obama quả quyết sẽ không có cắt giảm, nhưng trong khi đó, ông lại xác nhận sẽ cắt giảm một phần lớn chương trình Medicare Advantage, là chương trình trả Medicare bằng tiền mặt để người hưởng có thể đi mua bảo hiểm riêng ở ngoài. Dân tỵ nạn chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng nhiều về chuyện cắt Medicare Advantage vì đây là chương trình cho mấy ông bà già nhà giàu ở Beverly Hill bên Cali, hay Palm Beach bên Florida, lấy tiền Medicare bù đắp vào tiền mua bảo hiểm tư đắt hơn. Cắt bỏ Medicare Advantage thật ra là chuyện nên làm vì đó là hình thức tài trợ cho nhà giàu không cần tài trợ.
Mặt khác Hạ Viện cũng đã có dự luật cắt giảm Medicare ít nhất hai trăm triệu một năm. Các nhà thương và bác sĩ sẽ bị cắt giảm tiền bồi hoàn Medicare và Medicaid, tuy nhiên mấy ông bác sĩ Việt vẫn chưa đến nỗi phải bán Mẹc-xe-đì để đi Huyndai.
Theo một phúc trình của Văn Phòng Ngân Sách Quốc Hội (Congressional Budget Office), chi phí tiền thuốc Medicare – Part D sẽ có thể tăng 5% năm đầu, sau đó tăng mỗi năm cho đến tối đa 20% trong vòng mười năm. Mua thuốc càng nhiều sẽ bị ảnh hưởng càng nặng.
Nếu quý độc giả là thành phần khá giả, có bảo hiểm tư, và chịu chi, sẽ vẫn giữ được tình trạng chữa trị thuốc men như trước, tức là sẽ không bị chi phối bởi quyết định của Hội Đồng Y Tế. Nói cách khác, Hội Đồng Y Tế sẽ giúp những người không có bảo hiểm, cắt bớt quyền lợi của những người đang có bảo hiểm và dịch vụ y tế, nhưng không ảnh hưởng gì đến giới nhà giàu.
CHI PHÍ CẢI TỔ Y TẾ
Chương trình cải tổ y tế được chính tổng thống ước tính sẽ tốn chín trăm tỷ trong vòng mười năm tới. TT Obama cam kết sẽ không tăng thuế những người có lợi tức dưới 250.000 đô một năm. Nếu tổng thống giữ lời thì có thể 90% dân tỵ nạn sẽ không bị tăng thuế.
Tuy nhiên hậu quả của mười ngàn tỷ thâm thủng ngân sách sẽ có ảnh hưởng gián tiếp trên tất cả mọi người. Số lượng tiền phát hành quá nhiều sẽ làm đồng đô mất giá, lãi suất ngân hàng sẽ tăng, tất cả sẽ đưa đến gia tăng vật giá. Càng nghèo sẽ càng bị tác hại nặng vì một đô đối với người nghèo dĩ nhiên là lớn hơn một đô đối với một triệu phú. Những người lãnh tiền già hay tiền hưu nhất định sẽ thiệt thòi nhất.
KẾT
Những nhận định trên chỉ dựa trên những ý kiến tổng quát đang được thảo luận. Chi tiết thật sự còn phải chờ xem quốc hội biểu quyết những gì. Khi đó ta sẽ có dịp tìm hiểu thêm. Điều chúng ta mong mỏi là các hội đoàn y sĩ Việt sẽ lên tiếng làm sáng tỏ thêm cho chúng ta sau này (13-9-09).
Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý, đề nghị, khuyến khích hay… chỉ trích qua email: Vulinh11@gmail.com. Bài của tác giả được đăng trên Việt Báo mỗi thứ Ba.