Hai Tổng thống Bush và Musharraf đang ngờ, đang chờ, đang nhờ nhau"
Sau khi một số Nghị sĩ Cộng Hoà bày tỏ sự hoài nghi về chiến lược Iraq của Tổng thống Goerge W. Bush, Thượng viện Hoa Kỳ đã qua một đêm không ngủ để rồi ngủ gục với kết quả biểu quyết dự luật rút quân là 52-47: chỉ có bốn Nghị sĩ Cộng hoà phất cờ trắng nhảy qua phe phản chiến. Như vậy, Thượng viện không đủ 60 phiếu để vượt qua ải "câu giờ" của đảng Cộng hoà và chặn nổi lá phiếu phủ quyết của Tổng thống.
Chuyện ấy có thể là hài kịch hàng tuần của Quốc hội Mỹ ở giữa thời chiến. Cho nên, không phải vô cớ mà Quốc hội đó chỉ còn được 24% dân chúng ủng hộ, thấp hơn tỷ lệ được gọi là thấp kỷ lục của ông Bush.
Đáng nói hơn cả là tình hình thực tế ở (các) vùng hoả tuyến.
Tuần qua, Pakistan mới là điểm cực nóng của vùng hoả tuyến.
Ngày 19, hơn 50 người đã thiệt mạng vì hàng loạt những vụ đánh bom tự sát của quân khủng bố xưng danh "Thánh chiến" (Jihad). Sau khi lực lượng an ninh Pakistan tấn công ngôi đền đỏ (trung tâm giáo huấn và đào luyện các phần tử Hồi giáo cực đoan) vào ngày 12 tháng Bảy tại Islamabad, thì tổng cộng đã có khoảng 200 người tử thương.
Truyền thông quốc tế và Hoa Kỳ lập tức kết luận rằng quân khủng bố đang mở chiến dịch tung hoành khắp Pakistan.
Sự thật có khi lại trái ngược.
Trước đây, quân khủng bố Thánh chiến tại Pakistan chỉ tấn công lẻ tẻ và vào một số mục tiêu nhất định. Lần này, dường như họ đang mở một cuộc tổng phản công với quy mô lớn bất thường. Lý do là sau vụ nổi loạn tại ngôi đền đỏ ở Islamabad, Tổng thống Pakistan Pervez Musharraf tuyên chiến với Thánh chiến và ra lệnh cho các lực lượng an ninh phải càn quét khủng bố trên toàn lãnh thổ. Cuộc "tổng phản công" của khủng bố vì vậy chỉ là một vụ "Đồng khởi" miễn cưỡng để khỏi bị tiêu diệt.
Đang bị suy yếu bên trong vì quyết định truất bãi Chủ tịch Tối cao Pháp viện Iftikhar Mohammad Chaudhry hồi tháng Ba, Tướng Musharraf không thể tiếp tục dung dưỡng các lực lượng Hồi giáo cực đoan. Mà càng mạnh tay càn quét, ông lại càng dễ huy động được hậu thuẫn của quân đội và cả các lực lượng chính trị hay tôn giáo ôn hoà. Nếu giao tranh lan rộng, ông còn có khả năng ban bố thiết quân luật và đẩy lui lịch bầu cử trong một vụ bầu bán mà ông phải chọn lựa: muốn tái tranh cử chức vụ Tổng thống, ông phải từ bỏ chức vụ lãnh đạo quân đội.
Biến cố ấy liên hệ gì tới Quốc hội Mỹ và Tổng thống Bush"
Sau sáu năm dằng dai trong chiến dịch Afghanistan, Hoa Kỳ và Minh ước NATO thất vọng vì sự thiếu quyết tâm của Chính quyền Musharraf và ảnh hưởng quá sâu đậm của phe Hồi giáo quá khích trong cơ quan tình báo Pakistan. An ninh Pakistan không đủ mạnh tay với quân khủng bố - Taliban, al-Qaeda, hay Thánh chiến, nên xứ này là hậu cứ hậu cần cho các nhóm khủng bố tại Pakistan.
Thế rồi, xung đột bùng nổ giữa Chính quyền Musharraf và quân Thánh chiến, nên các đồng minh của Mỹ trong NATO đang giám trận xem tình hình xoay theo hướng nào. Nếu Chính quyền Islamabad thắng thế, liên quân sẽ có điều kiện dễ dàng hơn để truy lùng mạng lưới al-Qaeda đang ẩn náu tại Pakistan và vùng biên giới của xứ này với Afghanistan.
Nhưng, nói như vậy là quên Bush. Ông không giám trận mà dám làm!
Trong khi tình hình Pakistan sôi sục, hôm Thứ Năm 19, Cố vấn Nội an của Tổng thống Bush, bà Frances Towsend đã có lời phát biểu lạnh mình. Rằng Hoa Kỳ sẵn sàng đưa quân vào Pakistan để truy lùng al-Qaeda. Frances Townsend không là nhân vật ưa nói bậy và khi bà nói là Mỹ không loại bỏ giải pháp nào, kể cả đưa quân vào Pakistan, ta nên tin rằng đó là quan điểm của Chính quyền.
Sợ rằng al-Qaeda hay Islamabad chưa hiểu, Phát ngôn viên chính thức của ông Bush là Tony Snow còn tái xác nhận điều ấy trong cuộc tiếp xúc hàng ngày với báo chí, một cách lịch sự và kín đáo hơn. Vì sao như vậy"
Trong sáu năm liền, Hoa Kỳ phải đu dây theo thế đu dây của Pervez Musharraf.
Tướng Musharraf không là người thiếu quả quyết. Khi bị Thủ tướng Nawaz Sharif cách chức trong lúc đang ở ngoại quốc, ông vẫn lấy máy bay thương mại quay về tiến hành cuộc đảo chánh không đổ máu vào tháng 10 năm 1999 để lên lãnh đạo. Nhưng vụ khủng bố 9-11 tại Mỹ đẩy ông vào thế kẹt. Ông phải đu dây trong cái thế vừa là đồng minh của Hoa Kỳ vừa khéo tương nhượng với các bộ tộc Hồi giáo đang dung dưỡng tàn dư của al-Qaeda và chế độ Taliban. Nặng tay với các lực lượng Hồi giáo cực đoan, ông có thể bị lật đổ. Sáu năm qua, bản thân ông đã bị ám sát hụt ba lần!
Vì vậy, dù biết al-Qaeda và các lãnh tụ Taliban đang từ Afghanistan chạy qua lẩn trốn tại vùng Tây-Bắc của Pakistan, Hoa Kỳ vẫn cố gắng tự chế - và ông Bush bị tấn công ở nhà - khi tránh đưa quân tiến thẳng vào càn quét tàn dư khủng bố trong lãnh thổ Pakistan.
Mỹ mà đổ quân vào Pakistan thì coi như xâm phạm chủ quyền của một xứ độc lập và càng khiến Tướng Musharraf dễ bị dân chúng chống đối, thậm chí bị các tướng lãnh lật đổ. Mà Pakistan lại là một xứ Hồi giáo có võ khí hạch tâm! Đây là lý do Chính quyền Bush đành hậm hực vừa dụ vừa ép Musharraf phải cương quyết hơn.
Tình trạng đu dây đó đã kết thúc cho cả hai người, Tổng thống Bush và Tổng thống Musharraf.
Vụ các "sinh viên" (giáo sĩ Hồi giáo cực đoan) nổi dậy tại ngôi đền đỏ khiến dân chúng Pakistan bất bình và muốn Chính quyền Musharraf phải ra tay càn quét. Xưa nay, quân khủng bố Thánh chiến và cả al-Qaeda chỉ dùng lãnh thổ Pakistan làm hậu cứ tiếp vận, để kết nạp và huấn luyện đặc công, chứ không trực diện đụng trận với an ninh Pakistan. Sau quyết định càn quét của Musharraf, họ có thể bị đánh bung khỏi hậu cứ và bị tiêu diệt.
Nhìn từ Hoa Kỳ, Tổng thống Bush cho rằng đến lúc Musharraf mất quyền, hoặc phải ngả theo một phía, nên các đơn vị Mỹ đã sẵn sàng ở Afghanistan, bên kia biên giới. Nếu cần thì sẽ... ngang nhiên bước qua. Có Musharraf cho phép hay đón mừng thì càng hay, không thì cũng vậy. Việc Tối cao Pháp viện Pakistan vừa ra phán quyết hôm 20 với nội dung bác bỏ quyết định truất bải Chủ tịch Tối cao Pháp viện của Musharraf cho thấy ông này hết thời: có khi làm tổng thống với một thủ tướng và một nội các liên hiệp, hoặc trao trả quyền bính để trở lại quân đội và sẽ bị các tướng lãnh bãi nhiệm luôn, có khi sẽ mất cả hai ấn tín tổng thống và tư lệnh quân đội.
Nói nôm na thì sau chiến dịch Afghanistan hồi tháng 10 năm 2001 và chiến dịch Iraq hồi tháng Ba 2003, Hoa Kỳ có thể mở thêm chiến dịch Pakistan vào tháng Tám 2007!
Biết đâu chừng, những tiết lộ hay công bố kỳ lạ của các cơ quan tình báo Hoa Kỳ về sự lớn mạnh của al-Qaeda nay đã được giải thích!
Al-Qadea như người ta biết trong vụ khủng bố 9-11 tại Mỹ nay chỉ còn tiếng vang từ Ayman al-Zawahiri, thủ lãnh số hai đang trốn chạy tại biên giới Pakistan với Afghanistan.
Còn khủng bố Thánh chiến như người ta vẫn sợ nay đang cố gom quân tại Pakistan và bị an ninh của Musharraf truy diệt trong một trận thư hùng sinh tử.
Al-Qaeda như người ta biết tại Iraq thì đang bị các lực lượng Sunni cô lập và tấn công, một tay đặc công cao cấp ở đây vừa bị bắt, một số cơ sở đầu não đã bị bung. Trong khi Quốc hội Mỹ đòi đàn hặc ông Bush về kết quả của việc dồn quân đánh tới, ở tại chỗ, các đơn vị Mỹ đã đạt thành tích. Đến nỗi, cuối cùng thì Iran đồng ý sẽ nối lại việc đàm phán với Đại sứ Mỹ tại Baghdad. Khi thấy Chính quyền Bush nói đến việc đưa quân vào Paksitan thì các giáo chủ Terhan cũng phải chột dạ, họ gặp người điên hơn mình!
Vì vậy, việc Hoa Kỳ bắn tiếng là có thể đưa quân vào Pakistan là điều... hợp lý.
Dư luận Mỹ có thể ngạc nhiên và không tin là trong khi Tổng thống bị tê liệt, đảng Cộng hoà đã có người tháo chạy và Quốc hội Dân chủ tới tấp đòi rút quân, vì sao Chính quyền Bush lại còn đòi mở rộng chiến trường qua tận Pakistan"
Y như Thủ tướng al-Maliki tại Baghdad hay Tổng thống Musharraf tại Islamabad, ông Bush tại Washington cũng hết chỗ lùi, khi al-Qaeda đang gặp trận Mâu Thân 68 của họ mà Quốc hội Mỹ cứ đòi tháo chạy. Khác với Lyndon B. Johnson đã vò đầu bứt tai và đành buông xuôi khi chuyện thắng bại chỉ nằm trên kẽ tóc, George W. Bush lại lạnh lùng phản công, và nhất định dấn tới!
Cùng dân Texas, Bush có khác Johnson, và một người có thể hiểu được tâm trạng của ông chính là Musharraf. Hiểu được và biết sợ. Đã thế, cùng ngày Chính quyền Bush bắn tiếng sẽ mở chiến dịch Pakistan để diệt al-Qaeda, chỉ số Dow Jones bay qua ngưỡng kỷ lục là 14.000 điểm. Thị trường không run rẩy như chính trường!
Như vậy, các đơn vị Hoa Kỳ có thể sẽ đặt chân vào Pakistan và đụng trận với tàn dư của Taliban, của al-Qaeda, với các nhóm khủng bố Thánh chiến, có khi là các bộ tộc Hồi giáo thân al-Qaeda, thậm chí cả các đơn vị Pakistan ghét Mỹ. Một chuyện nhức tim.
Sau khi đả kích Bush là thiếu cương quyết với Musharraf và không thẳng tay tiêu diệt al-Qaeda, lúc ấy, Quốc hội Hoa Kỳ có đòi rút quân khỏi Pakistan không"
Đòi rồi, sẽ ăn nói làm sao với quốc dân về sự tồn tại của al-Qaeda, khi Mỹ đang chuẩn bị dứt điểm"