Hôm nay,  

Cuộc Chạy Đua Vào Toà Bạch Ốc: Một Lời Công Đạo Cho Liên Danh Mccain-palin

23/10/200800:00:00(Xem: 15268)

“Politics makes strange bedfellows”

Hay là chuyện “đồng-sàng dị-mộng” (")

Trong một cuộc chạy đua với khá nhiều bất ngờ, có lẽ bất ngờ nhất phải kể sự ủng-hộ của ông Trần Trọng Duyệt, 75 tuổi, người coi nhà tù Hoả Lò ở Hà-nội ngày xưa khi ông McCain bị cầm tù trong đó (1967-73).  Nói trước các nhà báo ngoại-quốc, ông Duyệt tuyên-bố: “Xin hãy bầu cho Ông McCain, bầu cho bạn tôi.”  Một điều thật lạ, đến từ miệng của người đã từng hành hạ ông McCain đến nơi đến chốn, một người mà trong hồi-ký ông McCain (Faith of My Fathers, “Niềm tin của Cha Ông tôi”) được mô-tả là “một con người đặc-biệt đần độn, với khuynh-hướng độc ác.” (kể theo báo Le Figaro ở Pháp, số ra Chủ-nhật vừa qua)

Tôi không chắc ông McCain vui lắm khi nhận được sự ủng-hộ này dù như ông Duyệt cũng nói lên được một vài sự thật, như “ông [McCain] là một người rất thẳng thắn.  Quan-điểm chính-trị của ông ta, tôi cho là cực-đoan và bảo thủ.  Nhưng ông ta lại trung-thành với nước của ông và những lý-tưởng của người Hoa-kỳ.”  Đoạn khác, ông Duyệt cho biết: “Chúng tôi thường bàn-luận về chiến-tranh [VN].  Không bao giờ ông ta nhận là Mỹ đã sai lầm.  Đúng là một con người kiên-cường.”  Trong một truyền-thống có những người như Trần Bình Trọng và Nguyễn Biểu, tác-giả bài báo, Florence Compain, cho rằng “can đảm là một đức-tính rất được trọng trong văn-hoá VN” (“le courage est très prisé dans la culture vietnamienne”).

Đúng như một câu ngạn-ngữ tiếng Anh nói, “Politics makes strange bedfellows” (“Chính-trị làm cho nhiều người khá dị ngủ chung giường”).  Tiếng Việt ta có câu cũng na ná là “đồng-sàng dị-mộng” (“nằm chung giường nhưng lại mộng chuyện khác nhau”) nhưng câu này có lẽ không ứng-dụng vào đây bởi đây lại là trường-hợp ngược lại: “đồng-mộng dị-sàng.”  Ông Duyệt cho biết lý-do tại sao ông ủng-hộ ông McCain: “ông ta đã làm nhiều cho chuyện bình-thường-hoá quan-hệ ngoại-giao giữa hai nước vào năm 1995.  Và nếu ông ta trở thành tổng-thống, ông ấy sẽ còn làm nhiều hơn nữa để thiết chặt bang-giao.”

Người Mỹ gốc Việt nghĩ gì"

Đã đành là ông Trần Trọng Duyệt không thể đi ngược lại ý-kiến của Đảng CSVN khi ông tuyên-bố “hãy bỏ quá-khứ lại đằng sau.”  Vì biết thế nên không ít người Mỹ gốc Việt kỵ lập-trường của CS và cho rằng ta không nên ủng-hộ lập-trường đó.  Song cũng có người lại nghĩ khác: như ông Michalak, đại-sứ Mỹ ở VN, gần đây gặp cộng-đồng ở cả miền Đông lẫn miền Tây tuyên-bố, “75% dân-số VN ngày nay sinh sau chiến-tranh” và gần như cả nước trông vào Mỹ để làm đối-trọng với Trung-Cộng, đặc-biệt trong những vấn-đề như Hoàng Sa-Trường Sa. 

Rồi Mỹ lại hứa sẽ giúp VN huấn luyện tới 10 nghìn người có bằng Tiến-sĩ ở Mỹ trong vòng 12 năm tới để đến năm 2020 thì 80% giới lãnh-đạo (dù là CS hay không, nhất là ở trong thương-trường và trong xã-hội dân-sự) sẽ là người do Mỹ đào tạo.

Như vậy đã quá rõ, Mỹ đang làm “diễn-biến hoà-bình” ở VN mà CS không có cách nào cưỡng cả.  Thành thử đa-số người Mỹ gốc Việt ủng-hộ ông McCain có lẽ cũng vì ông McCain không có mơ hồ về CS (đứng ngay ở Hà-nội mà có lần ông nói, rất thằng thắn, “phe nghịch đã thắng,” “it’s the wrong side that won the war,” chẳng khác gì những lời tuyên-bố nảy lửa của ông Reagan khi xưa khi ông sang Nga và gọi Liên-Xô là “Đế-quốc của cái Ác,” “The Evil Empire”). 

Đứng trên quan-điểm đó, ông McCain mà thắng thì chắc chắn vấn-đề VN sẽ được sự chú ý cần thiết của một người hiểu biết.  Xin nhớ ông McCain là một sĩ-quan hải-quân và cả cha lẫn ông của ông đều là đô-đốc, cha ông lên đến chức tư-lệnh Thái-bình-dương của Mỹ, nên chắc chắn ông phải hiểu vấn-đề Hoàng Sa-Trường Sa và Biển Đông hơn ông Obama không biết chừng nào mà kể.  Đó là lý-do vì sao đa-phần người Mỹ gốc Việt đã dứt khoát lựa chọn ông McCain trên ông Obama.

Báo chí Mỹ, như tờ Washington Post, có đáng tin không"

Câu chuyện rõ ràng như vậy mà báo Washington Post ra ngày 21/10 dám khẳng-định khơi khơi: “Theo các lãnh-tụ của ba cộng-đồng lớn và có của ăn của để người Mỹ gốc Đại-Hàn, người Mỹ gốc Việt và người Mỹ gốc Ấn-độ thì cả ba nhóm đều ngả về ông TNS Dân-chủ Barack Obama (Illinois) dù như TNS Cộng-hoà John McCain (Arizona) cũng có một số người căn-bản ủng-hộ ông trong số những người tỵ nạn gốc Á đã từng bị bạc-đãi bởi các chế-độ CS ở xứ họ.” (bài ký tên ký-giả Pamela Constable)

Thật lạ!  Không hiểu cô Constable đi phỏng vấn ai, lãnh-tụ cộng-đồng nào của người Việt trong vùng mà dám nói một câu khả ố, sai sự thật đến như thế!  Có lẽ trong sự mù quáng, thiên-vị của đa-phần các ký-giả Mỹ (nhất là trên TV và các báo lớn), người ta dễ đi đến chỗ bịa đặt.  Trong một đoạn khác, cô Constable viết: “Một bản tường-trình mới đưa ra tháng này của tổ-chức Thăm Dò Người Mỹ Gốc Á trên Toàn-quốc cho thấy là người Mỹ gốc Á trên cả nước nghiêng về ông Obama hơn là về ông McCain nhưng hơn 1/3 hãy còn chưa quyết-định, và điều này có thể làm cho họ thành một yếu-tố nghiêng ngửa trong một số tiểu-bang.”

Trong khi đó thì ở ngay trang 11 của bản tường-trình kia (National Asian American Survey, October 6, 2008) có ghi rõ ràng: “Preferences for the presidential candidates vary by national origin.  Support for McCain is highest among Vietnamese likely voters, with 51 percent planning to vote for the Republican candidate.” (“Tuỳ theo gốc gác dân-tộc, mỗi nhóm lại nghiêng về một trong hai ứng-cử-viên.  Ủng-hộ cho ông McCain cao nhất trong số người Việt có xác-suất cao là đi bầu [hôm này], với 51% tính bầu cho ứng-cử-viên Cộng-hoà,” tức là ông McCain.

Từ thiên-vị này đến thiên-vị khác

Không chỉ các ký-giả Mỹ thiên-vị.  Một ký-giả nổi tiếng trong cộng-đồng chúng ta, ông Nguyễn Văn Khanh của Đài ACTD và hệ-thống Việt-nam Hải-ngoại cũng thiên-vị không kém.  Ông tuyên-bố trên Đài VNHN là không thấy mấy tuổi trẻ làm việc cho ông McCain!  Có lẽ ông Khanh chưa đến và do đó chưa có dịp chứng-kiến những người trẻ tình nguyện đến làm việc ở 1235 đường South Clarke Street, trụ-sở vùng (regional headquarters) của ông McCain ngày này qua ngày khác gọi điện-thoại, kẻ biển, đi gõ cửa các nhà, tổ-chức các “rally for McCain” và bà Palin như ở Fairfax hôm 10/9 (15 nghìn người), Richmond hôm 12/10 (25 nghìn người ở một Stadium), Virginia Beach hôm 13/10 (20 nghìn người), Prince Williams hôm thứ Bảy vừa qua, 19/10 (ít nhất 8 nghìn người) v.v. và ở đâu trong mấy cuộc “rally” này ta cũng thấy rất nhiều tuổi trẻ, không chỉ riêng người Mỹ da trắng mà còn có cả rất nhiều người Á-đông, Ả-rập (Arab Americans for McCain), Trung-Nam-Mỹ (Latinos for McCain), chỉ có da đen là hơi ít thôi.  Tôi dám nói thế vì đa-phần những “rally” này tôi đều có mặt và chứng-kiến tận mắt, còn có cả hình để làm bằng-chứng.  Còn một cách nữa để tránh chủ-quan, ta có thể lấy báo Washington Times ra ngày 21/10, giở ra trang A22, thì cũng thấy được ngay một hình rất đông tuổi trẻ ủng-hộ ông McCain ở Pennsylvania (“Young supporters cheer for Mr. McCain at the United Sports Training Center in Thorndale, southeastern Pennsylvania”).

Sự ủng-hộ của Ô. Colin Powell

Chủ-nhật, 20/10, một quả bom lớn nổ: Ông tướng Colin Powell, một nhân-vật da đen rất được nể trọng và cũng là người kỳ-cựu thuộc Đảng Cộng-hoà, tuyên-bố sau nhiều tháng suy nghĩ ông đã quyết-định ủng-hộ cho ông Obama.  Ai cũng coi đây là tin lớn có thể làm rung rinh cuộc vận-động của ông McCain (cả hai ông Powell và McCain đều đã chiến-đấu ở VN, cả hai đều được coi là anh-hùng, vậy mà ông Powell giờ đây lại đi ủng-hộ cho một người phản-chiến là ông Obama)!

Nhưng lạ thay, mở báo Washington Post ra ngày hôm sau, 21/10, thì ngay trong các cuộc thăm dò của chính tờ báo (đăng nơi trang A2), ông McCain đều lên điểm, chưa bắt kịp ông Obama nhưng vẫn lên trên hầu hết các câu hỏi: tăng 8% về sự hiểu biết tình-hình kinh tế, tăng 7% về viễn-ảnh mang lại thay đổi thực-sự ở Washington, tăng 4% như một người lãnh-đạo có bản-lĩnh hơn, và trong số những cử tri độc-lập thì 54% cho rằng ông McCain sẽ đem Hoa-kỳ đi sang một hướng mới (so với 44% vào giữa tháng, nghĩa là lên 10% trong vòng có một tuần).  Ngược lại, ông Obama tuy vẫn dẫn đầu nhưng lại xuống 4%, 6% và 5% trên ba câu hỏi trên.

Thành thử, sự ủng-hộ của ông Powell xem ra đã không mang lại một ảnh-hưởng nào trực-tiếp.  Vì sao"  Có lẽ vì nếu ông nhắm vào người da đen thì 95% người da đen đã sẵn ủng-hộ ông Obama rồi còn người da màu ủng-hộ người da màu thì có khi lại phản-tác-dụng đối với những thành-phần khác trong dân-chúng.

Cũng thế, ông Powell nói hôm Chủ-nhật thì đến hôm sau, đài truyền hình Fox và mấy đài khác đều bảo là trong bốn tiểu-bang “chiến-trường” (“battlefield states”) Ohio, Pennsylvania, Florida và North Carolina, ông McCain đang thu ngắn được khoảng-cách giữa ông và ông Obama.

Đã đến lúc nên có một lời công-đạo cho Liên-danh McCain-Palin chưa"

Sự thiên lệch của báo chí và TV, như vậy, xem ra đã quá rõ.  Cũng may là radio thì phần lớn, hàng ngàn các đài phát thanh địa-phương, vẫn còn bảo thủ và ủng-hộ ông McCain và bà Palin.

Để đo sự thiên lệch, và thế có nghĩa là sự thiếu công bằng, thiếu công-đạo (unfair) đối với phe ông McCain thì ta chỉ cần đưa ra trường-hợp bà Palin:

Trước cuộc tranh-luận với ông Biden mà người điều hợp lại là một người da đen (bà Gwen Ifill) viết sách về ông Obama, ai cũng đoán là bà sẽ thua đậm.  Đến khi tranh-luận xong và kết-quả ngang ngửa, không còn ai nhắc đến chuyện đó nữa.

Rồi bà lên chương-trình truyền hình SNL (Saturday Night Live) cuối tuần qua (18/10), được mọi người hưởng-ứng (số người vào xem cao nhất từ 12 năm nay), không những bà không bị quê mà còn được xem là biết cười mình nữa, thì thôi, người ta cũng không trở lại nữa.  Thật là bất công!

Chẳng thế mà hôm bà xuống Virginia Beach, thu hút trên 20 nghìn người, chính các phóng-viên của CNN cũng phải thốt lên ngay trên màn hình nhỏ: “Ủa, sao các poll đều nói liên-danh này đang lẹt đẹt (trailing), vậy mà sao lại đông thế này"”

Xem chừng như bà Palin vì thu hút được nhiều người nên các báo, đài TV cố gắng đưa ít tin hay chỉ qua loa về bà.  Song người đời ai cũng có mắt cả: Thử hỏi, ngoài chuyến viếng thăm Scranton (quê của ông), đã có mấy chuyện trong những ngày qua của ông Biden mà vượt được hay thu hút được sự chú ý hơn bà Palin"

Có lẽ cũng vì biết thế mà ngay ông Obama trong những ngày qua cũng gần như không thấy đi mấy với ông Biden.  Ông đi với ai"  Hoặc đi một mình hoặc đi với bà Hillary như trong chuyến đi Orlando, FL, vừa qua!  Đủ tỏ ông Biden đã mờ nhạt đến thế nào!

Thành thử, công-tâm mà nói, có lẽ đã đến lúc chúng ta, nhất là các nhà báo có lương-tri, nên dành một chút công-đạo cho liên-danh McCain-Palin!  Nhỉ"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyến thăm Việt Nam hai ngày của Tổng Bí thư Đảng, Chủ tịch nước Cộng sản Trung Quốc, Tập Cận Bình đã để lại nhiều hệ lụy cho nhân dân Việt Nam hơn bao giờ hết. Bằng chứng này được thể hiện trong Tuyên bố chung ngày 13/12/2023 theo đó họ Tập thay quan điểm “cộng đồng chung vận mệnh” bằng “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai” cho hai nước...
Sự ra đi của nhà tư tưởng và thực hành xuất sắc về chính sách đối ngoại của Mỹ đánh dấu một kỷ nguyên kết thúc. Trong suốt sự nghiệp lâu dài và có ảnh hưởng phi thường của mình, Henry Kissinger đã xây dựng một di sản mà người Mỹ sẽ khôn ngoan chú ý trong kỷ nguyên mới của nền chính trị cường quốc và sự xáo trộn trong toàn cầu. Thật khó để tưởng tượng rằng thế giới mà không có Henry Kissinger, không chỉ đơn giản vì ông sống đến 100 tuổi, mà vì ông chiếm một vị trí có ảnh hưởng và đôi khi chế ngự trong chính sách đối ngoại và quan hệ quốc tế của Mỹ trong hơn nửa thế kỷ.
“Tham nhũng kinh tế” ở Việt Nam đã trở thành “quốc nạn”, nhưng “tham nhũng quyền lực” do chính đảng viên gây ra để thu tóm quyền cai trị mới khiến Đảng lo sợ. Đó là nội dung đang được phổ biến học tập để đề phòng và bảo vệ chế độ do Ban Nội chính Trung ương công bố...
“Trong năm 2023 còn nhiều vấn đề đáng lo ngại, gây bất an cho xã hội. Các tội phạm trên các lĩnh vực tiếp tục gia tăng toàn quốc xảy ra 48.100 vụ phạm tội và trật tự xã hội tăng 18%.”
Việt Nam đang thương lượng mua chiến đấu cơ F-16 của Mỹ để tăng cường bảo vệ an ninh trước đe dọa ngày một lên cao của Trung Quốc ở Biển Đông. Tin này được truyền miệng ở Hoa Thịnh Đốn, tiếp theo sau chuyến thăm Việt Nam 2 ngày 10-11 tháng 9/2023 của Tổng thống Joe Biden. Tuy nhiên, các viên chức thẩm quyền của đôi bên không tiết lộ số lượng F-16 mà Việt Nam có thể mua với giá 30 triệu dollars một chiếc...
Số năm tháng tôi nằm trong tù chắc ít hơn thời gian mà nhà thơ Nguyễn Chí Thiện ngồi trong nhà mét (W.C) và có lẽ cũng chỉ bằng thời gian ngủ trưa của nhà văn Vũ Thư Hiên, ở trại Bất Bạt, Sơn Tây. Bởi vậy, sau khi đọc tác phẩm Hỏa Lò và Đêm Giữa Ban Ngày của hai ông (rồi đọc thêm Chuyện Kể Năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn, Thung Lũng Tử Thần của Vũ Ánh, và Trại Kiên Giam của Nguyễn Chí Thiệp) thì tôi tự hứa là không bao giờ viết lách gì vể chuyện nhà tù, trại tù hay người tù nào cả.
Càng gần đến Đại hội đảng toàn quốc khóa XIV (2026-2031), đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) càng ra sức kiên định 4 nguyên tắc được coi là “có ý nghĩa sống còn đối với chế độ.”
Trời mưa thì buồn. Trời nắng thì vui. Mưa nhiều quá gây lụt lội, trở thành thảm cảnh. Nắng quá độ gây khô hạn, cháy mùa màng, gây đói khổ. Gọi là thiên tai. Có nghĩa thảm họa do trời gây ra. Hoặc chữ “thiên” đại diện cho thiên nhiên. Nhưng gần đây, vấn nạn khí hậu biến đổi, gây ra nhiều “thiên tai” có thể gọi lại là “thiên nhân tai,” vì con người góp phần lớn tạo ra khốn khổ cho nhau. “Thiên nhân tai,” nghe lạ mà có đúng không? Nguyên nhân chính gây ra biến đổi khí hậu là hiệu ứng nhà kính. Một số loại khí trong bầu khí quyển bao quanh trái đất hoạt động hơi giống như gương kính trong nhà kính, giữ nhiệt của mặt trời và ngăn nó trở lại không gian, gây ra hiện tượng nóng lên cho toàn cầu. Nhiều loại khí nhà kính này xuất hiện một cách tự nhiên, nhưng các hoạt động của con người đang làm tăng nồng độ của một số loại khí này trong khí quyển, cụ thể là: Cacbon dioxit (CO2), khí mê-tan, nitơ oxit, khí florua
Tuy lịch sử không nói đến, nhưng nếu chịu khó lục lọi đây đó, người ta sẽ tìm ra một giai thoại khá thú vị về việc bản Tuyên ngôn Độc lập của Việt Nam được Hồ Chí Minh soạn thảo và đọc trong buổi lễ trước công chúng tại vườn hoa Ba Đình (nay là Quảng trường Ba Đình) ngày 2 tháng 9 năm 1945. Theo tường thuật của nhà báo Hồng Hà trên báo Cứu Quốc của Việt Minh, ông Nguyễn Hữu Đang là người đọc chương trình buổi lễ và giới thiệu Chính phủ Lâm thời cùng chủ tịch Chính phủ đọc Tuyên ngôn Độc lập. Ông Nguyễn Hữu Đang là Trưởng ban Tổ chức Lễ đài, ông chính là người đứng trước micro giới thiệu: “Thưa đồng bào... Đây là Chủ tịch Chính phủ Lâm thời Hồ Chí Minh.” Nói xong, ông lùi lại, nhường micro cho Hồ Chí Minh.
Quán bún bò 199 là chỗ dựa tài chính vững chắc giúp ông Lâm Kim Hùng (66 tuổi, Đồng Nai) nuôi hàng chục sinh viên nghèo hiếu học. Quán của ông vừa là nơi ăn ở miễn phí vừa là nơi tạo công ăn việc làm cho các bạn kiếm thêm thu nhập…May mắn trong việc kinh doanh, quán bún bò mang lại nguồn thu nhập ổn định. Thế nhưng, vì sống một mình, nên khoảng lợi nhuận ấy quá dư giả so với cuộc sống bình thường của ông. Nhận thấy cứ để dành tiền mãi cũng chẳng được gì nên ông quyết định giúp đỡ cho những người có hoàn cảnh khó khăn.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.