....
Thu đứng xớ rớ...
Thu đứng xớ rớ, lâu lắm, hông nói gì.
Không khí trong tiệm thiệt là nặng nề.
Khải cũng im lìm. Nói gì bây giờ" Bên là vợ bên là đồng nghiệp, dù Sương là người mới vô, mà nàng có làm gì phật lòng ai đâu"
Cô Thu nầy, tánh nào tật nấy, có thay đổi được đâu" Làm chuyện gì cũng chỉ nghĩ tới "cái tôi" trước, chẳng kể gì tới sự lễ phép căn bản, lòng nể nang ai hết.
Mới bữa trước nói chuyện vui vẻ, chị Ngà đã mừng là trong tiệm nầy ít có chuyện dành giựt khách gây gổ chửi bới nhau như nhiều tiệm khác, vậy mà chị mới nghỉ có mấy ngày, Thu trở vô ngày đầu tiên đã tính quậy phá...
Từ hôm Sương vô làm tới giờ, lúc nào cũng cần mẫn, vui vẻ, ai mượn gì cũng làm, có khi làm trước khi người ta mượn, hể kêu là dạ, để em làm, thợ chánh vừa xong bộ móng chân, bắt qua làm móng tay là Sương tiếp liền, bưng thau nước đi đổ...
Sương vẫn còn giữ được kiểu cách như phần đông con gái hồi xưa, cha mẹ nói gì không dám cãi, trọng người trên, thương kẻ dưới, nhẫn nhục, chịu đựng, chịu khó, ăn coi nồi ngồi coi hướng, rất hiếm, đáng quí.
Khách nào thẩy ra cho cô là cô lãnh tuốt, "Hi, How are you. Sit down please...” chưa bao giờ phàn nàn. Khách có cho tiền tip hay không cho, cô vẫn chào tạm biệt, "Bye bye, see you again" như thường.
Có được bao nhiêu tiếng Anh, cô đem ra sử dụng hết trơn, không ngại ngùng mắc cở gì hết. Cô nói mình phải nói đại nói cho thường thì mới mong giỏi được chớ cứ ngậm miệng hoài riết quen, ngậm miệng luôn như mấy người bà con của cô, qua Mỹ hằng chục năm mà tiếng Anh thì bí lù!. Cô nói hổng lẽ lúc nào cũng nhe răng ra mà cười trừ, rồi người Mỹ họ tưởng mình khờ """
Với cô, trong bụng có buồn hay không thì không biết chớ người thợ làm nail mới ra nghề mà biết điều như vậy, sẽ trở thành một người thợ giỏi, một người "khách trú" sẽ hội nhập vô đời sống trên xứ người không lâu.
....
Hồi Sương mới vô, cô chậm lắm. Có được một người khách mới, làm bộ móng tay típ đắp bột, cô quét bột dầy dụt như đấp đê rồi mím môi cò cưa cô dũa xuất mồ hôi hột cho tới khi bà khách sốt ruột quá la lên:
- Thôi. Đủ rồi.
Làm hại chị Ngà phải nhảy qua chụp bàn tay bả mà vuốt mà dủa mà dỗ ngọt thôi thôi để tôi làm cho xong...
Xong rồi bà khách đứng dậy trả tiền đi luôn không hẹn ngày trở lại...
Từ đó về sau Sương chỉ được giao cho làm tay chân nước thôi.
Thế nhưng, Kim cũng thấy tội nghiệp. Kim nói khi Sương vắng mặt:
- Mấy bà cũng nên nhường cho Sương làm móng bột với chớ. Ai cũng có ngày mới ra nghề, ai cũng có thời gian tập sự, nếu mình hổng cho người ta làm thì sao mà giỏi được"
Láng nói:
- Cứ cho y một bà khách của tui đi. Lần sau bà Betty ra làm tóc làm móng tay thì tui làm tóc cho Sương làm móng tay. Nếu có gì thì tui phụ chớ có gì khó đâu. Tui nhớ hồi tui mới vô chị Loan cũng nhường cho tui vậy đó, lần lần ráng làm cho mau, cũng có khách vậy.
Thanh thì nói khác:
- Xời ơi, đầu đường một tiệm, cuối ngỏ một tiệm, mình kẹt cửa giữa, cái kiểu nhường nhường như vậy riết mất khách hết mấy bà nội ơi... Cái nghề cạnh tranh hổng nghề nào bằng mà mấy bà dễ ngươi.
Trang nói:
- Hừ. Nếu mất bất quá mất một hai người khách thôi, có gì đâu"
Cũng nhờ trong tiệm có người vầy người khác mà Sương tánh tình lại cần cù dễ chịu cho nên bây giờ nàng cũng có khách lai rai.
....
Thu đứng xớ rớ, cũng hổng thấy ai binh, hơi quê quê, Thu rề rề qua bàn của Khải:
- Vậy thì vợ chồng tui chia nhau chỗ nầy rồi đợi chị Ngà trở vô tính./.
Phú Lâm.