Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển -- Ngày 4 tháng 12, 2001
Ngày 29 tháng 11 vừa qua, một nữ công nhân Việt Nam trong số nạn nhân của hãng Daewoosa ở American Samoa đã ra điều trần trước Uỷ Ban Ngoại Giao thuộc Hạ Viện Hoa Kỳ.
Buổi điều trần đánh dấu một năm Quốc Hội ban hành đạo luật Bảo Vệ Nạn Nhân Buôn Người và Bạo Hành (Victims of Trafficking and Violence Protection Act of 2000).
Buổi điều trần khởi đầu với các thứ trưởng và phụ tá thứ trưởng thuộc Bộ Ngoại Giao, Bộ Y Tế và Xã Hội, và Bộ Tư Pháp. Họ trình bày nỗ lực của các cơ quan hành pháp nhằm thực thi đạo luật kể trên. Kế đến là đại diện cho hai tổ chức chống buôn người. Và cuối cùng là hai nạn nhân, trong đó có nữ công nhân Việt Nam kể trên.
Uỷ Ban Cứu Người Vượt Biển đã giới thiệu nữ công nhân này ra điều trần tại Quốc Hội nhằm nêu lên tình trạng các công nhân Việt Nam bị xuất khẩu theo các đường dây buôn người, cũng như để kêu gọi sự bảo vệ của chính quyền Hoa Kỳ đối với họ.
Tại buổi điều trần, trong phần tiếp xúc riêng, Tiến Sĩ Nguyễn Đình Thắng thông tin cho một số giới chức có mặt về một vụ buôn người khác xẩy ra tại Atlanta mà nạn nhân đã bị trục xuất về Việt Nam trái với quy định của đạo luật kể trên.
Tháng 11 vừa qua, UBCNVB chính thức thành lập chương trình Victims of Exploitation and Trafficking Assistance (Trợ Giúp Nạn Nhân Bóc Lột Lao Động và Buôn Người), viết tắt là VETA. Với sự tài trợ của Văn Phòng Định Cư Tị Nạn, chương trình VETA phối hợp nhiều tổ chức Việt và Mỹ ở các nơi để hỗ trợ và bảo vệ cho 184 công nhân Việt và Hoa là nạn nhân của hãng Daewoosa. Đồng thời chương trình VETA theo rõi tình trạng xuất cảng lao động từ Việt Nam với mục đích bảo vệ cho các công nhân nếu quyền lợi của họ bị vi phạm.
Các thông tin về VETA được đặt tại hội trang http://bpsos.org/veta/veta_index.html. Nếu cần thêm tin tức, xin liên lạc cô Cẩm Anh tại số điện thoại 703-538-2190.
Dưới đây là nguyên văn bài điều trần của nữ công nhân Việt Nam ngày 29 tháng 11 và bản dịch do UBCNVB cung cấp cho Quốc Hội Hoa Kỳ:
Tôi đến đảo Samoa n tháng 7, năm 1999. Trước đó đã có 2 đợt công nhân Việt được gởi đến đảo này.
Khi ký hợp đồng, công ty du lịch 12 nói là sẽ đi Mỹ và bà phó giám đốc công ty du lịch 12 hứa là tôi sẽ được trả 408 đô-la một tháng. Tôi phải vay nợ 4 ngàn đô-la nộp cho công ty du lịch 12 và thêm 2 ngàn đô-la để trả cho một nhân viên thẩm quyền ở đó.
Chúng tôi bị đưa đến Samoa chứ không phải là Mỹ. Vừa đặt chân xuống sân bay, chúng tôi bị tịch thu hộ chiếu.
Tại công ty Daewoosa tôi phải làm việc từ 7 giờ sáng nhiều khi cho đến 2 giờ khuya và có khi đến 7 giờ sáng hôm sau và làm cả Thứ Bẩy và Chủ Nhật mà không được trả lương. Chúng tôi không có tiền để mua xà phòng, đồ dùng phụ nữa, hay thức ăn thêm.
Chúng tôi bị bắt trả tiền ăn khoảng 200 đô-la một tháng mặc dù theo hợp đồng thì vấn đề ăn ở do công ty đài thọ.
Thức ăn tại hãng Daewoosa chỉ có nước lã nấu với ít rau cải và khoai tây. Ai múc trước thì còn được ít rau; ai múc sau thì chỉ có nước. Chúng tôi bị đói, trồng rau để ăn thêm thì ông chủ Lee phá đi. Vì thiếu ăn, tôi sụt mất 35 cân Anh chỉ còn 78 cân Anh.
Điều kiện làm và sống ở công ty Daewoosa rất ngột ngạt. Nơi làm không thông gió. Người ngồi san sát nhau. Rất nóng nực. Công nhân không được đi ra ngoài. Ngay cả khi đi toa-lét cũng bị kiểm soát.
Chúng tôi ở 36 người một phòng. Tôi với một người nữa ngủ chung một chiếc giường nhỏ tí. Chỉ có thể nằm nghiêng. Nằm thẳng ra là đè lên nhau.
Phần lớn chúng tôi là phụ nữ. Đêm khuya Ông Lee thường mò vào phòng ngủ đến nằm cạnh các cô. Có lần tôi bị ông ta bắt phải đấm bóp cho ông ta ngay tại phòng ngủ.
Những cô xinh đẹp bị ông Lee gọi vào phòng riêng và ép ngủ với ông ta. Có 3 người đã đứng ra tố cáo việc này. Có lần, khách ký hợp đồng đến Samoa, ông ta bắt mấy phụ nữ phải ngủ với khách. Họ nhất định không chịu.
Ngay tại chỗ làm việc, Ông Lee hay sờ mó, hôn má các nữ công nhân trước mặt mọi người.
Trong nhóm có 3 người mang thai thì Ông Lee bắt phải phá thai. Họ không chịu thì bị đuổi ra khỏi công ty. Họ phải ra ngoài sống nương dựa vào nhà thờ.
Việc đi lại rất khó khăn. Ai đi ra ngoài thì bị mấy ông bảo vệ to lớn lục soát. Phụ nũ bị họ sờ nắn khắp nơi. Ai không chịu thì họ bắt phải cởi hết quần áo ra cho họ xét. Nếu đi đâu về quá 9 giờ tối thì bị đánh. Có lần tôi bị tát tai.
Ông chủ Lee dùng các người bảo vệ Samoa lực lưỡng để khủng bố tinh thần chúng tôi. Có lần các công nhân đình công vì không được trả lương. Ông Lee hăm doạ là sẽ cho các người bảo vệ dập điện cho đám người Việt chết cháy hết. Mọi người đều sợ vì trước đó 2 người đứng đơn kiện ông Lee là cô Nga và cô Dung đều đã chết mất xác.
Hôm 28 tháng 11 năm ngoái, có sự giằng co giữa ông quản đốc và một nữ công nhân. Ông Lee ra lệnh cho ông quản đốc: "nếu đánh nó chết thì tao chịu." Ông quản đốc túm áo cô ấy và lôi đi. Các công nhân khác xúm vào cứu cô ấy thì lập tức đám bảo vệ đã cầm sẵn gậy và kéo xông vào đánh. Mọi người hãi quá chạy tán loạn. Ông chủ Lee rượt theo đánh.
Nhóm bảo vệ đặc biệt nhắm vào số 5 hay 6 công nhân ủng hộ vụ kiên mà hành hung. Cô Quyên, nhân chứng chính của vụ kiện, bị hai tên bảo vệ nắm hai bên căng tay ra để một tên thứ ba cầm cây nhọn đâm thẳng vào mắt. Cô ấy bây giờ bị mù một mắt.
Có một thanh niên bị một tên bảo vệ lấy gậy phang bể răng, miệng đầy máu me.
Một thanh niên khác bị đè xuống nền nhà và bị đấm vào mặt vào tai, máu ồng ộc ra sân. Ngày hôm sau nhân viên FBI có đến chụp ảnh vệt máu đầy trên nền nhà.
Khi vụ đánh đập xẩy ra, luật sư của công ty Daewoosa và cảnh sát Samoa có mặt nhưng không can thiệp. Mãi sau, có luật sư đại diện cho các công nhân đến thì vụ đánh đập mới ngưng.
Trong suốt thời gian từ năm 1999 cho đến khi xẩy ra vụ đánh đập này công ty du lịch 12 và IMS, công ty thứ 2 tuyển người cho Daewoosa, ép chúng tôi phải tiếp tục làm không lương và hăm doạ là nếu ai không nghe thì bị đuổi về. Mọi người đều nợ nần chồng chất, bị đuổi về thì lấy tiền đâu để trả nợ.
Từ ngày qua Mỹ đến giờ tôi đi làm được bao nhiêu tiền đều gởi về Việt Nam trả nợ. Nhưng trả mãi không hết vì lãi suất đến 50% một năm. Bố mẹ tôi ở Việt Nam bạc cả tóc vì lo sợ, nói rằng may mà tôi qua được Mỹ chớ bị trả về thì chỉ có chết.
Nếu bị trả về thì chúng tôi chẳng sao kiếm được việc làm. Các chỗ chúng tôi làm trước đây chẳng bao giờ nhận chúng tôi trở lại. Hơn nữa, vì dính vào vụ truy tố ông Lee chúng tôi e rằng sẽ gặp rất nhiều khó khăn với chính quyền nếu phải về nước.
Sống ở Mỹ tôi bắt đầu thấy quen dần. Ở đây tự do, muốn làm đâu thì làm. Không thích làm thì nghỉ, đi tìm việc khác. Chúng tôi được giúp đỡ rất tận tâm trong bước đầu. Tôi thấy ai cũng tốt hết.
Tôi ở với một gia đình người Việt. Tôi không phải đóng tiền nhà mà lại được giúp công ăn việc làm. Đưa đón, ăn uống, mọi mặt đều được gia đình này lo lắng. Họ còn cấp cho tôi thẻ điện thoại để mỗi tuần gọi về cho gia đình ở Việt Nam một lần.
Tôi có được giấy xác nhận của Bộ Y Tế và Xã Hội để lãnh trợ cấp. Tôi có chiếu khán tạm đến 30 tháng 10 sang năm và có giấy đi làm. Tôi đang làm nghề nail ở DC để lấy tiền trả nợ.
Tôi cám ơn mọi người đã giúp tôi thoát khỏi đảo Samoa và giúp tôi trong cuộc sống mới ở Mỹ.