Hôm nay,  

Câu Chuyện Thầy Lang: Tản Mạn Béo-gầy

29/08/200300:00:00(Xem: 6593)
"Béo chê ngấy, gầy chê tanh."
Chỉ vì quan tâm tới tỷ lệ mập béo của dân chúng, mà các nhà thầy cãi cũng như các chuyên gia dinh dưỡng đang ngồi lại với nhau ở Đại Học Boston. Họ sôi nổi thảo luận kế hoạch để mang một số thương nhân ra ba tòa quan lớn. Đó là các ông bà chuyên nghề sản xuất thực phẩm loại "mỳ- ăn- liền, làm- mau-ăn- ngay".
Số là theo thống kê mới đây ở Mỹ, thì hàng năm có trên 300.000 người chết vì mập phì; những người mang quần áo khổ 14 ngày một gia tăng. Một người đẹp Cờ Hoa nặng trung bình 128 cân anh vào thời điểm 1975 thì bây giờ tăng lên 135. Và có hy vọng đạt tới 154 cân vào năm 2005. Người đẹp Giao Chỉ viễn cư ta cũng theo gần kịp.
Hiện nay, 47% dân chúng Mỹ nặng quá ký. Mà đây chẳng phải vấn đề riêng cho xứ của ăn của để dư thừa này, mà là vấn đề chung của nhiều quốc gia khác. Ngay cả nơi thiếu ăn như vài quốc gia châu Phi.
Mập phì gây hậu quả trầm trọng cho sức khỏe, khiến các chính quyền quốc gia cũng như tổ chức Liên Hiệp Quốc phải quan tâm. Đặc biệt là mập phì ở lứa tuổi thiếu niên học sinh. Vị nguyên thủ nước Mỹ đã đích thân mở chiến dịch chống quá cân và khích lệ dân chúng dành 30 phút mỗi ngày để vận động cơ thể.
Kể cũng tội nghiệp cho cái tấm thân nương tử. Người thích kẻ phiền cũng nhiều. Mà thời gian chuộng béo gầy cũng khác.
Chẳng hiểu căn cứ vào đâu mà văn học dân gian ta lại:
"Những người béo trục béo tròn
Ăn vụng như chớp, đánh con cả ngày"
Rồi:
"Những người thắt đáy lưng ong,
Đã khéo chiều chồng, lại khéo nuôi con".
Có phải là các nữ lưu đó làm bếp, nếm mặn nhạt từng tô, ăn lén chồng con liên tục. Nên mập thù lù. Con cái bắt gặp, mách bố thì bà trả thù, đánh con. Đức lang quân bèn mần thơ, nói móc.
Hoặc chồng chúa vợ tôi, quần quật hầu hạ ngày đêm, ăn không có lúc, nghỉ chẳng có giờ, gầy ốm tong teo. Thế là mấy ông chồng vị kỷ, rung đùi " thắt đáy lưng ong" nom sao mà đẹp. Để khích lệ...triền miên hầu chồng, nuôi con.
Lại nhìn vào những họa phẩm danh tiếng của Michelangelo, Leonardo Da Vinci, của Raphael, Rubens. Mẫu người đẹp phải là các thiếu phụ ngực bụng tròn trĩnh những mỡ, mông đùi phốp pháp mịn màng, mặt đầy đặn trăng rằm.
Gặp nhau: "Ấy hồi này cụ phát tướng, nom đẹp như tiên ông." Hoặc
"Bác Tham ngày càng phúc hậu, cứ béo trắng ra. Thật là tốt số vớ được ông chồng giầu, chả phải làm gì".
Nói đến phúc hậu là gì nếu không phải phốp pháp trắng trẻo hồng hào, đi đứng bệ vệ, chậm chạp khoan thai, miệng cười tươi như hoa, tay phe phẩy cái quạt giấy. Sao nom mà mát cả con mắt.
Ấy vậy mà bây giờ người ta lại chuyển hướng thẩm mỹ. ĐeÏp phải như:
"Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Em xinh em đứng một mình cũng xinh"
Xinh chắc phải thon -thả, eo -óc, mình- dây; ngăm ngăm da bánh mật. Chứ không ...vòng hông quả lê, vòng bụng trái táo.
Và người ta cũng e ngại, đề phòng béo mập. Kể ra đề phòng thì cũng phải vì đã có nhiều hậu quả không tốt cho sức khỏe do mập phì gây ra.
Được coi là mập phì khi sức nặng cơ thể vượt quá tiêu chuẩn là 20%. Tiêu chuẩn được các nhà Bảo Hiểm Nhân Thọ đặt ra, căn cứ vào tuổi tác, giống tính, chiều cao.
Nhiều khi chẳng cần đọc tiêu chuẩn, cân co lách cáchï.
Chỉ nhìn vào tấm gương, so sánh thân mình với hai chục năm về trước, nhất là sau khi dăm lần tay bế tay bồng. Hoặc thấy mình mới di bàn tọa khỏi chiếc ghế xe bus, đã có hai người xô tới cùng ngồi vừa vặn vào chỗ của mình. Là thấy mình cần xuống cân để mang quần áo số bẩy. Và tuần sau còn mặc áo dài đi ăn cưới con gái "chị Thủ Tướng" chứ.
Mập phì là điều quan ngại cho y giới cũng như các nhà xã hội học.

Người mập thường hay mắc bệnh cao huyết áp, tiểu đường, bệnh tim mạch , sưng phổi, yếu gan, suy thận, viêm túi mật, phong khớp và ngay cả hiếm muộn không con.
Họ mau mệt mỏi, khó thở, thiếu sức sống, di chuyển khó khăn, hay đau nhức xương khớp, ăn khó tiêu., rối loạn giấc ngủ. Chỉ có điều mùa lạnh ít bị cóng giá, vì được mỡ béo bao che. Nhưng Hè đến thì thở hổn ha hỗn hển, mồ hôi nhễ nhại, đầm đìa. Tai nạn lưu thông họ gây ra cũng cao mà tử vong cũng nhiều trong hoặc sau khi giải phẫu...
Bình thường, con người không quá béo hoặc quá gầy vì Trời cho một cơ chế điều hòa sự ăn uống. Cơ chế phát ra tín hiệu muốn ăn khi dự trữ vơi; chán ngấy khi kho đã đầy. Nhưng con người mưu mẹo, tinh ranh, đôi khi đã lách khỏi cơ chế để thỏa mãn cái tật "No bụng, đói con mắt" của mình.
Khoa học đã dành nhiều công sức đi tìm nguy cơ gây ra béo mập. Mà ai nghĩ ra cách chữa thì sẽ giầu to.
Có thuyết nói là do gene di truyền từ ông bà cha mẹ sang con cháu. Quan sát thấy cũng một phần đúng vì nhiều nhà mọi người cùng mập, mập có dòng. Nhưng có thể cũng tại bố mẹ ăn ngon, con bắt chước rồi cùng lên cân. Ăn mà không vận động, tiêu dùng thì calories nó chuyển thành tế bào béo ở vùng bụng, vùng mông.
Một vài dược phẩm cũng có tác dụng tăng cân như thuốc trị tâm thần lithium; thuốc kinh phong Depakene, Tegretol; kích thích tố cortisol, estrogen...Cái vụ cortisol là nhiều đồng hương ta khá có kinh nghiệm: vài thuốc hen suyễn, phong thấp bên nhà họ pha trộn nhiều hóa chất này, nên sau một thời gian dùng là cơ thể giữ nước, lên cân rất mạnh.
Ăn nhiều cũng có thể do ảnh hưởng tâm lý từ thuở nhỏ. Con cái thường được bố mẹ khuyên "Ăn cho hết bát cơm nghe con. Bỏ phí của trời, mười đời không có." Lớn lên thành thói quen. Phở phải tô xe lửa. Nước uống phải ly bự. Ăn cho sạch chén dù không có nhu cầu.
Chính vì cái chuyện ăn hết, ăn nhiều, ăn không kiểm soát được vì món ăn hấp dẫn - có- liền mà mập phì xẩy ra.
Và mấy thầy cãi phải ra tay nghĩa hiệp. Vừa bảo vệ dân lành vừa làm mập trương mục ngân hàng của mình. Các ngài kết tội các cơ sở sản xuất thực phẩm làm mau, ăn liền.
Rằng quý vị không nói sự thật về sản phẩm của mình; rằng quý vị dùng nhiều chất béo có hại; rằng quý vị châm nhiều muối, nhiều đường. Rồi quý vị còn tiếp thị, quảng cáo quyến dụ khách hàng...Quý vị phải có bảng kê khai thành phần của món ăn trưng ngay tại tiệm. Bao nhiêu calories. Có chất dinh dưỡng gì. Để khách hàng coi biết mà ăn mà tránh.
Nếu không thực hiện, tiếp tục gây mập phì ở đồng bào thì chúng tôi phải mời quý vị ra trước ba tòa ông lớn.
Các nhà sản xuất thực phẩm phân bua: Các quan trạng chỉ bóp méo sự thật. Món ăn chúng tôi là để phục vụ đồng bào thân thương, vì bổ dưỡng, an toàn. Còn người ta thích ăn nhiều thì làm sao chúng tôi kiểm soát được. Các ông trạng tài ba thì hãy hướng dẫn cách ăn uống cho quần chúng đi.
Lời qua tiếng lại. Tranh tụng chắc sẽ kéo dài. Tốn kém cũng không ít. Thực là "vô phúc đáo tụng đình".
Là khách tiêu thụ viễn cư tị nạn, theo người đi kiện cũng mất công; lại vốn nghèo ngôn ngữ, tranh cãi ra dấu mỏi tay.
Chi bằng ta cứ áp dụng thuyết VỪA PHẢI của Tổ Tiên: "Aên ba phần đói, bẩy phần no, cân bằng dinh dưỡng, đa dạng rau trái thịt mỗi thứ một ít".
Kèm theo "cái chim bay cò bay" mỗi buổi sáng như thuở còn tiểu học. Hoặc du dương hơn là rủ nhau ta ... "Múa Đôi". Vừa đổ mồ hôi, vừa tăng tình già thắm thiết.
Chẳng giản dị, dễ làm mà lại công hiệu bội phần hay sao.
Bác sĩ Nguyễn Ý-ĐỨC
Texas cuối 7-03

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhiều phụ nữ không nhận ra rằng những ly rượu, ly bia mà họ thường uống cùng bạn bè, hoặc để thư giãn trong “giờ nhậu của mẹ” (wine mom moment, một số bà mẹ thích nhâm nhi vài ly rượu hoặc lon bia để thư giãn sau khi bận rộn chăm sóc con cái và gia đình) có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh ung thư vú. Tuy điều này có vẻ không vui, nhưng lại là sự thật: Rượu, bia thực sự có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh ung thư vú.
Cảm giác từ việc bẻ các khớp ngón tay cho kêu rôm rốp có thể rất khác nhau tùy theo từng người. Có người thấy rất ‘đã,’ thậm chí là bị ghiền, cũng có người thấy khó chịu hoặc sợ hãi. Dù việc bẻ khớp thường được nhiều người coi là một thói quen không tốt, nhưng nếu có thể hiểu được cơ chế hoạt động đằng sau việc bẻ khớp, ta sẽ hiểu tại sao lại có nhiều người ‘ghiền’ đến vậy.
Cael là một thiếu niên 15 tuổi bình thường – cho đến khi cậu được phát hiện có cột sống bị cong vẹo bất thường. “Em cảm thấy mình giống như Thằng Gù ở Nhà thờ Đức Bà vậy đó,” Cael nói với CBC News, nhớ lại quãng thời gian hai năm chờ đợi để được phẫu thuật cột sống, đầy cảm xúc và khốc liệt, và trong thời gian đó, đường cong cột sống của cậu đã phát triển lên tới 108 độ.
Vào những năm 1990, sau khi tốt nghiệp trung học ở Bồ Đào Nha, công việc đầu tiên của Ricardo Da Costa là vận động viên ba môn phối hợp (triathlete) chuyên nghiệp – bao gồm bơi lội, đạp xe, và điền kinh. Trong quá trình tham gia các cuộc thi, một trong những vấn đề lớn nhất mà anh và các vận động viên khác phải đối mặt là các vấn đề về tiêu hóa, nhưng không có ai để tâm hoặc tìm cách giải quyết vấn đề này.
Aspirin nổi tiếng với khả năng giảm đau từ các cơn đau cơ và đau đầu; giúp giảm sốt; và liều lượng thấp có thể làm loãng máu, giảm nguy cơ đông máu gây đột quỵ và đau tim. Tuy nhiên, một nghiên cứu mới phát hiện ra rằng Aspirin cũng có thể giúp ngăn chặn sự phát triển của ung thư ruột kết
Tháng 4 năm 2024, một phụ nữ ở Sacramento, California, Mỹ bị ngộ độc chì nghiêm trọng và tử vong sau khi sử dụng thuốc mỡ trị trĩ của Việt Nam có tên “Cao Bôi Trĩ Cây Thầu Dầu”. Thử nghiệm thuốc mỡ bôi trĩ này cho thấy nó chứa 4% chì (cứ 100 gram thuốc thì có 4 gram chì), đây là lượng rất nguy hiểm. Chì là một chất kim loại nặng độc hại cho cơ thể. Tiếp xúc với bất kỳ lượng chì nào cũng có thể gây hại cho sức khỏe.
Rụng tóc (alopecia) thường xảy ra trên da đầu, nhưng cũng có thể xảy ra ở bất kỳ nơi nào trên cơ thể. Rụng tóc là một tình trạng phổ biến và không phải là vấn đề đáng lo ngại. Ở Úc, khoảng một nửa đàn ông ở độ tuổi 50 thường có dấu hiệu hói đầu, và hơn 1/4 phụ nữ trong cùng độ tuổi cho biết tóc họ bị thưa đi. Thường thì vấn đề này là do di truyền. Nếu thấy mình đang bị rụng tóc và đang lo lắng về điều đó, quý vị nên đi khám hoặc hỏi ý kiến bác sĩ để được chẩn đoán trước khi thử bất kỳ phương pháp điều trị nào. Rất nhiều sản phẩm được quảng cáo là có khả năng đảo ngược tình trạng rụng tóc, nhưng lại có rất ít sản phẩm đã được kiểm nghiệm khoa học về hiệu quả.
Hàm răng của bệnh nhân có vẻ như được chăm sóc khá tốt, nhưng nha sĩ James Mancini, giám đốc lâm sàng của Trung Tâm Nha Khoa Meadville ở Pennsylvania, cảm thấy phần nướu có vấn đề. Tình cờ, Mancini có quen biết với bác sĩ của bệnh nhân đó nên đã liên lạc để chia sẻ sự lo ngại – và rồi họ ‘lần’ ra bệnh thật! Mancini cho biết: “Thực ra, Bob mắc bệnh ung thư bạch cầu (leukemia). Dù ông ấy không thấy mệt mỏi hay có các triệu chứng khác, nhưng vấn đề xuất hiện ở phần răng miệng. Khi bác sĩ của Bob biết được tình trạng, Bob đã được điều trị ngay lập tức.”
Thời nay, nhiều người thường bị đau cổ vai gáy, lại còn kèm theo cả đau đầu. Nỗi đau này có thể gây ra thêm nỗi đau khác, không chỉ về mặt vật lý mà còn về mặt tâm sinh lý. Xét về mặt sinh lý, ngày càng có nhiều nghiên cứu chứng minh rằng những cơn đau ở cổ thường khiến cho người ta bị thêm chứng đau đầu. Một nghiên cứu mới được công bố trên tạp chí The Journal of Headache and Pain là nghiên cứu đầu tiên cung cấp những dấu hiệu khách quan về sự liên quan của cơ bắp với tình trạng đau nhức đầu.
Một nghiên cứu mới cho thấy thiếu ngủ không chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng và hiệu suất làm việc trong ngày, mà còn có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh tiểu đường loại 2. Theo nghiên cứu được công bố trên tạp chí JAMA Network Open, so với những người ngủ từ 7 đến 8 tiếng mỗi ngày, những người ngủ ít hơn 6 tiếng/ngày có nguy cơ mắc bệnh tiểu đường type 2 cao hơn khi về già.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.