Vua Trang vương nước Kinh, một hôm dạo chơi vườn ngự uyển để tìm thi hứng, gặp lúc trời chớm độ sang thu. Gió se se mát, liền cảm thấy đôi bờ mi trĩu nặng, bèn tìm một cái ghế có sẵn ở vườn hoa, phè ra mà ngủ. Trong giấc mơ, chợt thấy mình đu cây liễu rơi xuống hồ mà chết.
Giật mình thức dậy, thấy mồ hôi ướt đầm ra cả áo, bèn cho gọi quan Đại Phu đến, mà nói rằng:
- Ta nằm mơ thấy từ cây liễu rơi xuống mà thác. Chẳng hiểu họa phúc mần răng" Thiệt là lo lắng!
Quan Đại Phu lật đật quỳ xuống, đáp:
- Từ xưa đến nay, cây liễu tượng trưng cho người con gái. Dáng liễu rủ là dáng nhẹ nhàng. Tóc liễu rủ là tóc mềm mại. Còn… tâm liễu rủ thì chỉ sầu khổ đớn đau, trăm bề khó tránh. Nay bệ hạ thấy mình từ cây liễu - rơi nhẹ xuống sông - đến nỗi phải về chầu tiên tổ, khiến một dải giang sơn phải về tay người khác, thì trước là chưa kịp vui lâu, sau với phúc trạch tổ tiên cũng không tọa hưởng nhiều ân huệ…
Rồi len lén nhìn lên, thấy sắc mặt của Trang vương đổi màu xanh lét, bèn trống trận đánh… tim gan. Lẩm bẩm nói rằng:
- Lời thật mất lòng. Vậy để người ta đừng mất lòng, thì phải nói lời không… thật mới đúng! Dòng họ ta, đã ba đời nhận ơn vua hưởng lộc nước, mà sơ sót làm vậy, thì chẳng những đắc tội với tổ tông, mà còn liên lụy đến cháu con nhiều hơn nữa. Thiệt là đáng trách!
Nghĩ vậy, lòng thấm đượm lo âu, bèn nhìn xuống đất mà thở than cho bao lời chân thật. Chợt nghe Trang vương thở dài hai ba cái, rồi ưu tư nói:
- Vậy có cách gì tránh đặng hay chăng"
Đại Phu mừng rơn đáp:
- Phải dứt lòng với nữ sắc ca nhi, mới bình tâm yên chí.
Trang vương lại hỏi:
- Ngoài cách đó. Còn cách gì nữa không"
Đại Phu ngẫm nghĩ một chút, rồi cẩn trọng đáp:
- Giảm thuế khóa cho người dân dễ thở, là cách thứ nhất. Bãi bỏ hẳn lệ tiến cung phi hàng năm, là cách thứ hai. Hạn chế cấp giấy phép cho các trường đua, cá độ, là cách thứ ba. Giảm bớt nhậu nhẹt lai rai để làm gương cho bá tánh, là cách thứ tư. Mở trường học. Tổ chức thi, để tuyển lựa nhân tài cho đất nước, là cách thứ năm.
Đoạn, khấu đầu xuống tận đát, mà nói rằng:
- Bệ hạ chỉ cần thì hành một trong năm cách ấy thôi, thì đã đủ đưa họa tai lui về nơi… an táng.
Trang vương nghe tới đâu nát lòng theo tới đó. Mãi một lúc sau mới mệt nhọc hỏi rằng:
- Ta với thiên hạ. Cái nào nặng hơn"
Đại Phu cúi gầm mặt xuống. Lí nhí đáp:
- Quan nhất thời, dân vạn đại. Xem thế đủ biết dân ngàn năm hơn tuốt.
Trang vương lại thở ra mấy cái, rầu rầu hỏi tiếp:
- Theo ngươi. Kẻ thù mạnh nhất của ta là ai"
Đại Phu mặt mày tái mét. Tay run lập cập. Mồ hôi tuôn tràn ra cả áo, nhưng không biết mần răng cho phải, bèn lắp bắp thưa:
- Lời đưa đẩy là hoa. Lời chính đáng là quả. Lời cay đắng là thuốc. Lời ngọt xớt là bệnh. Nay bệ hạ muốn nghe lời chính đáng. Có thể nào cất bớt tội khi quân, thì hạ thần mới dám to gan mà nói lời ngay thẳng…
Trang vương lắc đầu một hơi mấy cái, rồi xua tay đáp:
- Cứ việc nói. Ta hứa sẽ chẳng mần chi ngươi cả.
Đại Phu thấy vậy, biết là mạng vẫn còn nguyên, bèn bình tâm nói:
- Kẻ thù mạnh nhất của bệ hạ chính là… bệ hạ. Một khi bệ hạ thắng được dục vọng của chính mình - thì ở cõi nhân sinh - chẳng còn chi lưu ý!
Tối ấy, Trang vương về chốn hậu liêu, mà chốn tâm tư không làm sao yên được. Mặc cho bọn thái giám hết lòng tâng bốc, bày bố chuyện vui, mà vẫn dáo dác nhìn trời hiu quạnh, khiến A Tử là ái phi vôi quỳ mọp trước long nhan. Thảng thốt nói:
- Tình. Tiền. Danh vọng, đều có đủ trong tay. Sao thánh thượng lại tỏ vẻ bi ai" Khiến thiếp dẫu… ít chuyện cũng khó ngăn được đôi điều thắc mắc!
Trang vương liền nâng A Tử đứng dậy, rồi buồn bã đáp:
- Chỉ một giấc mơ, mà gây phiền như vậy. Lỡ mốt mai mơ thêm vài giấc nữa. E chết mẹ đi chăng"
A Tử nghe Trang vương tâm tình là vậy, bỗng bực bội tim gan, rồi cắn nhẹ đôi môi mà lầm bầm tự nhủ:
- Thằng cha này thuộc hạng bỏ mồi bắt bóng. Có lưu quên lê. Có xôi quên chè. Mẹ nó! Mình bằng xương bằng thịt đang chình ình trước mắt. Không chịu tơ vương, lại đi mơ tưởng với người trong mộng. Chỉ kẹt một cái là nó đang ngồi trên đầu bá tánh. Chớ dân dã bình thường, thì không thể yên lành với… bà như thế được đâu!
Đoạn, cố nén chặt niềm đau. Tha thiết nói:
- Khổ cực thể xác làm sáng tỏ tâm hồn. Còn khổ cực tâm hồn sẽ làm héo mòn thể xác. Thiếp dù là phận nữ nhi. Tuyệt không dám xen vào chuyện quốc sự, nhưng với những gì thánh thượng vừa thố lộ ra đây - thì dẫu chết - thiếp cũng muốn biết tới tận nguồn cuối gốc.
Trang vương nghe khẩu khí của A Tử làm vậy. Trong dạ cũng được thêm nhiều an ủi, bèn hối tả hữu lấy mồi rượu mang ra, rồi đem chuyện… té hồ ra mà kể. Lúc kể xong, mới ưu tư nói: