Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.
Đường Tự Do Saigon:
54. Chiến tranh nóng
Đến lúc hai cặp cuối cùng xuống lầu ra về, bà Ngọc Hoa cũng đã buồn ngủ rã người. Dù vậy cũng phải chờ, vì Bảnh lên trước để thu dọn chiến trường. Cái phòng lúc này, không thua gì hiện trường sau một cuộc đấu võ...Bà còn nhờm gớm nhiều thứ, nên buộc Bảnh, sau giờ cao điểm, giường chiếu phải thay “ra” mới, chăn gối riêng, lúc đó bà mới yên giấc ngủ được.
Bà Muội vẫn còn thức, đi ra đi vô, tiếp tay cho cái quán nhỏ sau hẻm của Bao, quán này khuất lấp, làm ăn bạo dạn hơn, có lúc tới ba bốn giờ sáng chưa vãn khách. Tuy nhiên, so với quán Bạch Ngọc, loại này bình dân, làm nhiều mà không kiếm được bao nhiêu. Không so sánh được. Nhưng không phải vậy mà bà Ngọc Hoa không chướng mắt đâu. Càng ngày mấy mẹ con họ càng làm ăn ráo riết, càng hỗn và coi thường bà.
Lúc đầu, bà mẹ chồng Bắc quê này còn phụ với chị Mùi lo cơm nước, săn sóc hai đứa cháu “ghẻ”, nhưng dần dần, đúng là được đằng đầu lấn đằng đuôi, bà hẳn hòi đóng vai “bà nội” của xấp trẻ trong nhà. Bà nội cũng sai cháu nội những chuyện lặt vặt, mếch lòng bà Ngọc Hoa quá. Những đồ dùng trong nhà đôi khi thành của chung của hai quán. Thiếu ít đồ dùng, ly tách, bà Muội cũng cứ “tự nhiên” đem ra sau cho Bao mượn dùng đỡ. Bia lon ngoại dùng xong còn lon không, giấy báo, tập vở, chai lọ, bà muội thu gom lại hết, tuần tuần tiếp xúc, cân, đo với mấy chị ve chai ngay trước mặt nhà, xong tiền bỏ vào túi rủng rỉnh, mặt mày tươi rói.
Bà Ngọc Hoa cằn nhằn, gây lộn với Bảnh, dọa bỏ nhau cũng có. Ngón nghề của Bảnh dùng lần nào cũng hiệu nghiệm là dỗ dành, hứa hẹn và vuốt ve...xong rồi thôi. Mọi việc rồi cũng thường đi, quen dần, nên mọi “áp lực” của bà Ngọc Hoa hết linh. Mà mẹ chồng, nàng dâu càng ngày càng “lục đục”. Chuyện mới xẩy ra từ hai tuần trước, lúc chị Mùi kho nồi thịt đậy không kỷ bị con mèo hàng xóm sơi sạch nhẵn, bà Ngọc Hoa bực qua, không dằn lòng được, hét toáng lên:
“Làm ăn cẩu thả. Nhà này toàn người đui mù hết, khổ thân tôi, nuôi một bọn mù.”
Vậy là bà Muội nhảy đong đỏng:
“Này chị kia, chị không được nói xỏ nói xiên. Chị bảo tôi đui đấy hẳn.”
Bà Ngọc Hoa nổi nóng:
“Thế thì cả nồi thịt để cho mèo nó xơi mà nhà đầy người không ai ngó ngàng, vậy là sáng mắt cả đấy à...”
“Tôi đã nhịn nhiều rồi...con giun xéo lắm cũng quằn...Tôi làm việc trong nhà này còn hơn người ăn người ở, có lúc nào rảnh tay không đã chứ.”
“Mẹ làm gì mà như người ăn người ở. Mẹ cũng quần lụa áo là, làm gì đụng tới móng tay. Có làm thì cũng làm cho chú ấy, cho đầy cái túi của mẹ. Mẹ tham đủ thứ...”
“Ôi giời ơi. Chị chửi tôi đấy phải không" Anh Bảnh ra mà coi vợ anh nó chửi mẹ anh, anh ra mà nghe dùm...Ôi giời ơi, con dâu đời này....”
“Hết chịu nổi rồi! Giờ bà muốn làm gì tui nào" Kêu thằng Bảnh ra đây đi, nó làm gì tôi" Đúng là bà già “ó đâm”.
Bà Muội là khóc, xổ tung cả tóc tai ra. Bảnh chạy tới, Bao chạy vào. Hai anh em đứng nhìn nhau.
“Anh có biết dạy vợ không" Nó chửi mẹ mà anh còn đứng ngó...Đồ hèn!”
Bảnh dậm chưn:
“Hai người có im đi không" Tôi vì các người mà các người chỉ biết làm khổ tôi. Bộ mẹ con rồi giết nhau chăng"”
“Anh Cả coi, chị ấy chửi cả bu...Chị ấy còn coi ai ra gì!”
Bà Muội bù lu bù loa. Mặt bà Ngọc Hoa đanh lại:
“Quá lắm rồi. Tới đâu thì tới...”
“Ôi giời ơi, thứ dâu con mất nết, thứ này đem mà câu sấu...”
“Bà già dịch...đồ vô ơn. Cút ra khỏi nhà đi. Đi, đi ngay...”
Bà Ngọc Hoa xông tới. Lúc đó ai đẩy chân bà không biết nữa. Bà đưa tay xỉ xói, bà mẹ chồng cũng xỉa xói trả lại, và không biết ai xô ai trước, cả hai cùng xông vào xáp lá cà một lúc. Rõ ràng là bà Ngọc Hoa đã lùi lại, rụt tay về mà không hiểu sao bà Muội bỗng té ngã xuống đất, còn như cố tình đập đầu vào tường trước khi nằm quay đơ. Bao la lên:
“Giết người. Giết người bà con làng nước ơi. làng nước ơi là làng nước ơi...làng...ơ...làng...Mày dám đánh bu tao hả, mày dám...”
Bao xông tới. Bà Ngọc Hoa lúc đó đã lên cơn điên rồi. Bà nhảy xổ vào Bao, miệng chửi tay cào...Bảnh phải can thiệp thôi. Xô em ra, kéo vợ không được, anh nện cho bà vợ một cái tát, xô dúi bà xuống góc nhà, anh đỡ mẹ đứng dậy...
“Bu có sao không bu...”
Bà Ngọc Hoa tê tái, nhìn ra sự thật rồi. Đau đớn, hờn giận, phẩn uất, hơn một tuần lễ tính lui tính tới chuyện thôi nhau. Bảnh cười gằn, giở giọng tàn ác:
“Nhắm bỏ được hãy nói. Mày dám không" Tao không cho mày bỏ...Hối hận hả" Mày hối hận muộn rồi!”
Bạo lực có, dỗ dành có. Lì ra có. Cuối cùng đâu cũng đã vào đấy. Bà Ngọc Hoa biết chọn con đường nào nữa, hết đành đứng ỳ trong ngõ cụt.
Có lẽ vì còn ấm ức chuyện đã xảy ra, bà Muội hai ba lần đi ra đi vô không thèm ngó mặt con dâu. Cuộc chiến tranh lạnh này không biết đến bao giờ mới dứt. Bà Muội cũng nhiều ngón đòn lắm, không hiểu bà đã làm cách nào mà con Lựu bênh bà chằm chặp. Gần đây thôi, con bé hết chống đối với “chú Bảnh” mà còn có vẻ thân mật, trìu mến. Bà Ngọc Hoa đang để ý con bé, nó đi chơi đêm về khuya, một vài lần bà Ngọc Hoa bắt được thì Bảnh lại đứng về phe nó.
Lúc Bảnh dọn dẹp xong, gọi “em ơi, lên ngủ”, bà mới đủng đỉnh lên cầu thang. Bà không nhìn thấy đằng sau lưng bà mẹ chồng dài môi, mắt nguýt có đuôi theo bà. Lên lầu, bà yên tâm thấy con Lựu đã ngủ ngon lành. Bà lắc đầu, con bé đoảng vậy thì thôi, ngủ kéo áo banh cả phần bụng, tay chân soãi dài, không có chút ý tứ nào.
Vào phòng, bà nằm xuống giường, kéo tấm chăn mỏng đắp ngang bụng. Như trước đây, chỉ đợi bà nằm xuống là Bảnh đã lăn tới ôm chặt bà, tỏ tình thương mến khắng khít. Tình như cũng đã phai dần rồi đây. Bảnh nằm ngữa, hai tay đặt lên ngực, không hề nhúc nhích. Chờ một lúc, bà nổi cáu:
“Làm sao vậy, có đau ốm gì không"”
Bà quay lại, ôm lấy Bảnh.
“Không đau ốm gì đâu. Nhưng anh hơi mệt...”
“Làm gì mà mệt, mọi chuyện mấy đứa làm hết, anh chỉ đứng nói đía cái miệng...”
“Ừa, mấy lúc này anh bị đau sống lưng....”
Bà nuốt một cục “ức” đang dồn lên chẹn cứng họng. Nước mắt ứa ra. Bà cố nén tiếng thổn thức. Đã gặp thằng “lưu manh” số một rồi. Đúng như lời hắn nói: Hối hận cũng đã muộn. Người chồng bị bà đá văng ra đường, nay đã có hạnh phúc mới, an vui. Lau nước mắt, bà xích lại, lay lay vai Bảnh:
“Anh khoan ngủ, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Chuyện gì, em ơi. Không thấy anh đang mệt sao"”
“Mệt cũng phải trả lời cho nó rõ ràng. Có phải anh thay đổi rồi không" Từ trước tới giờ anh chỉ lợi dụng tôi"”
“Em đừng nghĩ quẩn. Anh không thay đổi gì hết.”
“Nhìn thái độ anh tôi biết là anh đã chán tôi...”
“Trời ơi, em biết mấy giờ sáng rồi không" Em cũng cần phải ngủ chứ. Sao em nói dai quá vậy"”
Bà Ngọc Hoa nghẹn cả lời:
“Tôi nói cho mà biết, phản con này không được đâu...”
“Anh phản em làm gì anh"”
Nghiến răng, bà chồm người lên:
“Phản thử coi. Tôi giết chết. Đi ở tù tôi chịu. Anh thách tôi phải không...”
Cái giường như muốn sụm trước sự vùng vẫy của bà Ngọc Hoa. Giữ chặt được hai tay bà, nằm đè lên cho bà Ngọc Hoa yên thế, Bảnh cười:
“Anh chỉ đùa thôi, em làm gì dữ vậy. Anh thử em đó...”
Rồi Bảnh thở ra, dài thườn thượt.
“Em à, anh buồn lắm. Cứ thấy mẹ và em mâu thuẩn nhau, anh muốn chết quách đi cho xong...Xưa nay anh chưa hề làm buồn lòng mẹ anh...”
Ngậm. Nuốt nữa. Chỉ vì làm phiền lòng con mẹ già. Còn tôi" Bà Ngọc Hoa muốn hét lên cho hả cơn giận. Nhưng Bảnh đã ôm chặt bà, ghé miệng bên tai bà:
“Em phải giữ sức khỏe, ngủ đi.”
Vẫn giọng lưỡi ngọt ngào, nhưng vẫn là cho phải chuyện. Bà Ngọc Hoa hiểu Bảnh hơn ai hết mà. Bàn tay Bảnh vẫn vuốt ve:
“Em à. Mình ngủ nhé.”
“Đồ đểu...sao mà đểu...”
Giọng bà tắt đi. Bảnh đã đưa môi bịt chặt miệng bà. Chỉ có vậy mà bà đã rũ người ra, hai cánh tay bà từ từ đưa lên, ôm chặt vai Bảnh. Khi hai đôi môi rời nhau, bà Ngọc Hoa nói như mếu:
“Anh làm khổ tôi quá. Tôi khổ quá...”
“Khuya lắm, mai còn nhiều việc. Em ngủ đi...ngủ đi mà...cưng...”
Bảnh ôm chặt bà Ngọc Hoa. Bàn tay Bảnh luồn vào trong áo. Bà chờ đợi. Nhưng bàn tay cứ nằm im một chỗ, như thói quen. Và Bảnh ngủ. Bảnh ngáy.
Không thể nào dỗ giấc ngủ được cũng như không thể nào ngăn giòng lệ tủi hờn trào ra. Bà Ngọc Hoa còn biết giận ai hơn là giận mình, oán mình. Thức lâu mới biết đêm dài...Cơn đau khổ dằn vặt không chịu nổi, bà cố tình thức Bảnh dậy, nhưng hắn chỉ ú ớ...
“Anh mệt quá, để yên cho anh ngủ...”
Vậy cho tới lúc trời sáng bạch.
Kỳ tới, trích đoạn 55: Chiến tranh lạnh
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do Saigon)
-------------------------------------
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500