Sau một thời gian khá dài chờ đợi, tuần vừa qua, người ta đã nghe được tiếng nói của Bs Nguyễn Đan Quế về việc này qua lan sóng RFA. Tuy hơi muộn, nhưng Bs Quế đã phân tích cặn kẽ đầy đủ căn nguyên của cuộc đình công và đưa ra một số biện pháp cùng những lời kêu gọi khả thi trong cục diện đấu tranh hiện tại. Điểm then chốt là Bs Quế đã vạch rõ sự cấu kết của tập đoàn CSVN với các nhà đầu tư nước ngoài, chính là nguyên nhân tạo ra những hành xử phi nhân bản của các xí nghiệp nước ngoài đối với công nhân Việt Nam.
Phận Trí Thức, con thuyền tải đạoChẳng uốn lòng, bán rẻ lương tâmKhông ẩn thân đêm tối âm thầmKhơi lửa sáng tinh thần Vô Úy
Theo Việt Báo Online ngày 16-2-2006, ngày 14-2-2006, sau khi được biết tin qua Internet, hai "nhà Trí thức đấu tranh dân chủ" Nguyễn Chính Kết và Đỗ Nam Hải đã "đích thân" đến công ty Giầy Gia Định "khảo sát". Sau khi đã đến hiện trường "nắm bắt tình hình", hai ông Kết và Hải có gởi một bản tin ra hải ngoại tường trình, một cách khái quát, hầu như tất cả mọi người đều đã biết từ khoảng hai tháng qua. Tuy vậy, điểm then chốt vẫn là phần quan điểm trong đấu tranh mà hai ông Kết và Hải đã xác định: "Vai trò chúng tôi chỉ là những cầu nối để các công nhân có thể nói lên tiếng nói trung thực của họ cho thế giới biết mà thôi. Chúng tôi không nói hay làm thay cho họ".
Trước sự xác định lập trường nêu trên, nhiều người đã tỏ ra thất vọng với vai trò "Chiến Sĩ đấu tranh dân chủ" của hai ông Kết và Hải. Họ cho rằng, đáng lẽ hai ông Kết và Hải nên thực hiện đúng vai trò "những nhà trí thức đấu tranh cho tự do dân chủ" như thầy Tuệ Sỹ đã từng nói trong bài viết "Trí Thức Phải dám nói" trước đây. Hơn nữa, là những trí thức đấu tranh, được mọi người ngưỡng mộ và tin tưởng, đáng lẽ các ông phải nói thay cho dân những gì người dân không thể. Một khi đã nói , tất nhiên phải ngay, nói thật, những bỉ ổi thấp hèn của giai tầng lãnh đạo CSVN, đã đưa dân tộc vào nghịch cảnh hôm nay như Bs Quế đã nhận định. Tại sao các ông, những người đã tự mệnh danh cho mình là "Chiến sĩ đấu tranh cho dân chủ" lại chối bỏ vai trò và trách nhiệm của mình trước nghịch cảnh của những công nhân khốn khổ này" Hai ông phải hiểu, nếu "chỉ là những cầu nối để các công nhân có thể nói lên tiếng nói trung thực của họ cho thế giới biết mà thôi", thì đó chỉ là vai trò của những người làm truyền thông thuần tuý. Còn vai trò của người "Chiến sĩ đấu tranh cho dân chủ" đòi hỏi những trách nhiệm cao quý hơn, thiêng liêng hơn, dũng cảm hơn.
Vai trò trí thức dấn thân rất quan trọng, nó sẽ là những ngọn đuốc thiêng bùng lên, soi sáng những tối tăm trong cái ngục tù bao la của dân tộc, nói rộng hơn là soi sáng cho cả nhân loại. Sự nói thay, làm thay cho dân tộc, của trí thức sẽ là những hồi chuông cảnh tỉnh cho những người còn chút lương tri biết đường trở về với quê hương và Tổ Quốc hầu tạo được niềm tin và sức mạnh để tranh đấu cho Việt Nam có một ngày mai hạnh phúc.
Nhìn vào tình trạng đất nước ngày nay, có lẽ không ai có thể phủ nhận được cảnh đau lòng như lời thầy Tuệ Sỹ đã nhận định: "Đất nước đã thấm bao nhiêu xương máu của bao nhiêu thế hệ ông cha và bạn bè để tồn tại lại thành những đống rác như thế, những đống rác càng ngày càng to phình lên." Đúng vậy, sự thật không thể thay đổi, dù có trăm ngàn lý luận bịp bợm cũng không thay đổi được thực tế hiển nhiên "Việt nam dưới chế độ VC quả là một đống rác khổng lồ của nhân loại".
Trong cơn "dầu sôi, lửa bỏng" của dân tộc, đất nước đang cần những tiếng nói từ ngay chính con tim với những trăn trở ưu tư bởi một lũ "Nghịch đồ, tặc tử" xuẩn độn, mà lúc nào cũng nghĩ mình là siêu đẳng với "Đỉnh cao trí tuệ". Thành quả của bọn lãnh đạo CS là "Một đất nước với hơn bốn ngàn năm văn hiến mà hôm nay đầy rẫy những tang tóc, băng hoại. Nhân dân tựa như những con cừu trên đồng hoang cỏ cháy mà "chính quyền VC" là những con sói lang khát máu. Đất nước sẽ đi về đâu khi tham nhũng, khủng bố, cướp bóc, đĩ điếm, ma túy tràn ngập trên khắp các nẻo đường Tổ Quốc"
Bởi vậy, "Đối với trí thức, mà xã hội Việt Nam có truyền thống rất tôn trọng, điều tủi nhục lớn nhất là họ không thể thay thế những người dân thấp cổ bé miệng nói lên một cách trung thực tất cả những uất ức , những khổ nhục mà họ phải chịu."
Nhìn đất mẹ, khung trời tan tácMảnh hình hài khốn khổ gian truânThấy gì không ngoài chữ "Vô luân"Dân quằn quại, đau lòng Trí Giả
Như vậy, kính mong tất cả những vị trí thức hãy cố gắng thoát khỏi cơn mê sợ hãi trong màn đêm vị kỷ, xin quay về với đồng bào và tổ quốc bằng cái chánh tâm và can đảm, nói thay và làm thay cho dân những gì người dân đang cần. Hãy chia nhau gánh vác một phần nào trách nhiệm với quê hương và dân tộc. Nếu được vậy thì cái ngày Cộng Sản bị giải trừ không còn xa, dân nước mình sẽ hết khổ và khi đó, dân tộc chúng ta có thể tự hào, kiêu hãnh với bốn ngàn năm văn hiến, để cùng sánh vai với cường quốc năm châu trên thế giới.