Cuộc đời, như người ta vẫn thường nói, đôi khi chứa đầy những sự trớ trêu! Đối với chúng tôi thì sự trớ trêu đó lại càng thấm thía hơn, những gì đã giúp chúng tôi đến với nhau thuở ban đầu cũng chính là điều ngăn cách chúng tôi sau này. Tôi biết mỗi đứa chúng tôi vẫn âm thầm dành những suy nghĩ đặc biệt cho nhau và có lẽ sẽ khó bao giờ lu mờ. Câu chuyện dưới đây không có mục đích than thân trách đời mà chỉ đơn thuần là để chia sẻ cùng bạn đọc một kinh nghiệm đáng tiếc, mà lẽ ra đã có thể hóa giải một cách êm thắm nếu được giải quyết trực tiếp ngay từ đầu giữa những người liên hệ. Điều đáng buồn hơn nữa ở đây là, tác nhân của sự rạn nứt không phải là hai đứa chúng tôi mà lại là những người chung quanh. Qua câu chuyện này tôi cũng muốn gửi gắm những lời khen một người con gái mà tôi đã may mắn được làm bạn, người đã cùng tôi chia sẻ những ngày tháng mặn nồng và giúp tôi trở nên một người tốt hơn.
Hai chúng tôi đã định cư ở Úc cũng khá lâu và ở cùng một thành phố, nhưng mỗi người mỗi ngả. Tuy vậy, hai chúng tôi đều may mắn vẫn được sống trong sự đùm bọc gần gũi của gia đình. Cuộc sống tuy bận rộn nhưng êm ả của tôi cứ như vậy trôi qua mà thấm thoát đã mười năm nay. Tôi có lẽ vẫn bận rộn theo đuổi công việc và sẽ không nhận thấy được sự lạc lõng đơn độc của tình nếu không có một biến cố buồn xảy ra. Một người bà con rất gần của cả hai chúng tôi qua đời và qua đó gia đình hai bên quen nhau và bắt đầu qua lại, nhưng lúc đầu cũng chỉ có thế, tôi vẫn còn hoàn toàn vô tư. Sau đó, gia đình chúng tôi thăm viếng lẫn nhau thường xuyên hơn và tôi dần dần có lòng mến gia đình cô ấy một cách đặc biệt vì sự niềm nở vui vẻ của cha mẹ và các anh chị của cô. Riêng giữa hai đứa chúng tôi thì cũng chưa có gì khác hơn là chào hỏi xã giao mà thôi, vẫn vô tư.
Tiếng sét ái tình mà nhiều người hay liên tưởng đến mỗi lần nói về tình yêu đã không xảy đến giữa chúng tôi. Nhưng rồi như lửa gần rơm, sau một thời gian cũng khá lâu tôi dần dần cảm nhận được những đức tính tốt của cô ấy và thế là tôi đã xin phép cha mẹ hai bên cho chúng tôi được làm quen. Cô ấy là một người rất chú trọng công việc, ngoan đạo và giản dị. Ngoài những giờ làm việc, đi lễ và tham dự ca đoàn ra, cô ấy thường cũng chỉ ở nhà với gia đình và cũng không có nhiều bạn thân lắm. Cô ấy còn có một giọng nói vừa êm dịu, vừa thánh thót mà theo tôi, tựa như Thiên thần. Điều đó cũng khá hiển nhiên vì trong ca đoàn, cô ấy vẫy thường hay hát solo rất hay.
Tôi vẫn còn nhớ mồn một cái lần đầu tiên khi chúng tôi được nói chuyện riêng với nhau. Hôm đó bố mẹ chúng tôi cho phép đi ra ngoài để được nói chuyện tự nhiên hơn. Tuy cả hai chúng tôi đã ngoài 30 nhưng có lẽ đó là lần đầu tiên chúng tôi một mình gặp gỡ riêng với người khác phái, nên sau khi leo lên xe chúng tôi cũng chỉ biết ngồi đó nhìn nhau cười bẽn lẽn và không biết làm gì. Cũng may cô ấy nhanh trí và nói “Anh cứ chạy đi, đâu cũng được”. Thế là tôi bắt đầu chạy xe ra khỏi ngõ, nhưng tôi vẫn chẳng biết đi đâu, một phần vì lạ vùng. Chạy được một đoạn thì tôi hỏi cô ấy có biết chỗ nào có thể ngồi nói chuyện và cô ấy đã chỉ đường cho tôi chạy đến một quán McDonald’s gần đó. Bắt đầu là vậy, nhưng khi chúng tôi nói chuyện không được bao lâu thì tôi cảm nhận được ngay rằng giữa chúng tôi tự nhiên có một sự thông hiểu và liên hệ như tự bao giờ. Vì thế chúng tôi đã có thể nói liên tục hết chuyện này qua chuyện khác rất tự nhiên cho đến giờ phải về. Mãi đến bây giờ, mỗi lần nhớ đến cái khung cảnh mà chúng tôi ngồi nói chuyện trong quán bên cạnh mấy đứa bé con đang mải nô đùa, tôi vừa cảm thấy buồn cười, vừa thấy cái khung cảnh đơn sơ đó sao lại hay hay thế nào đó. Sau này tôi vẫn thỉnh thoảng hẹn cô ấy ở đó mỗi lần có một chuyện gì quan trọng muốn nói.
Chúng tôi được phép đi ra ngoài với nhau đến lần thứ ba thì tôi đưa cô ấy đến một cửa biển rất đẹp ở tận Bobbin Head Point để câu cá. Trong lúc chúng tôi đi bộ qua một chiếc cầu treo nhỏ khá dài bắt qua sông, có lẽ vì cầu đong đưa nên cô ấy đã khép nép vịn lấy tay tôi và không hiểu sao lúc đó tôi đã lấy được sự mạnh dạn từ đâu ra nữa, tôi đã nắm lấy tay cô ấy và đưa cô ấy sang bên kia. Tay vẫn trong tay, chúng tôi không rời nhau nửa bước cho đến khi trở lại xe ra về. Hôm đó tôi mới phát hiện thêm rằng, cô ấy có đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại với những ngón búp măng nhỏ xíu thật đẹp mà mãi cho đến bây giờ tôi vẫn ít khi thấy một người con gái nào có đôi bàn tay đẹp hơn (hoặc cũng có thể tại tôi không để ý đến những ai khác từ ngày quen cô ấy")
Lần đi chơi sau đó, tôi đưa cô ấy đến vườn hoa Japanese Garden ở Auburn. Lần này tôi đã bạo dạn hơn và chủ động hỏi nếu được nắm tay nàng lần nữa, và như thế chúng tôi ngồi cạnh nhau bên bờ hồ vừa nhìn một đôi thiên nga cũng đang vô tình quấn quít bên nhau vừa trò truyện suốt buổi chiều hôm đó. Trên đường về thì điện thoại cầm tay của cô ấy kêu và thật vô tình, tôi hỏi cô ấy ai đó và được biết có một anh chàng nào đó cũng đang muốn quen nàng. Đến lúc đó, tôi cũng vẫn còn khờ khạo chưa biết hỏi xin số điện thoại cầm tay của cô ấy nữa, tôi vẫn điện thoại nói chuyện với mẹ nàng trước rồi mới xin phép được nói chuyện với nàng.
Đến lần thứ năm thì tôi đưa cô ấy đến The Gap ở mãi tận Watsons Bay chơi vì nghe bạn tôi giới thiệu ở đó rất đẹp. Tuy đang mùa đông nhưng trời buổi chiều hôm đó thật đẹp và ấm. Bên cạnh nhau, chúng tôi đứng trên bờ núi cao thả mắt cùng nhìn về một góc chân trời thật xa một lúc khá lâu mà không ai nói một lời nào. Trong đầu tôi lúc đó có muôn ngàn ý nghĩ mà tôi muốn nói với nàng. Cuối cùng tôi quay sang, cầm lấy cả hai tay nàng và trong khi không rời mặt nàng, tôi nói: “Em à, em có nhớ cái anh gọi điện thoại cho em hôm nọ không" Em có muốn tìm hiểu thêm về anh ta không" Anh muốn em được những điều tốt đẹp nhất và luôn hạnh phúc. Vì vậy anh muốn em chọn người đàn ông tốt nhất cho mình. Em có muốn cho anh kia cái cơ hội may mắn mà em đã cho anh không"” Lúc đó, tuy đã rất mến nàng, nhưng tôi sẵn sàng tạm dừng sang một bên để nàng có thể tìm hiểu người đàn ông kia vì tôi muốn cô ấy được chọn lựa một cách tự do và kỹ lưỡng để sau này không còn thắc mắc gì nữa. Tôi đã biết mình có lẽ ngốc nghếch khi nói vậy vì tôi có thể mất nàng, nhưng vì thật quá mến nàng nên tôi quyết định nói mà không một chút do dự hay ích kỷ nghĩ về mình. Nhưng khi tôi vừa dứt lời thì nàng đã ôm chầm lấy tôi, rồi trong khi đầu ngả vào vai tôi, nàng nói với một giọng nhõng nhẽo thật đáng yêu: “Không, em không muốn”. Cái phản ứng hầu như tức thời và quá tự nhiên của nàng đã khiến tôi mạnh dạn hơn. Tôi đã đáp lại bằng cách dang rộng đôi cánh tay và ôm lấy nàng như thể đang bảo vệ nàng từ một mối đe dọa nào đó. Với con gái, tôi vốn đã không nói nhiều và lại càng ít hơn mỗi lần bị họ tới gần, nhưng lúc đó như có một sức mạnh huyền bí nào đó đã khiến tôi nói được với nàng rằng:
- Anh nghĩ anh yêu em.
Đó là lần đầu tiên tôi nói yêu một người con gái. Nàng đã đáp lại:
- Em cũng yêu anh.
Và đó cũng là lần đầu tiên một người con gái nói yêu tôi. Trong vòng tay nhau, chúng tôi im lặng đứng thêm một lúc nữa, rồi tôi trìu mến nhìn vào mắt nàng một lần nữa và nói:
- Anh có thể hôn em được không"
Tuy nàng không nói thành lời nhưng tôi đã cảm nhận được câu trả lời và một cách thật chậm rãi, tôi đặt lên môi nàng một nụ hôn thật nhẹ và ngắn gọn. Rồi một lần nữa và một lần nữa... Mắt nàng đang nhắm nghiền, đôi môi nhỏ bé có hình trái tim đỏ mọng của nàng như đang nói những lời chào đón tôi. Giờ phút đó, tôi biết mình đang là người đàn ông may mắn và hạnh phúc nhất trần gian.
Dần dần chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, hàng tuần và có đôi khi vài lần mỗi tuần. Như thế vẫn chưa đủ, tôi còn hỏi nếu nàng muốn tôi gọi điện thoại hỏi thăm nàng hàng ngày vào giờ chúng tôi nghỉ ăn trưa. Và thế là 1 giờ đúng đã nhanh chóng trở thành cái khoảnh kkhắc tôi yêu thích nhất trong ngày. Tôi đều đặn gọi hỏi thăm nàng vào giờ đó, chúng tôi thường ngắn gọn và không nói gì nhiều ngoài hỏi thăm sức khỏe lẫn nhau. Việc hỏi han thường xuyên đó đã giúp chúng tôi lại càng gần nhau hơn. Rồi một ngày kia, tôi bận họp và không thể gọi nàng cho đến khi buổi họp kết thúc, lúc đó đã gần 2 giờ. Tôi vội gọi cho nàng bên đầu dây kia nàng có vẻ rất buồn khi nghe tôi, nàng đã tội nghiệp ngồi đó đợi tôi cả giờ đồng hồ. Từ ngày gặp nàng, cái tính máy móc lạnh lùng của tôi đã được sự mềm dịu của nàng cảm hóa rất nhiều, nhưng phần nào vẫn còn đó và tôi đã nói nàng nên thông cảm cho công việc của tôi và nàng đã bật khóc trên điện thoại. Tôi hẹn gặp nàng chiều hôm đó sau giờ làm việc để vỗ về. Qua buổi nói chuyện tối hôm đó, tôi được biết thêm rằng nàng là một người con gái rất nhạy cảm và cần được chú ý nhiều. Mãi cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy tôi lỗi lầm sao đó mỗi khi nhớ đến chuyện này.