ban mai chợt nhớ…
lơ đễnh ly cà phê rời khỏi bàn tay
nhiễm đắng biên độ thời gian biến dạng
những hạt pha lê rùng mình lấp lánh
thanh âm hú vỡ nhập thần thức giác ngộ
ban mai, người đời thích đi rón rén
tìm nhìn lại nụ hôn màu lửa cháy bùng
loài bướm nhú đuôi lưỡi câu đen rờn rợn ước mơ
cảm thức chờn vờn reo cười
hồi tưởng bản ngã vui thú cùng bóng đêm hanh khô
mắt gió mùa đông sâu hoắm
đoản khúc ánh nến tắt ngúm hiện hình hài nhi bạch tạng
ta ngồi im từ lâu bên miệng vực
ngửa lòng tay hứng những đóm sao rơi
những bóng lucifer a tòng vinh danh mùi súc vật
hang đá giấy bồi sơn phết trừu tượng nhiệm mầu
bước chân ta du dương chạm sáng thánh linh tối thượng
sinh tồn trong sâu thẳm bóng đêm
che đậy việc giẫm đạp lên đầu cổ người rồi vung cao nhát búa
vẫn là thói quen thích thú khi được nghe tiếng rạn vỡ khô khốc
sự kích hoạt trong giấc mơ lũ quỷ man rợ nhìn thấy bước lên những bậc thang dẫn tới thiên đàng
hình ảnh xác người đã xếp thành những mảnh ghép để trang trí biệt phủ
hình như, máu đã loang hồng chuyển thành màu nâu sẫm
hiện thực chứ không phải là cường điệu hiện tượng
không thấy vòng vải trắng quấn quanh đầu để khái niệm cái chết không hình thức
khiêm tốn dành cho mệnh số hẩm hiu trong những con hẻm xô bồ nhếch nhác
tuổi thơ lúc nhúc trong những căn phòng trọ chưa được định danh
nhà thơ ném đặc tính của khốn cùng khổ nạn lên trang giấy bản thảo
cú đập mạnh lên đầu ta chắc gì là mệnh đề chuyển thành ký hiệu
nhung nhúc ruồi bay tìm những vết thương không lành
trên tầng điện ly vẫn là màu xanh hồ thủy đấy chứ
đã vời vợi tro bụi trong lỗ đen vĩnh hằng
những chiếc lưỡi nhú ra từ vỏ tiểu sành có thể là đặc trưng
như thế, hay lắm chứ để so sánh văn hóa việt biểu hiện rặt nòi hán tộc
gần nửa thế kỷ những con mắt trắng dã đã bị gỉ sét tan ra
những con tàu ma chở đầy ấp tiếng kêu gào của người từ lòng biển trở về
ta là chứng nhân thứ bao nhiêu tồn tại trên tấm bản đồ chữ s
cho dù hai mắt từ lâu bị mù nhưng vẫn đang bò chậm chạp
rờ rẫm nỗi tuyệt vọng cố vượt qua vùng thinh lặng nhớp nhúa bầy đàn không có khuôn mặt người
saigon 3/2025
***
Hoàng Xuân Sơn
MINH H(Q)ỌA*
tôi đọc sự vật bằng thơ
tôi đọc tình người bằng bơ vơ mình
giữa trần đời
bóng vô minh
sự vật hiển hiện mà tình siêu thăng
người nói mãi về lạc hằng
hình như viễn tưởng dài ngăn ngắt màu
con tầu tôi
em về đâu
thụy du sao biết tình đầu đã xa
trôi trong vơ vất thiên hà
tôi đọc cáo trạng
từng da thịt người
thổ huyết màu máu còn tươi
xin em thú vị nỗi cười không gian
*chữ đinh trường chinh
•
Ở ĐÂU
Bén mảng tôi đâu hồn ở đây
Quỳ xuống hôn đất giữa chân ngày
Lục rêu đồng thẫm gương tranh lụa
Xin tôi yêu còn đậm ngất ngây
Màu nước pha loãng già hoang phố
Những chân bàn cặm cụi ghi danh
Đã lâu không hề đi ra quán
Đường vui xiết họng một khúc quành
Ta muốn làm thơ nơi vốn kiệt
Để xem phế tích đẹp chốn nào
Mũi nhọn đêm đen tờ tuyết rách
Phóng giữa âm hàn sinh đã lao
Này nhé. nói với mình khôn xiết
Mùi cháy thất thần của nhựa thông
Biết rằng nơi tiệc trần huyên náo
Huýt ra về điệu sáo rỗng không
Nên thu tay lại không trình diễn
Vạn bài thơ nhạc phổ như rừng
Cúi xuống nhặt ơ hờ hạt sạn
Nghe hồn niên đại ngọc rưng rưng
h o à n g x u â n s ơ n
20 tháng mười hai,
Năm 24
*
Trần Yên Hòa
Nhớ đâu đâu
Buồn thật buồn ngồi nhớ những ngày xanh
Chạy quanh sân chơi cò cò cùng bạn
Thằng Tộ thằng Nho thằng Hoanh thằng Thị
Mấy mươi năm chưa gặp lại một lần
Ôi chiếc sân xưa đầy rêu xanh bám
Chạy té xướt đầy chân sẹo tong teo
Mùa hè đi qua những cơn gió mát
Tôi thằng bé con dông dổng bơi bèo
Ngồi nhớ đâu đâu tiếng chim tray trãy
Bay giữa trờ xanh cất tiếng gọi đàn
Nhớ bạn bè ngày thơ ấu cũ
Tuổi xa người mãi nhặt nhặt khoan
Nhơ mây, nhớ chim, nhớ ong, nhớ bướm
Lượn bay trong vườn của tuổi thơ xưa
Có tiếng cười vui trong căn nhà nhỏ
Mẹ đi chợ về mua rỗ hạt dưa
Tuổi thơ tuổi thơ bao nhiêu năm tháng
Đã đẩy ta về một góc hồn quê
Nhớ tiếng à ơi bà hiền ru cháu
Tôi ở trong nôi nhìn ánh trăng thề
Thương nhớ đâu đâu quảng trời thơ ấu
Mà nay trở thành một kẻ lưu vong
Kẻ lưu vong kia nhìn về quá khứ
Xa hút ngoài tầm nhìn của thuở mười lăm
Cứ nhớ đâu đâu...nhớ đâu đâu mãi
Buổi trưa ấy
Buổi trưa ấy qua đời ta rất lạ
Cành cây xanh sáng mãi thật dịu kỳ
Gió thốc tháo trên tầng cao khí quyển
Em mơ hồ thương nhớ đến mê ly
Có phải ta vừa đi qua cơn sóng
Giữa dòng đời tụ-hợp-chia-tan
Trăng khuất dấu và sao lặng nín
Em đi vào cõi sống hoang mang
Buổi trưa ấy đứng dưới tầng mây thấp
Em-xênh-xang-áo-mão-cống-xang-xề
Trưa nắng quái chói lòa nghe mê mệt
Lặng ôm đàn ngồi khóc thỏa thuê
Buổi trưa ấy đúng là trưa thế kỷ
Có nắng trong xanh có ngất ngây tình
Ta cúi xuống trao em cành nguyệt quế
Bỗng thấy mình thành cát sạn, sinh linh
Trưa hôm ấy đúng là trưa yêu dấu
Em và trưa giữa phố thị say mềm...
Có Một Nỗi Buồn
Có một nỗi buồn không hiểu được
Từ thinh không rơi xuống giữa hồn
Ta chất ngất nếm xem mùi vị
Những nồng nàn đã lấp hố chôn
Nỗi buồn nào ai giống ta không
Ta một mình bị tràn ngập ân oán
Giữa thời gian im hơi lặng tiếng
Lặng lẽ riêng ta giữa chốn bụi hồng
Lòng ta nay như vầng trăng khuyết
Đêm tàn hơi giấc ngủ chập chờn
Một nỗi buồn ta đành tận tuyệt
Em có còn chải tóc bên sông
Ta không biết giữa trời cô lữ
Một mình ta ôm riết mênh mông
Cơn gió chướng xua đi tàn phá
Những ngày ta một bóng riêng mình
Thôi chào nhé nỗi buồn già cỗi
Tuổi ta qua những ước vọng đầu
Cũng có lẽ mình ta hắt bóng
Soi đời mình mệt mỏi canh thâu
Trần Yên Hòa